Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát

Chương 128: Kim Chí Thành



Editor: Meoxuxu

Lục Ly phát hiện một người phụ nữ với hành động khả nghi ở bệnh viện, bà ta nói tâm lý của bà ta khác thường, nhất định muốn bác sĩ kê thuốc cho mình. Bác sĩ không đồng ý, chỉ đưa cho bà ta hai viên thuốc ngủ, dặn bà ta ngày mai đến kiểm tra lại.

Bà ta cầm thuốc đi ra khỏi cửa bệnh viện, Lục Ly và Mạnh Triết liền bám theo sau. Thấy bà ta lên taxi, Lục Ly càng chắc chắn bà ta có vấn đề. Một người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị, chỉ dám lấy mười đồng mua đồ vỉa hè, tại sao lại có thể bỏ tiền đi xe taxi? Xem ra bà ta sốt ruột muốn đi về, từ lúc đi ra từ phòng khám đến cổng bệnh viện, bà ta đã nhìn đồng hồ đến ba bốn lần.

Lục Ly lái xe bám theo xe taxi, lại đuổi tới một căn nhà dân lẻ loi ở vùng ngoại ô. Người phụ nữ xuống xe, lấy ra một chùm chìa khóa, mở khóa cổng. Sau đó quay ra khóa cổng thêm một lần nữa rồi mới đi vào.

Đứng ở sân không lâu, người phụ nữ liền đi nhanh đến cửa. Ba ta mở khóa, đẩy cửa đi vào. Trong phòng có một cái rèm che, không nhìn được rõ ràng tình huống ở bên trong.

Lục Ly sợ bị phát hiện, đem xe lái quay lại, đỗ ở ven đường cách rất xa, sau đó mới cùng Mạnh Triết đi bộ trở lại.

Bọn họ đi kiểm tra vòng quanh một lượt, không phát hiện được gì, cũng không thấy tình huống gì xảy ra. Lục Ly để Mạnh Triết ở lại theo dõi, còn mình thì đi tìm người dân ở quanh đó điều tra.

Rất nhanh, cách chỗ anh đi không xa thấy một ông lão, ngồi hút thuốc lá một mình trên một tảng đá lớn.

"Chào bác, tôi lần đầu lái xe ra ngoài, bị lạc đường. Xin hỏi một chút, nếu tôi muốn đi đến Nam Giang, phải đi hướng nào vậy?"Anh giả vờ hỏi đường.

Cụ ông cũng rất nhiệt tình, chỉ đường cho anh.

"Cảm ơn ông."Lục Ly cười nói,"Bây giờ người tốt như ông càng ngày càng ít. Vừa nãy, tôi thấy một cô đang về nhà, đi sang hỏi, bà ấy không thèm trả lời tôi, còn khóa cổng lại, cũng khóa luôn cả cửa nhà. Làm như tôi giống người xấu vậy, may mà chưa có báo cảnh sát."

"Có phải cái nhà có rèm che ở phía trước?"Cụ ông thấy anh gật đầu liền nói tiếp,"Tiểu tử, nhà bọn họ có người mắc bệnh lao, người trong thôn không ai dám đi qua nhà bà ấy, ngay cả đi qua cũng phải đi đường vòng."

"À, xem ra bà ấy cũng rất tốt bụng?"

" Lưu gia có cô cháu họ là con dâu một nhà rất giàu ở thành phố, có rất nhiều tiền, ngày trước còn dẫn cả con cái đến, hơn nữa còn là một cô gái rất xinh đẹp."Ông lão rất thích kể chuyện," Con gái nhà họ Lưu học đại học ở bên ngoài không trở lại, lão Lưu hai mấy năm trước đã chết vì mắc bệnh, trong nhà ngoài bà ấy ra thì không còn ai khác. Hơn nữa khi mà chồng bà ý bị bệnh bà ấy nhất quyết chăm sóc, cho dù có bị lây bệnh!"

