Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát

Chương 155: Nam thi



Khúc mịch đưa Dĩ nhu vào bệnh viện, lầu trên lầu dưới chạy ra vào liên hồi. Nào là rút máu rồi lại làm sóng siêu âm, phàm là kiểm tra đều làm hết. Cuối cùng bác sĩ nhìn một chồng giấy xét nghiệm, lại nhìn biểu hiện người nhà bệnh nhân khẩn trương nghiêm trọng, vốn định nói không có việc gì nhưng lời nói đến bên miệng lại đổi thành “Trước mắt phải quan sát thêm.”

Hiện tại người bệnh cùng người nhà dạng người gì cũng có, có người không có bệnh lại cố tình khẩn trương muốn nhập viện, từ đầu đến chân kiểm tra, nếu nói không có bệnh thì hắn liền chất vấn bác sĩ. Nếu người nhà để ý như vậy, lưu lại quan sát cả đêm xem sao.

Nghe thấy bác sĩ nói muốn quan sát, Khúc mịch đuổi theo ra tới hỏi: “Bác sĩ, có phải hay không do nhẫn nuốt vào nên thực quản bị tàn phá? Vẫn là ngươi hoài nghi nơi nào có điểm xuất huyết, tạm thời không phán đoán được? Làm hộ lý người nhà, tôi nên chú ý cái gì? Xuất hiện tình huống như thế nào cần thiết coi trọng?”

“Người nhà không cần quá khẩn trương, trong tình huống bình thường này người bệnh không có vấn đề gì. Vì cẩn thận xử lý cho nên mới yêu cầu các người nằm viện quan sát cả đêm.”

“Nói cách khác sẽ có tình huống đặc thù phát sinh?” Khúc mịch không khỏi nhíu mày, cảm thấy bác sĩ nơi này một chút đều không chuyên nghiệp, nói không nên lời gì, chỉ biết quan sát. Vạn nhất có tình huống như thế nào phát sinh, bọn họ liền không có biện pháp ứng phó.

Không được! Mất mặt thì cũng phải tìm người quen!

Khúc mịch lập tức gọi điện thoại cho Uông vũ “Tôi ở phòng bệnh lầu năm, lập tức lại đây một chuyến.”

Mười phút sau, một nam nhân mặc áo blouse trắng mang mắt kính đầy khí chất đi tới.

Dĩ nhu đã gặp qua hắn một lần, lần trước ở hiện trường phạm tội té xỉu, cũng là hắn đưa nàng đi làm kiểm tra. Hắn hình như liên hệ với Khúc mịch không nhiều lắm, nhưng cảm tình bằng hữu lại không tồi.

“Ngồi thang máy từ lầu chín phòng viện trưởng xuống dưới đây, năm phút đồng hồ là đủ rồi.” Khúc mịch xụ mặt nói.

“Khúc đại đội trưởng, ngài cho tôi là bác sĩ chuyên dụng của ngài, tùy tiện kêu đến vậy sao?” Uông vũ liếc mắt một cái “Hơn nữa ngươi liền đảm bảo ta nhất định ở bệnh viện? Nói xong liền cúp điện thoại, ngươi là ra lệnh quá đáng mà.”

“Bác sĩ không ở bệnh viện thì ở đâu? Đừng nhiều lời, chạy nhanh qua đây nhìn xem kết quả kiểm tra này!”

Uông vũ thấy một chồng giấy kiểm tra kia không khỏi chau mày, liền tâm tình nói giỡn cũng không còn, hẳn là bệnh nặng lắm đây

Nhưng hắn một mạch xem xuống dưới, cái gì tật xấu cũng chưa nhìn ra. Bệnh gì mà triệu chứng đều không có, vậy mà đã hoảng hốt huy động người đến kiểm tra, việc này không giống tác phong của Khúc mịch, phỏng chừng là hắn đặc biệt để ý đến người này.

Lại xem cô nương ngồi ở trên giường bệnh sắc mặt hơi có chút khó coi, trông thật quen mắt a! Nga, chính là lần đó Khúc mịch khẩn trương mang nàng đến bệnh viện này. Nhìn dáng vẻ hai người quan hệ không đơn giản, Khúc mịch tiểu tử này là rơi vào ái tình đi.

