Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 177



 

Sau khi rửa rồi băng bó lại miệng vết thương xong, thím Lý cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Kiều Minh Húc cũng thuận tay ôm Mạch Tiểu Miên đến trước bàn ăn.

Bữa sáng hôm nay là cháo hải sản.

Thím Lý múc cho hai người mỗi người một chén, sau đó lại tiếp tục đi lên lầu dọn dẹp quần áo.

“Cháo này ăn ngon thật.”

Mạch Tiểu Miên ăn một miếng, sau đó ngẩng đầu nói với Kiều Minh Húc.

“Khá ngon!”

Kiều Minh Húc vừa nói, vừa định bỏ một con tôm vào trong miệng, liền nghe thấy Mạch Tiểu Miền bĩu môi nói: “Chén cháo này của tôi hình như ít tôm hơn, tôi thích ăn tôm nhất.”

Cái muống vốn định đưa vào trong miệng của Kiều Minh Húc chợt hơi dừng lại, nhìn một chút lại chén của mình, sau đó lại nhìn sang chén của Mạch Tiểu Miên. Nhận thấy đúng là chén của mình có nhiều tâm hơn.

Anh bèn thả tôm lại trong chén, sau đó nói với Mạch Tiểu Miên: “Bên này của tôi nhiều tôm hơn này, đối với em.”

“Tốt quá!”

Mạch Tiểu Miên cũng không suy nghĩ nhiều, liền đẩy chén cháo của mình đến trước mặt Kiều Minh Húc bên kia, đối với anh.

Kiều Minh Húc nhận lấy chén cháo kia của cô, cúi đầu ăn vài miếng.

Mạch Tiểu Miên ăn một lúc, chợt nghĩ đến một chuyện, bèn chớp mắt nói với Kiều Minh Húc: “Chén cháo vừa rồi của tôi hình như đã ăn hai muỗng rồi thì phải…”

Kiều Minh Húc nghe thấy vậy, tay cầm cái muỗng nhỏ hơi chậm lại, sau đó lại tiếp tục húp cháo, cũng không dừng lại.

Nhìn thấy anh như vậy, Mạch Tiểu Miên lại bắt đầu cảm thấy buồn mồm.

Cô đưa muỗng nhỏ trong tay mình, nhẹ nhàng gõ vào trong chén của Kiều Minh Húc, nói: “Này cậu Kiều à, không phải anh có bệnh sạch sẽ sao? Không sợ nước bọt của tôi à?”

Kiều Minh Húc thả muỗng nhỏ trong tay xuống, ánh mắt liếc nhìn về bờ môi của Mạch Tiểu Miên.

Vừa mới ăn cháo nóng xong, bờ môi hơi hé ra của Mạch Tiểu Miên đặc biệt đỏ tươi…

Kiều Minh Húc chợt cảm thấy miệng có hơi khát, lập tức nuốt từng ngụm nước bọt, vội vàng cúi đầu tiếp tục ăn cháo.

Đáng chết thật!

Mới vừa rồi nhìn thấy môi cô, anh lại muốn tiến lên trước hôn một cái, muốn nếm thử xem mùi vị đó rốt cuộc là như thế nào.

Còn về phần nước bọt của cô có dwo hay không, dường như đã không còn trong phạm vi xem xét đến.

Mạch Tiểu Miên cho là anh không để ý tới cô, cũng không trêu chọc anh nữa, cúi đầu tiếp tục ăn.

Kiều Minh Húc thấy trong chén của mình có một con tôm rất lớn, liền múc ra, thả vào trong chén của Mạch Tiểu Miên.

Mạch Tiểu Miên trợn mắt nhìn anh, nói: “Kiều Minh Húc, tôi nhận ra anh thật sự rất hẹp hòi đấy! Tôi chỉ là trong lúc vô tình để anh ăn nước miếng của tôi, nhưng anh lại cố ý lấy đồ trong chén anh thả qua cho tôi là sao. Cho dù tôi không có bệnh sạch sẽ nhưng cũng không phải không chê nước miếng của anh đâu nhé?”

“Ăn.”

Kiều Minh Húc gầm gừ nói.

“Ăn thì ăn, cần gì phải hung dữ như vậy chứ? Dù sao tôi cũng không có bệnh sạch sẽ!”

Mạch Tiểu Miên lẩm bẩm, đưa con tôm to kia vào miệng, nói: “Nhớ đưa hết cho tôi đấy!”

Kiều Minh Húc thấy cô bỏ con tôm anh đưa vào trong miệng, tâm trạng chợt cảm thấy vui vẻ hơn, lại lấy một con tôm khác bỏ vào trong chén của Mạch Tiểu Miên.

Mạch Tiểu Miên cũng không từ chối.

Ăn cháo xong, Kiều Minh Húc không nhiều lời, lập tức ôm cô lên lầu, thả vào trong xe lăn, sau đó đẩy tới phòng thay đồ.

Thấy trang phục đã được treo chỉnh tề, có ít nhất hai mươi bộ quần áo ở đây, còn có giày, túi các loại. Mạch Tiểu Miên kinh ngạc há to miệng, nói” “Những thứ này đều là vừa rồi người ta đưa tới cho tôi đây sao?”

“Cái gì mà người ta đưa tới cho em chứ? Là tôi mua cho em!”

Kiều Minh Húc bất mãn nói.

“Được được được, là anh mua cho tôi, sau đó người ta đưa tới cho tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.