Cô gái xinh đẹp? Lục Ly nắm được điểm mấu chốt, mở ra quyển sổ, bên trong có ảnh chụp của Diệp Hồng và Kim Chí Thành. Anh đưa cho ông cụ xem, mắt ông cụ không được tốt, nên gọi cháu trai mình ra xem giúp.

"Chính là bọn họ!" Đứa cháu của ông cụ khoảng mười tuổi, nghỉ hè đúng lúc đó,"Ngày đó có một chiếc ô tô đi vào trong nhà thím Lưu, cháu núp gần đó nhìn trộm, còn bị thím hai mắng. Sau đó người phụ nữ trong ảnh nói giúp cháu, giọng nói của cô ấy nhẹ nhàng ôn nhu, nghe rất hay."

Lục Ly nghe xong vội vàng gọi điện cho Khúc Mịch, thấy bóng dáng vội vã của anh, ông lão có chút buồn bực, nhìn không giống cậu này đang hỏi đường tí nào vậy?

Dựa theo Mạnh Triết theo dõi, trong phòng chắc chỉ có bà vợ Lưu gia và Kim Chí Thành, nếu không bà ta sẽ không ra vào đều khóa cửa như vậy.

Tuy nhiên để ngừa việc ngoài ý muốn xảy ra, bọn họ không manh động, vẫn luôn chờ đợi ở ngoài.

Cũng không cần đợi quá lâu, trong nhà truyền đến âm thanh loảng xoảng, nghe kĩ còn có cả tiếng phụ nữ luống cuống nói chuyện. Chỉ chốc lát sau, tiếng động càng lúc càng lớn, người phụ nữ bắt đầu không kìm được hét ầm lên.

Lục Ly và Mạnh Triết nhìn thoáng nhau một cái, cùng lúc nhảy qua bức tường không quá cao nhà họ Lưu, sau đó nhảy xuống đi vào. Cửa bị khóa bên trong, hai người thay nhau đạp mấy phát mới mở được.

Thấy có người xông vào, bà vợ Lưu gia bỏ qua cả hỏi han, chạy nhanh như chớp ra phía sau Lục Ly.

Không đợi Lục Ly mở miệng,"Vút" một tiếng, một cái bóng đen bay đến nhắm thẳng vào anh. Thân thủ anh ta rất nhanh nhẹn, tránh được đồ vật bay qua, đụng vào tường vỡ nát, hóa ra là cái chậu hoa.

Lục Ly bước qua..., thấy một người đàn ông vóc dáng cao gầy đang ở giữa phòng đập phá đồ đạc. Anh ta cao khoảng một mét tám lăm, trên mặt râu ria xồm xoàm, hai mắt đỏ lừ ánh mắt hung dữ, rõ ràng có chút không bình thường.

Cái bàn, ghế dựa, TV, bàn trà, đều bị hắn đập ngổn ngang trên đất, Lục Ly để ý thấy, số lần hắn sử dụng tay trái là rất nhiều.

"Kim Chí Thành!" Lục Ly cao giọng quát.

Người đàn ông kia lập tức quay sang theo hướng phát ra âm thanh, ngơ ngác một lúc rồi lại tiếp tục đập phá đồ đạc. Xem ra hắn chính là Kim Chí Thành, không thể sai được!

Lục Ly và Mạnh Triết đồng thời chạy đến, chỉ một lúc đã khống chế được hắn. Trên mặt đất có dây thừng bị đứt, Lục Ly nhặt lên trói hắn lại, rồi đẩy đến một góc trong phòng. Miệng hắn không ngừng gào thét, trong tình huống này có tra hỏi thì cũng không được kết quả gì, Mạnh Triết dứt khoát tìm một cái giẻ bịt miệng hắn lại.

"Các cậu là ai?" Thím Lưu bây giờ mới có thể hỏi hai người, "Tại sao đột nhiên lại xông vào nhà của tôi?""

Lục Ly lấy ra thẻ cảnh sát, " Bà có biết người kia là ai không?"

Tự nhiên lại có hai vị cảnh sát đến nhà tìm, điều này khiến cho thím Lưu chưa bao giờ phạm pháp vừa kinh vừa sợ. Bà thấy Lục Ly hỏi mình, sợ tới mức nói không nên lời, không biết trả lời làm sao.