“Nói một chút đi, lúc này là làm sao vậy?” Hắn đặt giấy xét nghiệm xuống hỏi.

“Tiểu nhu không cẩn thận đem nhẫn ăn xong lại phun ra. Tôi lo lắng có di chứng bất thường.” Khúc mịch sắc mặt có chút không bình thường.

“Đem nhẫn nuốt vào?” Hắn chớp mắt, ngay sau đó cười ha hả nói “Ta nói Khúc mịch ngươi có phải hay không học người khác cầu hôn, đem nhẫn đặt ở trong kem.”

Này đều có thể đoán được!

“Trong TV diễn lại tình tiết, thật đúng là người đi theo học.” Hắn không khách khí cười rộ lên “Bất quá này đối với ngươi mà nói thật là bay vọt a, đầu gỗ giống nhau mà cũng nghĩ muốn cho nữ nhân niềm vui. Giới thiệu một chút đi, hẳn là đại tẩu đây sao?”

Vốn dĩ khúc mịch có chút muốn trở mặt, nhưng nghe được một câu cuối cùng trong lòng uất nặng cực kỳ.

“Tăng dĩ nhu, Uông vũ.”

Lời giới thiệu đơn giản cực kỳ, bất quá đây là tính tình của Khúc mịch.

“Chuyện gì đều sẽ không xảy ra, chạy nhanh về nhà đi, đừng ở lại nơi này lãng phí giường bệnh.” Uông vũ bắt đầu đuổi người “Bất quá ta thật ra hoan nghênh ngươi đến văn phòng của ta ôn chuyện.”

Khúc mịch như thế nào sẽ thỏa mãn tâm lý bát quái của hắn! Hắn liền đưa Dĩ nhu xuất viện trở về nhà.

“Em nằm yên đừng nhúc nhích, yêu cầu cái gì thì nói cho tôi.” Khúc mịch bưng trà đổ nước, đem tiểu nhu chiếu cố cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả tắm rửa đều phải tự mình động tay.

Dĩ nhu đỏ mặt đem hắn ngăn ở phòng tắm bên ngoài “Tôi đều không có bị gì, anh đừng khẩn trương như vậy, làm cho tôi cũng có chút bối rối.”

“Tốt rồi. Bất quá em có việc gì thì kêu một tiếng, tôi liền ở bên ngoài.” Hắn liền đứng ở cửa đợi một tý, sợ Dĩ nhu ở bên trong xảy ra cái gì ngoài ý muốn.

Chờ đến khi Dĩ nhu từ bên trong đi ra, hắn chạy nhanh đến lấy khăn lông đem qua “Lại đây, tôi giúp em lau tóc.”

Hắn để Dĩ nhu ngồi ở trước bàn trang điểm, dùng khăn lông mềm nhẹ cẩn thận xoa, thâm tình chuyên chú tựa hồ ở làm chuyện trọng yếu phi thường.

Dĩ nhu xuyên thấu qua gương nhìn hắn, đột nhiên mở miệng hỏi: “Anh sẽ vẫn luôn giúp tôi lau khô tóc sao?”

“Sẽ, nếu em nguyện ý!” Khúc mịch thấp giọng đáp, ngữ khí đặc biệt nghiêm túc, “Có lẽ tôi không hiểu cái gì là lãng mạn, cũng sẽ không cho em kinh hỉ, chỉ có kinh hách. Nhưng tôi trước sau có một tâm niệm muốn cho em hạnh phúc, hơn nữa sẽ vì em không ngừng nỗ lực, cho em điều em muốn. Tiểu nhu, hôm nay tôi còn có một câu quan trọng nhất không kịp hỏi. Em nguyện ý không?”

Thời điểm hắn nói lời này tay run nhè nhẹ, liền thanh âm đều có chút phát run. Hắn không dám nhìn đôi mắt Dĩ nhu trong gương, sợ chính mình sẽ thất vọng, sẽ bị tổn thương. Hắn không biết chính mình khi nào bắt đầu ở trước mặt Dĩ nhu nửa điểm tự tin đều không có.

