Dĩ Nhu đi theo Lưu Tuấn muốn nhìn một cái, Lưu Tuấn hơi do dự nhưng cũng đồng ý. Tuy rằng nói vụ án này có liên quan, nhưng Dĩ Nhu không được coi là người của đội cảnh sát, hẳn là phải giữ bí mật với cô. Nhưng cô lại thường xuyên đi theo nghiên cứu vụ án, hơn nữa mỗi lần họp đều có mặt. Còn có mọi người đều biết Khúc Mịch với cô là người yêu, Lưu Tuấn cũng sẽ không từ chối cô.
Hai người lái xe đến nhà họ Lâm, ước chừng khoảng hai giờ mới đến. Bà đỡ đã mất một năm trước, bà sống cùng với cháu trai và con dâu.
Dĩ Nhu cùng Lưu Tuấn đi vào phòng, thấy Khúc Mịch đang hỏi chuyện một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi. Nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, cô có chút không được tự nhiên, nhưng trước mắt không nên để ý việc này, cô sốt ruột muốn biết chuyện của song bào thai.
Người phụ nữ kia đang nói chuyện thấy hai người đi vào liền dừng lại, nghe thấy Lưu Tuấn và Khúc Mịch nói chuyện, biết bọn họ là đồng nghiệp, lúc này mới nói tiếp.
"Mẹ chồng tôi lúc còn sống từng nói, đã ném đứa bé kia đi không biết sống chết ra sao, nếu mạng lớn được người ta nhặt về nuôi, thì tội nghiệt này của bà mới có thể xóa bỏ. Người ta thường nói người sắp chết đều nói lời thật lòng, mẹ tôi trước khi chết cũng không bỏ xuống được chuyện đứa nhỏ Kim gia, cả ngày nhắc tới khiến tôi nhớ rất rõ.
Bà nói, năm ấy bà đi đỡ đẻ ở Kim gia, mới vừa bước vào cửa thì người vợ đã sinh rồi. Bà cắt đi cuống rốn, lau qua loa đứa bé rồi đưa cho Kim Hâm. Lúc ấy chuyện đầu tiên Kim Hâm để ý là mở hai chân đứa nhỏ ra xem, thấy là bé gái vẻ mặt liền mất hứng.
Mẹ chồng tôi mang theo cuống rốn định về, một hồi sau sản phụ lại kêu đau bụng. Chỉ chốc lát sau, sản phụ thế nhưng lại sinh ra một đứa bé nữa. Kim Hâm vội vàng đem đứa nhỏ ôm trong ngực ném sang một bên, đôi mắt đầy vẻ mong đợi nhìn. Chờ hắn nhìn thấy đứa bé có tiểu ***, liền cười toe toét.
Mẹ tôi đem đứa bé thứ hai này lau qua sạch sẽ, đưa cho Kim Hâm ôm, sau đó bà mới quay sang thu dọn. Chờ đến khi bà bế đứa nhỏ thứ nhất lên, lại phát hiện đứa bé nằm úp sấp xuống, sắc mặt xanh mét đôi mắt nhắm chặt giống như không thở nữa.
Bà liền ôm đến cho Kim Hâm xem, Kim Hâm liếc mắt qua nói nói đã chết, bảo bà lát nữa ném nó đi, còn cho bà thêm mười đồng nữa.
Năm đó đứa nhỏ chết không có chuyện gì, huống hồ lại không quan hệ đến người đỡ đẻ như mẹ chồng tôi. Bà cầm tiền, dùng vải bố quấn đứa trẻ lại, trên đường về nhà liền ném đi. Nhưng bà đi được vài bước giống như nghe thấy tiếng khóc của đứa nhỏ, bà ấy tưởng nghe lầm nên trở về nhà.
Về đến nhà, mẹ tôi nghĩ thế nào cũng cảm thấy là đứa nhỏ kia khóc cả đêm không ngủ được. Sáng sớm ngày hôm sau đi đến chỗ kia tìm đứa bé, nhưng không tìm thấy gì. Chỗ kia là một rừng cây nhỏ, đứa bé có thể đã bị chó hoang tha đi mất.
