Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 97: Trong thùng có lươn Vọng Nguyệt



Hoàng Nương Tử nhảy xuống xe ngựa, nhìn đại môn Lạc Phủ một chút, thở dài một tiếng: "Tương Nghi, Lạc gia các con...Haizzz, xem như là suy bại, chỉ sợ sẽ không có lúc trở mình."

Tương Nghi nhìn đại môn đã tróc sơn đỏ, trong lòng cũng chua xót, Lạc Phủ chia làm ba, Lạc Đại lão gia chiếm đại môn, còn lại hai phòng ngay bên tường viện mở thêm hai cái cửa, cũng có bảng hiệu Lạc Phủ, nhưng so với bảng hiệu của cửa chính này thì nhỏ hơn rất nhiều cũng không có khí phái như vậy. Nhưng khi nàng đứng dưới tấm bảng này, nhưng càng nhìn khó chịu, đại môn Lạc Phủ này nhìn qua thì còn rất khí phái, nhưng làm thế nào cũng không che giấu được được sự suy bại của nó, người giữ cửa gác cổng cũng đã không còn, chỉ còn lại một khóa đồng lớn treo, cửa nhỏ bên cạnh cũng đang đóng, bình thường bọn họ ra vào, đều là từ bên cửa hông này.

Phương tẩu đi tới cửa hông, cầm chìa khóa mở cửa, vài người từ bên này đi vào, Hoàng Nương Tử hiếu kỳ nhìn lối đi hẹp, từ từ đi lên trước mấy bước, vừa rồi rộng mở trong sáng. Đi theo Tương Nghi tới phía trước không xa, chỉ thấy trên đất từng cái lỗ lớn một, đen thùi lùi, giống như người thiếu răng nhìn hết sức xấu xí.

"Nơi này vốn nên là có cây chứ? Đều đi đâu rồi ?" Hoàng Nương Tử hết sức kỳ lạ: "Chỗ này không có cây cối, nhìn một khối sân cỏ trơ trụi, rất khó coi."

"Trong vườn này, thứ hơi có giá trị ít bạc, đều bị Đại lão gia bán đi rồi." Liên Kiều cười nói: "Đại lão gia toàn tâm toàn ý muốn vơ vét nhiều chút bạc từ trong vườn."

"Phòng lớn Lạc thị rơi vào cảnh phải bán gia sản lấy tiền sao ?" Hoàng Nương Tử lắc đầu than thở: "Nhìn những cái lỗ này, thì biết rõ đều là cây cối nhiều tuổi rồi, cái này lại tội gì!"

"Đều nói trồng cây mười năm, cây này đào đi muốn trồng lần nữa, đúng là khó khăn." Tương Nghi thở dài một cái: "Nương tử, con cũng thấy thương tiếc, chẳng qua là phụ thân không cảm thấy vậy, dường như muốn dùng một hơi giày vò vườn này xong rồi mới thấy thoải mái."

Hoàng Nương Tử không nói gì, theo Tương Nghi đi về phía trước, quẹo mấy cái cua quẹo thì đến một viện nho nhỏ, cửa mở nửa, Tương Nghi đứng đó hơi hơi cười để cho Hoàng Nương Tử đi vào: "Đây chính là viện con ở."

Tần ma ma đứng lên: "Nương tử tới."

Hoàng Nương Tử cười chúm chím gật đầu: "Bận rộn ma ma." Nàng đi qua nhìn một chút, chỉ thấy Tần ma ma đang chọn món ăn, bên cạnh thả một cái thùng, bên trong một đoàn đen thui đang chuyển động: "Còn chuẩn bị con lươn? Ma ma cũng thật là cực khổ, là tự đi câu sông làng bên ngoài hả?"

Tần ma ma lắc đầu một cái: "Là nhà chúng ta Đại lão gia đưa tới, nói là thêm đồ ăn cho cô nương."