"Bà có nghe đến vụ án diệt môn Đồng gia không? Hắn ta là nghi phạm lớn nhất trong vụ án này!"

Lời nói tiếp theo của Lục Ly khiến cho bà ta vô cùng sợ hãi, bà vừa nhìn Kim Chí Thành vừa không tự chủ lùi về sau hai bước, bắt đầu cảm thấy lạnh gáy. Tên sát nhân cuồng giết người lại ở ngay bên cạnh mình, hơn nữa bà còn tự nhốt mình và Kim Chí Thành trong một căn nhà. Vừa rồi hắn nổi điên giãy đứt dây thừng, đem đồ đạc trong phòng đập nát. Cũng may cảnh sát tới kịp thời, nếu không tiếp theo có phải hắn sẽ giết người hay không?

"Đồng chí cảnh sát, cậu hãy mau mau bắt hắn đi đi!"Bà sợ hãi nói.

""Chắc chắn tôi sẽ đưa đi, bà không cần sợ hãi."Lục Ly an ủi bà một câu, " Bây giờ bà hãy nói hết những gì mình biết đi. Tại sao hắn lại ở chỗ này? Ai đã đưa hắn tới? Khi nào đưa tới? Tại sao bà lại nói dối với mọi người là hắn bị bệnh lao phổi?"

"Được, tôi chắc chắn sẽ nói hết, sẽ không giấu diếm một chữ." Thím Lưu trả lời lại rất nhanh.

"Tôi vốn họ Diệp, Diệp Hồng là cháu gái họ xa của tôi. Thế nhưng từ ngày nó gả vào Kim gia, chúng tôi cũng không còn liên hệ nữa, chính là tự nhiên mẹ con bé gọi điện thoại cho tôi. Ngay trước tiết thanh minh năm nay, Diệp Hồng đột nhiên tới tìm tôi, nói là muốn cùng với chồng ở đây trải nghiệm cuộc sống nông thôn.

Cách nhà tôi không xa có một cái suối nước nóng, thỉnh thoảng sẽ có người lái xe đến vào cuối tuần. Bọn họ không thích ở khách sạn, mà muốn ở ngay trong mấy nhà như chúng tôi, trả tiền phòng và tiền ăn uống, trong vườn đều là gà nhà nuôi, bọn họ nói đó là thực phẩm sạch, lại lành mạnh.

Tôi nghe xong liền đồng ý, con bé ngay lập tức đưa chồng đến đây. Ở lại được một đêm, nó bảo phải đi về trước, chồng nó thích nơi này nên muốn ở lại. Khi ấy nó cho tôi năm nghìn đồng, nói là chi phí ăn ở trong vòng một tháng. Tôi một mình ở nhà, lại là một bà già, không phải phòng tránh điều gì, nên đơn giản sửa căn phòng này đi một chút.

Sau đó Diệp Hồng mới nói cho tôi biết chồng nó có bệnh, là giai đoạn đầu của bệnh lao. Bởi vì biết tôi đã có kháng thể với loại bệnh này, hơn nữa không khí ở nông thôn rất thanh bình, lại còn là họ hàng, nghĩ lại càng yên tâm, nên mới đến ở chỗ tôi.

Tôi nghe xong cũng không thấy có điều gì lạ, dù sao phòng cũng bỏ trống, người nhà Kim gia họ không lẽ không có nơi dưỡng bệnh? Đây là coi trọng tôi! Tôi ngay lập tức đồng ý. Con bé dặn tôi nói với hàng xóm là có họ hàng bị bệnh, đừng để cho họ vào nhà, miễn lây bệnh cho người ta. Nó còn dặn tôi không cần báo với Kim gia, tránh phiền toái.