Sau đó, bà ấy nghe nói đứa bé nhà Kim Hâm có bệnh. Về đến nhà, bà ấy nhắc tới báo ứng gì gì đó. Không lâu sau, chồng tôi bởi vì công tác nên bị điều đi Bắc Hải, chúng tôi liền chuyển nhà đến đây. Chỉ nghe nói Kim Hâm trở thành phú ông, thường xuyên xuất hiện trên báo chí và TV, nhưng chuyện có hai người con trai thì chưa từng nghe qua.
Đồng chí cảnh sát, tôi đã nói hết mọi chuyện tôi biết. Các anh có muốn hỏi gì nữa, tôi cũng không giúp được rồi."
"Chị nói đứa bé bị vứt đi là một bé gái?" Dĩ Nhu nghe xong nhịn không được hỏi, đây cũng là nghi vấn trong lòng mọi người.
Người phụ nữ gật đầu, quay sang nói: " Đúng vậy, mẹ chồng tôi đã nói như vậy. Kim Hâm đặc biệt thích con trai, nhìn thấy đứa thứ nhất là con gái sẽ không vui mừng. Lại thấy trong bụng vợ mình còn một đứa nữa, vui vẻ phấn chấn mà ném đứa nhỏ sang một bên, ngay cả đứa bé bị nằm úp sấp xuống cũng không biết. Đứa nhỏ tội nghiệp, aizz, đây là tội nghiệt do đời trước gây ra!"
Nghe thấy câu trả lời khẳng định nhu vậy, Dĩ Nhu càng nhíu mày. Tuy rằng cô không nhìn thấy mặt của hung thủ, nhưng bất luận là thế nào, hung thủ nhất định là một người đàn ông! Nói như vậy, hung thủ không liên quan đến chị của Kim Chí Thành, nhưng cũng không phải Kim Chí Thành, như vậy rốt cuộc là ai?
"Chị có thể dẫn tôi đến nơi vứt đứa bé kia không?" Khúc Mịch hỏi.
Người phụ nữ gật đầu, năm người lên hai chiếc xe đến thẳng ngoại ô thành phố Nam Hải. Chính chị nghe được bà cụ nói đến nơi này, cụ thể ở chỗ nào thì không rõ. Hơn nữa rừng cây kia cũng sớm không còn, bọn họ đi nửa ngày cũng không tìm thấy địa điểm chính xác.
Khúc Mịch kêu Lưu Tuấn đưa bà ấy về, lại để Mạnh Triết và Vương Nhân Phủ điều tra nghe ngóng ở xung quanh.
"Đi thôi, tôi đưa em về." Chỉ trong nháy mắt, chỉ còn lại có hai người Dĩ Nhu với Khúc Mịch, một chiếc xe.
Địa phương này có chút hẻo lánh, nhìn qua không thấy nổi một chiếc taxi, càng không có phương tiện công cộng.
Thấy Dĩ Nhu nhìn xung quanh, vẻ mặt rõ ràng là chần chừ, anh hừ một tiếng nói: " Làm sao? Ngay cả ngồi cùng xe với tôi em cũng không dám? Sợ tôi ăn em chắc?"
Cá tính của Dĩ Nhu vừa cứng rắn vừa mềm mỏng, có chút quật cường, vừa nghe thấy lời của anh không nói hai lời liền nhảy lên xe, còn ngồi ở ghế phụ lái.
Khúc Mịch xoa mắt lên xe, trên đường đi cả hai người đều không nói chuyện, trong xe ngập tràn một cỗ không khí xấu hổ.
"Vụ án này sẽ nhanh chóng kết thúc." Xe rất nhanh hướng đến dưới nhà Dĩ Nhu, rốt cuộc Khúc Mịch cũng mở miệng nói chuyện.
Dĩ Nhu bị không khí trong xe làm cho nổi điên, nghe thấy anh nói chuyện mới cảm thấy hơi dễ chịu một chút. Hơn nữa anh cũng chỉ nói về vụ án, Dĩ Nhu lại âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Vụ án này kết thúc, tôi dự định sẽ từ chức." Lời nói kế tiếp của anh khiến cho Dĩ Nhu sửng sốt.