"Mặc dù thứ này không quý giá, nhưng lại là một phần tâm ý của hắn." Hoàng Nương Tử cúi đầu nhìn con lươn trong thùng, kinh hô: "Con lươn có thể to như vậy, thật khó có được!"

Tần ma ma đưa đầu tới: "Số lươn này vừa mới đưa tới không lâu, ta cũng chưa kịp nhìn xem." Bà cúi đầu nhìn con lươn trong thùng một chút, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi: "Con lươn to như vậy, lại không khác con rắn lắm!"

Nghe Tần ma ma nói như vậy, tất cả mọi người xúm lại, chỉ thấy có một con lươn đang chuyển động trong nước, ở trong một đám con lươn nhỏ thì rất nổi bật, Phương tẩu thừa dịp nó ngẩng đầu, ra tay trong nháy mắt, kẹp lấy cổ của nó, chợt lôi từ trong thùng nước ra.

"Hoa lạp lạp "  một tiếng vang lên, con lươn kia vặn vẹo thân thể, như muốn cuốn lại, nhưng nó thật sự mập quá, chỉ có thể vô ích lao ngoắc cái đuôi, vùng vẫy mấy cái, cuối cùng mềm nhũn ở đó.

Sắc mặt Hoàng Nương Tử cũng từ từ thay đổi, nàng vội vàng xách một cái thùng từ bên cạnh ra, đổ nhiều nước vào bên trong: "Lại bỏ vào, chờ buổi tối chúng ta đến nhìn."

Tương Nghi thấy sắc mặt Phương Tẩu và Hoàng Nương Tử dần thay đổi, không biết nội tình: "Nương tử, Phương tẩu, con lươn này có gì không đúng hả?"

"Lạc đại tiểu thư, con không thấy con lươn này, quá lớn sao?" Hoàng Nương Tử nhìn Phương tẩu ném con lươn tới trong thùng nước bên cạnh, không được lắc đầu: "Thật là đáng sợ, đáng sợ."

"Nương tử, đáng sợ ở đâu?" Liên Kiều tiếp cận qua bên kia nhìn một chút: "Chẳng qua chỉ là một con lươn mập mạp thôi."

"Đây có thể là lươn Vọng Nguyệt." Phương tẩu mặt không thay đổi, cầm một cây gỗ đắp lại nửa bên thùng nước: "Buổi tối chúng ta nhìn một chút thì biết."

Thấy Tương Nghi và Liên Kiều còn là một dáng vẻ không giải thích được, thần sắc Hoàng Nương Tử trịnh trọng nói: "Có một loại lươn, tên là lươn Vọng Nguyệt, chuyên ăn vật chết, lớn lên hết sức vai u thịt bắp, nếu là đến lúc trăng tròn, sẽ hiện lên từ mặt nước, ngẩng đầu ngắm trăng, tên cổ là lươn Vọng Nguyệt."

"Con lươn mà còn có điển cố?" Tương Nghi vịn cái thùng nhìn một chút: "Đã là lấy vật chết làm thức ăn, vậy trong người nó âm khí rất nặng, chẳng lẽ có độc?"

" Ừ." Hoàng Nương Tử gật đầu một cái: "Trong cổ thư có nói, con lươn này còn có tên gọi khác là lươn Hóa Cốt, ăn vào sẽ thất khiếu chảy máu mà chết, qua một thời gian thì thi thể không còn, hóa thành máu."

Liên Kiều cả kinh thất sắc, vội vàng đẩy Tương Nghi ra, toàn thân rùng mình: "Nương tử, ngài chớ có làm con sợ!"

Phương tẩu cười một tiếng: " Đây cũng chỉ là dân gian tin đồn, nhưng quả thật ta có nghe nói qua có người ăn lươn mà chết, cho nên không thể xem thường, chúng ta nhìn xem đến buổi tối con lươn này có thể ngẩng đầu ngắm trăng không rồi nói."