Tôi làm theo lời con bé, qua vài ngày thì đúng là không hề có chuyện gì xảy ra. Hắn rất im lặng, luôn ở trong phòng đọc sách, lên mạng, ngay cả ra ngoài sân cũng không ra. Hắn cũng không muốn nói chuyện, dường như không thích mặt trời, rèm trong phòng lúc nào cũng kéo ra che kín mít. Cùng lắm là mất thêm ít tiền điền, người ta lại bỏ tiền trả, tôi chỉ cần ở bên cạnh hắn là được. Việc tôi cần làm, chính là nấu nhiều thêm một chút cơm thôi.

Qua gần một tháng như vậy, Diệp Hồng lại tới lần nữa. Vào nhà liền cho tôi một vạn đồng, nói là muốn cho hắn ở đây thêm hai tháng nữa. Nhưng con bé đi khỏi không được mấy ngày, tôi phát hiện Kim Chí Thành có điểm bất thường, Đầu tiên là hắn luôn tự mình thầm thì cái gì đó, sau đó là lớn tiếng mắng chửi người. Trong nhà chỉ có mỗi mình tôi, thật ra tôi có chút sợ hãi, nên lập tức đi gọi điện cho Diệp Hồng.

Diệp Hồng vội vàng đến, cho hắn uống hai viên thuốc, hắn liền lăn ra ngủ. Lúc đấy Diệp Hồng mới nói thật với tôi, hắn có mắc chứng uất ức, cần phải có thuốc mới khống chế được. Con bé bảo tôi không cần lo lắng, nói rằng bệnh của Kim Chí Thành sẽ không làm tổn thương người, để lại hai lọ thuốc.Một lọ là thuốc chữa bệnh, một lọ khác là thuốc ngủ, nếu hắn thật sự làm ầm ĩ thì pha vào trong nước cho hắn uống. Để cho hắn ngủ vài giờ, sau đó gọi cho Diệp Hồng là được.

Con bé nghĩ tôi không muốn cho hắn ở nữa, nên nói cho tôi là sợ Kim gia ảnh hưởng, phóng viên ngày nay rất lợi hại, chỉ có thể để hắn ở đây tĩnh dưỡng. Bố chồng con bé biết con gái tôi đang học kinh tế, muốn con tôi sau khi tốt nghiệp có thể vào Kim thị làm việc.Tôi vì điều này, nên đồng ý cho Kim Chí Thành ở lại. Có thuốc khống chế, hắn có thể khôi phục im lặng, ngược lại không hề làm ầm ĩ lần nào. Tôi sợ hắn thừa dịp tôi ngủ mà gây chuyện, mỗi tối đều trộn thuốc ngủ vào trong đồ ăn, mọi chuyện vẫn rất tốt.

Mấy hôm trước tôi xem tin tức, thấy bảo bố mẹ chồng Diệp Hồng đều bị người ta giết, trong lòng nhất thời sợ hãi. Tôi gọi điện thoại cho Diệp Hồng, bảo con bé đem người đi, nó nói mấy ngày nữa rảnh sẽ đến đón hắn, đành để tôi vất vả thêm vài ngày. Nhưng vài ngày không có thuốc chữa bệnh, buổi sáng hôm nay Kim Chí Thành bắt đầu phát bệnh.

Tôi cho hắn uống nốt hai viên thuốc ngủ cuối cùng, tìm dây thừng trói hắn lại, sau đó gọi điện cho Diệp Hồng. Lần này con bé không nghe điện thoại, mà là trợ lý nghe máy.Trợ lý nói nó đi họp ở tổng công ty, không biết lúc nào trở về. Tôi sợ có chuyện không may, quyết định đi bệnh viện mua chút thuốc về. Ai ngờ bác sĩ lại không kê đơn cho, chỉ đưa cho tôi có hai viên thuốc ngủ. Tôi còn chưa kịp cho hắn uống, hắn vừa tỉnh lại đã phát hỏa, may mà các cậu đến."

Nghe thím Lưu nói xong, Lục Ly không khỏi cau mày. Anh nghĩ bắt được Kim Chí Thành, là bắt được hung thủ rồi. Nhưng hôm nay xem ra, hắn ta căn bản không có thời gian gây án.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.