Nhìn vẻ mặt cô đơn của anh, tâm Dĩ Nhu run lên. Tại sao mọi người lại đều từ chức? Dương Thâm là bởi vì kết hôn, còn anh ta thì tại sao? Sẽ không phải bởi vì mình cự tuyệt anh, anh ấy cảm thấy về sau gặp mặt sẽ ngượng ngùng chứ?
"Đội trưởng Khúc, anh không cần vì tôi mà phải từ chức. Tôi từ chối anh không phải vì anh không tốt, mà bởi vì tôi chưa từng nghĩ đến cuộc sống có hai người, thầm nghĩ một mình từ từ hưởng thụ thật tốt. Anh là một người rất đặc biệt, là một người bạn rất tốt. Có thể gặp được anh, là phúc của tôi, tôi vẫn rất cảm ơn anh. Tôi vẫn sẽ đem anh trở thành bạn tốt, anh cũng biết tôi không có người bạn nào."
"Tằng Dĩ Nhu, em thật ích kỷ, thật vô tình!" Khúc Mịch cười lạnh một tiếng, " Em nói em cự tuyệt tôi không phải bởi vì tôi không tốt, nói cách khác, bất luận tôi có tốt với em thế nào em cũng không chấp nhận tôi. Cho nên, tôi có chấp nhất bao nhiêu đi nữa, cố gắng bao nhiêu đi nữa đều không có tác dụng, lời này nói ra thật tàn nhẫn!
Em không chút nào do dự tàn nhẫn cự tuyệt tình yêu của tôi, trái lại còn muốn chúng ta trở thành bạn bè, em thật đúng là ích kỷ! Làm bạn bè ở bên cạnh em, thời điểm em cần sẽ xuất hiện, còn phải cảnh cáo chính mình không được vượt qua giới hạn bạn bè. Em không cảm thấy đối với tôi như vậy rất tàn nhẫn sao?"
Dĩ Nhu bị anh nói đến xấu hổ vô cùng, xấu hổ muốn giải thích, "Tôi......"
"Chúng ta vĩnh viễn không có khả năng trở thành bạn bè! Hoặc là yêu nhau, hoặc là người lạ! Tôi nghĩ, thời gian ở chung lâu như vậy, em sẽ có thói quen có tôi trong cuộc sống của em. Nhưng sự thật chứng minh, tôi đã quá coi trọng mình rồi. Tôi là một người không hiểu cách yêu, người trong lòng muốn gặp gỡ cũng không có, nhất định là thất bại thảm hại. Tôi nhận thua! Từ giờ trở đi, tôi sẽ rời khỏi cuộc sống của em với tốc độ nhanh nhất, rời xa tầm mắt của em. Nếu không thể yêu nhau, vậy chúng ta từ nay về sau không cần gặp lại!"
Lần đầu tiên Khúc Mịch nói chuyện văn vẻ như vậy, nhưng Dĩ Nhu lại cảm thấy anh không có nửa điểm già mồm cãi láo, bởi vì Dĩ Nhu biết tất cả anh nói đều là thật lòng. Cô thậm chí cảm giác được khi Khúc Mịch nói chuyện rất đau lòng, cũng cảm thấy khó chịu không thôi.
Khúc Mịch là người kiêu ngạo cỡ nào! Anh vậy mà nói ra ba chữ "Tôi nhận thua", xem ra thật sự đã bị tổn thương.
Tới dưới lầu nhà Dĩ Nhu, cô xuống xe, nhìn thấy Khúc Mịch lái xe rời đi. Đột nhiên Dĩ Nhu có loại cảm giác anh sẽ biến mất khỏi cuộc sống của mình, vĩnh viễn! Một loại cảm giác khó chịu xuất hiện trong lòng cô.
"Ai u, cháu về rồi đấy à. Tại sao mấy ngày nay không nhìn thấy chồng cháu?" Bác gái họ Dư ăn mặc lộng lẫy lớn tiếng hỏi, còn cầm cây quạt khiêu vũ trong tay, đoán chừng là vừa trở về từ quảng trường nhỏ kia.
Không đợi Dĩ Nhu nói chuyện, bà vừa cười ha ha vừa nói: "Ngày đó bác nhìn thấy cậu ấy hơn nửa đêm lái xe đi, sắc mặt còn khó coi. Các cháu cãi nhau sao? Vợ chồng nhỏ giận nhau là chuyện bình thường, nếu bỏ qua được liền cho qua. Bình thường thấy hai đứa cùng nhau đi dạo, rất ân ái nha, thế nào giận dỗi liền nháo như vậy.