Tương Nghi gật đầu một cái, tâm trạng nặng nề, nàng thật sự không thể tin được, phụ thân ruột thịt của mình lại muốn mưu hại mình. Lạc lão phu nhân tính toán mẫu thân Tiền thị, Lạc Đại phu nhân tính toán chính mình, nàng còn có thể hiểu, dù sao các nàng cũng không có liên hệ máu mủ, có thể nhẫn tâm xuống tay thuận lợi, mà phụ thân và nàng, là cốt nhục chí thân, hắn...

Phương tẩu thấy sắc mặt Tương Nghi trắng bệch, cũng hơi thương tiếc, bế nàng lên: "Cô nương, chúng ta đừng đứng ở đây, mang Hoàng Nương Tử đi ra ngoài dạo một chút lại nói."

Hoàng Nương Tử cũng cười đi theo phía sau: "Đều nói Lạc Phủ là đại tộc Nghiễm Lăng, tuy nói bây giờ suy thoái, nhưng trong vườn nhất định có chỗ rạng rỡ, Lạc đại tiểu thư, con dẫn ta đi nhìn một chút nào."

Tương Nghi nằm trên đầu vai Phương tẩu, cả người mềm nhũn, nhìn ánh mắt quan tâm của Hoàng Nương Tử, mũi ê ẩm: "Nương tử, ngài gọi con Tương Nghi là được rồi, ở Tộc Học gọi Lạc đại tiểu thư là quy củ đọc sách, nhưng bây giờ chúng ta ngầm còn kêu như vậy, quả thực quá cứng ngắc."

Hoàng Nương Tử đồng ý: "Tâm lý ta sớm muốn gọi con như vậy, lại sợ con cảm thấy ta đường đột."

Phương tẩu vừa ôm Tương Nghi đi, vừa nhún nhún vai: "Gọi thẳng tên huý rất tốt, không câu thúc. Cô Nương cũng không có mấy người quan tâm nàng, nương tử có thể chăm sóc nàng như vậy, thật là không thể tốt hơn rồi."

"Nương tử, ta thật không muốn ở Lạc Phủ này, qua mấy ngày, tất nhiên ta sẽ ra khỏi nhất tộc Lạc thị, đến Hoa Dương tự lo cuộc đời của mình." Tương Nghi thở dài một cái: "Nương tử, nếu không phải ngài bận dạy học rồi, có thể theo ta một đi Hoa Dương, bên kia ta có bốn cửa hàng mặt tiền, kinh doanh thật tốt, đủ cho của chúng ta tiêu rồi."

"Ôi ôi ôi, lòng của Tương Nghi ngược lại không nhỏ, mới bảy tuổi, đã muốn kiếm số bạc lớn." Hoàng Nương Tử vươn tay ra sờ mặt Tương Nghi một cái: "Nếu con muốn đi làm Đông gia, dĩ nhiên ta đây phải đi giúp con nghĩ kế."

Mấy người đang đi trong vườn, cười cười nói nói, đột nhiên phía trước chuyển ra một người đến, mặc xanh xiêm y màu xanh lục, một người mặt tròn, đầu mập tai to. Thấy mấy nữ quyến đi tới, con ngươi không nhúc nhích, nhìn chăm chú vào Hoàng Nương Tử.

Phương tẩu nhíu mày một cái: "Đại lão gia, ngươi ngăn trở đường."

Lạc Đại lão gia há to miệng, cười rồi cười: "Tương Nghi, vị này là nương tử Tộc Học Dương thị mà ngươi nói?"

Tương Nghi suy nghĩ kia ngắm trăng lươn sự tình, chỉ cảm thấy muốn ói, như muốn nôn mửa, trong lòng cố gắng hết sức không thích, đem đầu chuyển tới một bên, lười trả lời hắn. Lạc Đại lão gia hoàn toàn không để ý, một đôi mắt chẳng qua là nhìn chằm chằm Hoàng Nương Tử không thả: "Vị này nương tử họ gì?"

Hoàng Nương Tử nhàn nhạt nói: "Tiểu đệ họ Hoàng."