“Anh lau tóc thật ra rất chuyên nghiệp.” Dĩ nhu đem đầu tóc xoa sơ qua rồi đứng lên “Đến lúc ngủ rồi, anh có phải hay không nên trở về phòng chính mình?”

“Nga.” Dĩ nhu cũng không có chính diện trả lời hắn vấn đề này làm cho hắn uể oải vạn phần. Nhìn dáng vẻ chính mình là bị cự tuyệt, bất quá ngẫm lại cũng không tính là ủy khuất. Bởi vì chính mình cầu hôn lại thành ra đem người ta tới bệnh viện, đổi lại là ai khác thì đều sẽ không vui, cầu hôn tự nhiên thất bại.

Hắn đi tới cửa, nghe thấy Dĩ nhu lầm bầm nói: “Kỳ thật, có một người chịu vì mình lau tóc cả đời, khá tốt!”

Ngạch, lời này là có ý tứ gì? Trong khoảng thời gian ngắn, hắn đại não tựa hồ ngưng đọng lại.

“Phanh!” Cửa phòng bị Dĩ nhu đóng lại, hắn lại bị thanh âm vang lên làm bừng tỉnh.

“Tiểu nhu, em mau mở cửa, tôi hiểu được!” Hắn hưng phấn mà kêu “Em là đáp ứng lời cầu hôn của tôi? Em đáp ứng rồi!”

“Đồ ngốc.” Cách ván cửa truyền đến tiếng cười cùng tiếng mắng của Dĩ nhu.

“Ha hả, đồ ngốc cũng là đồ ngốc hạnh phúc nhất!”

“Được rồi, nhanh lên trở về ngủ đi.”

Lúc này hắn như thế nào còn có thể ngủ? Hắn ở ngoài cửa phòng Dĩ nhu hưng phấn thét chói tai, không ngừng ngây ngô cười.

“Nói nhỏ chút, người khác còn tưởng rằng trong nhà có chuyện gì đấy?” Dĩ nhu nhịn không được mắng.

“Tốt rồi. Hôm nay em cũng bị dọa đến mệt mỏi rồi, ngủ đi. Ngày mai gặp, "sao sao" ~”

*"sao sao": mình cũng ko hiểu cụm này là như nào nhưng chắc là từ thân mật gì đó..

Ngạch! Còn sao sao nữa chứ, nghe thấy vậy Dĩ nhu cả người nổi da gà, cũng may không phải mặt đối mặt. Bất quá —— có chút điểm ngọt ngào!

Cả một đêm Dĩ nhu ngủ thật sự an ổn, còn mơ thấy mộng đẹp. Mơ thấy chính mình khi tóc đã trắng xoá, Khúc mịch cũng thành lão nhân, hắn nhẹ nhàng cẩn thận lau tóc chính mình, như một màn ngọt ngào trong buổi tối qua.

Khúc mịch lại là cả đêm không ngủ. Hắn là hưng phấn ngủ không được, liên tiếp uống hai ly sữa bò, lại vẫn là hai con mắt trợn tròn cho đến hừng đông.

Cả đêm không ngủ, lại không cảm giác tinh thần không tốt, ngược lại giống như được bổ sung điện. Hắn từ sớm đã lên phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.

Dĩ nhu đã ngủ no từ trong phòng đj ra, thấy hắn mặc tạp dề của mình, đưa lưng về phía phòng khách, ánh mặt trời chiếu vào trên người hắn, mang theo một vầng sáng nhu hòa tốt đẹp.

Trong phòng phảng phất hương vị cà phê đặc trưng, còn có một cổ trứng tráng bao đầy hương vị.

“Mau đi rửa mặt, trong chốc lát ăn cơm.” Khúc mịch quay đầu thấy nàng, sủng nịch cười nói.

Dĩ nhu quay đi, chỉ chốc lát sau lại trở về.

Bữa sáng đã bày ở trên bàn, hai ly cà phê, còn có hai cái trứng tráng bao, thế nhưng bị chiên thành tâm hình.