Bác biết hai đứa còn trẻ tuổi, đánh lộn đều là bởi vì một hai câu nói, ai cũng muốn hơn thua. Nếu nghĩ để cho gia đình êm ấm, sẽ không có bất hòa. Nghe lời bác nói này, trước đó cháu gọi điện cho cậu ấy, xuống nước gọi cậu ta trở về. Đàn ông cả thôi, đều toàn sĩ diễn ấy mà." Nói xong cũng không để ý tới Dĩ Nhu, quay đầu đi thẳng lên lầu.
Vẻ mặt Dĩ Nhu bất đắc dĩ rất lâu, mở ra cửa, trong phòng im ắng. Trước kia lúc Khúc Mịch còn ở đây, TV trong phòng khách luôn mở, máy tính trên bàn trà sẽ luôn ở trạng thái chờ. Cô ở trong phòng bếp nấu cơm, Khúc Mịch liền đứng ở cửa nói chuyện phiếm với cô.
Cô một người ăn cơm, đồ ăn nấu vẫn còn lại. Dĩ Nhu thấy trong tủ lạnh có đồ ăn thừa, liền bỏ lên bếp đun lại. Trên bàn cơm có một mình cô, ngay cả ăn cơm cũng cảm thấy thật cô đơn.
Mấu chốt là ăn xong còn phải rửa bát, trước đây việc này đều là do Khúc Mịch làm. Dĩ Nhu đem bát bỏ vào trong bồn, chẳng buồn rửa.
Vài ngày trước Khúc Mịch chuyển đi, cô cũng ở một mình, nhưng tại sao lại không có cảm giác như ngày hôm nay? Có lẽ, trong tiềm thức của cô, Khúc Mịch chỉ là tạm thời rời đi. Mà bây giờ Khúc Mịch nói như vậy, khiến cho cô hiểu được, Khúc Mịch thật sự đã chuyển đi rồi.
Đêm tối không hề sợ hãi, nhưng lại trở nên thật dài!
Ngày hôm sau, Dĩ Nhu đi làm, ở bãi đỗ xe không thấy xe của Khúc Mịch. Ở trong sảnh gặp Lục Ly, cô hỏi thăm qua một chút, nghe nói Khúc Mịch tham gia một thảo luận nghiên cứu gì đó.
"Án mạng đã đến thời điểm mấu chốt, tại sao Khúc đội trưởng nói đi là đi chứ?" Lưu Tuấn ở sau nghe thấy vậy khó hiểu lên tiếng.
"Đội trưởng Khúc đã vạch ra bước hành động tiếp theo rồi, bất cứ khi nào tôi cũng sẽ báo cáo với anh ấy." Lục Ly vỗ vai cậu ta rồi nói, " Đội trưởng Khúc nói, đội chúng ta đều là tinh anh, việc nhỏ ấy có thể giải quyết được! Đội trưởng Khúc luôn bày mưu nghĩ kế bên trong, sau cùng cũng quyết định thắng bại."
"Cũng đúng, thế nhưng bước tiếp theo chúng ta phải làm gi?"
"Đội trưởng Khúc nói......." Hai người vừa đi vừa nói chuyện, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Dĩ Nhu cũng nghe đến cuộc nói chuyện của bọn họ, trong lòng vẫn nghĩ đến lời Khúc Mịch nói đêm qua. Tốc độ của anh ta thật nhanh, lập tức liền biến mất trước tầm mắt của mình!
***Góc giới thiệu truyện***: Ad dạo này mới đọc truyện Cùng anh đi đến tận cùng thế giới của tác giả Dung Quang. Truyện nói về tình yêu của một anh phóng viên chiến trường với một cô nhiếp ảnh gia điên loạn. Truyện không chỉ có tình yêu mà còn nói lên sự thật tàn khốc của chiến tranh và sự khó khăn của những người phóng viên mặt trận. Truyện rất nhân văn và sâu sắc, bạn nào có hứng thú hãy thử tìm đọc nha^^