"Hoàng Nương Tử, ha ha, ha ha, thật là hạnh ngộ, hạnh ngộ.” Ánh mắt Lạc Đại lão gia híp thành một kẽ hở: "Ta vẫn nghe Tương Nghi tán dương nương tử, hôm nay gặp mặt quả nhiên xinh đẹp như hoa." Vừa nói, khóe miệng có nước bọt chảy ra, hắn hít mạnh một chút, mới hút nước bọt kia về.

Thấy Lạc Đại lão gia như vậy, Tương Nghi xấu hổ hận không thể đào một lỗ trên đất chui vào, nghe Lạc Đại lão gia nói lải nhải: "Nương tử, thức ăn của bên kia ta còn tốt hơn trong viện Tương Nghi, không bằng ngươi cùng ta ăn cơm tối, chờ đến sau khi ăn xong, chúng ta nâng ly ngắm trăng, thế nào?"

Thấy Hoàng Nương Tử im lặng, gan Lạc Đại lão gia lớn hơn chút, bu lại đưa tay tới kéo ống tay áo của nàng: "Hoàng Nương Tử là nữ tử phong nhã, sao không làm chút chuyện phong nhã?"

Hoàng Nương Tử lắc mình sang một bên, Lạc Đại lão gia nhào hụt, hắn nhìn Hoàng Nương Tử cười tươi rói đứng ở một bên, vừa yêu vừa hận: "Nương tử, đừng xấu hổ như vậy, chúng ta lại không phải tuổi trẻ, ngươi đã sớm biết nhân sự, giả trang đứng đắn gì chứ! Không bằng làm di nương của ta, cũng không nhất định..."

"Ba " Một tiếng thanh thúy, trên mặt Lạc Đại lão gia bị tát một cái, Hoàng Nương Tử đứng ở nơi đó, giơ tay, sắc mặt đỏ bừng: "Lạc Đại lão gia, thật không nghĩ tới ngươi lại là đồ vô sỉ như vậy! Lạc gia đại tộc trăm năm, suy vi như thế, hóa ra tất cả đều do có loại người như ngươi!"

Tương Nghi nghe Lạc Đại lão gia nói lời không biết xấu hổ như vậy, quả thực khó chịu, chạy xuống từ trên người Phương tẩu, đến đứng trước mặt Hoàng Nương Tử, thi lễ thật sâu một cái: "Nương tử, tất cả đều là Tương Nghi không phải, mời ngươi về qua tết trung thu, không nghĩ tới lại gặp loại mặt người dạ thú này."

"Ngươi nói gì?" Lạc Đại lão gia giận đến hít vào một hơi: "Lại dám nói phụ thân ngươi như vậy?"

"Ta không có phụ thân không bằng cầm thú như vậy!" Tương Nghi đứng thẳng người, đôi mắt gắt gao nhìn chăm chú vào Lạc Đại lão gia, hôm nay là một cơ hội tuyệt hảo, lươn Vọng Nguyệt là cơ hội cho nàng chia lìa Lạc gia.

"Nhóc con, ngươi mới bảy tuổi đã dám chống đối phụ thân ngươi rồi hả?" Lạc Đại lão gia tức giận giơ bàn tay lên, chuẩn bị đánh Tương Nghi, nhưng thấy đứng Phương tẩu bên người Tương Nghi, sợ rút tay về, xoay người đi qua một bên: "Hôm nay tết trung thu, lão tử không tính toán với ngươi, ngày mai ta đi trong tộc tìm tộc trưởng đến, thu thập vô pháp vô thiên nghịch nữ như ngươi!"

"Xin cứ tự nhiên." Tương Nghi đứng ở nơi đó, hai chữ phụ thân lại cũng kêu không ra miệng nữa, nàng vốn là muốn kêu tên Lạc Thận Hành, nhưng vẫn cảm thấy hơi xa lạ, chỉ có thể cứng ngắc đứng đó, thấy Lạc Đại lão gia từ từ đi qua bên kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.