“Trong nhà không có khuôn chiên trứng mẫu, tâm hình trứng tráng bao là như thế nào chiên ra được?” Hương vị vừa vặn tốt, hơn nữa tâm hình thực tiêu chuẩn.

Nghe thấy nàng lời nói khích lệ, khúc mịch cười nói: “Chỉ cần có tâm, không cần khuôn đúc cũng có thể chiên ra tâm hình.”

“Hiện tại nói mạnh miệng, không chừng thùng rác đã lãng phí nhiều trứng gà nhỉ?” Dĩ nhu cười trêu ghẹo.

Còn không đợi Khúc mịch đáp lời, di động đột nhiên vang lên.

Còn chưa đến thời gian đi làm, lúc này có điện thoại tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Quả nhiên, có người bảo vệ báo nguy ở ngoại ô sông đào phát hiện một khối nam thi.

Cơm là không thể ổn định vững chắc ngồi ăn xong rồi, Khúc mịch cùng Dĩ nhu lập tức xuất phát, đem sandwich mang theo ở trên xe ăn.

“Không biết có phải hay không cùng án hoá thạch mất trộm có quan hệ.” Lúc này phát hiện thi thể khó tránh khỏi làm người ta hướng đến liên hệ vụ việc trên “Bắc Kinh đầu người hóa xương thạch là vật báu vô giá, nhiều ít người có lòng tham đều mơ ước. Tục ngữ nói, người chết vì tiền, chim chết vì mồi, chỉ sợ còn sẽ có người chết.”

Khúc mịch gọi điện thoại cho Lục ly, mở khuếch đại âm thanh “Ngươi đến hiện trường chưa? Tình huống thế nào, báo cáo một chút đi.”

“Tôi vừa đến, tổ chức nhân viên vừa vớt thi thể lên.” Lục ly ở hiện trường, nghe tới thực ồn ào “Theo quan sát, thi thể ở mặt sông là thi thể nam nhân. Thân cao 1m85 trở lên, thân thể cường tráng, xuyên một thân quần áo màu đen. Còn chi tiết khác vẫn chưa biết, có tình huống tôi sẽ báo cáo sau.”

Thân cao hình thể đều phù hợp với hình dáng đặc thù của hung thủ án hoá thạch mất trộm, sẽ không thật là hắn đi?

Hai người thực mau liền đuổi tới hiện trường, bờ sông đã giăng cảnh giới, xa xa vây quanh một đám dân chúng, khoa tay múa chân bàn luận sôi nổi.

Nam thi đã bị vớt lên, đặt ở bờ sông rồi được che vải bố trắng phía trên.

Lục ly đang lấy lời khai người đầu tiên phát hiện thi thể, thấy Khúc mịch bọn họ đi lại gật đầu chào.

Lưu Tuấn lại giới thiệu tình hình, trên cơ bản cùng Lục ly trong điện thoại nói không sai biệt lắm, không có phát hiện gì mới.

Hách Minh mang theo người dọc theo bờ sông tìm kiếm, hy vọng có thể có phát hiện.

Khang bình đã sớm tới rồi, thấy Dĩ nhu vội đem thùng dụng cụ xách lại đây. Dĩ nhu mang lên bao tay, bước nhanh qua, ngồi xổm bên cạnh thi thể tinh tế xem xét qua.

“Nam, thân cao 1m86, miệng, trong lỗ mũi và mặt sạch sẽ, cả người sưng to xuất hiện hiện tượng hư thối. Não bộ có vết thương, hình dạng bất quy tắc, bước đầu phán định là bị hòn đá hay đồ vật linh tinh đập vào tạo thành tử vong, lúc sau bị ném xuống sông. Căn cứ tình trạng thi thể hư thối, thời gian tử vong hẳn là năm ngày trước. Cụ thể tình huống phải giải phẫu lúc sau mới có thể xác định, hiện tại chỉ có thể biết nhiều như vậy.”

Dĩ nhu làm việc sạch sẽ lưu loát, không đến mười phút liền bước đầu kiểm tra xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.