Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát

Chương 45: Nữ nhân thiện biến



Rạng sáng ngày hôm sau, Dương Thâm đã có mặt tại Cục cảnh sát tỉnh Nam Giang. Anh ta chào hỏi mọi người đơn giản rồi ngay lập tức tập trung vào công việc. Trong công tác pháp chứng, đặc biệt nghiên cứu xương cốt, dĩ nhiên Tăng Dĩ Nhu không phải là chuyên gia. Cô chỉ có thể là trợ thủ cho Dương Thâm, cần gì thì đi truyền đạt lại với Khúc Mịch.

Lúc làm việc, Dương Thâm đặc biệt chăm chú, nghiêm túc và thận trọng, cho dù là chi tiết nhỏ nhất đều được xử lý một cách hoàn hảo, khiến Tăng Dĩ Nhu thầm cảm phục.

Ba ngày sau, một bản báo cáo hoàn chỉnh đã sẵn sàng ngay trước mắt Khúc Mịch.

“Bệnh cơ Bethany*?” nhìn thấy mấy từ này Khúc Mịch khẽ cau mày.

*Căn bệnh này tớ tra chưa ra, nên chưa có thông tin chính xác về nó. Bạn nào biết về căn bệnh này thì share với mọi người nhé!

“Đây là một loại khiếm khuyết di truyền hiếm gặp, phát bệnh, phần lớn chỉ xảy ra với trẻ sơ sinh. Trên toàn thế giới chỉ mới phát hiện ra mười sáu trường hợp. Dễ nhận thấy nhất chính là xương cánh tay và xương cổ tay tương phản, hơn nữa trẻ phát triển rất chậm. Thời kỳ đầu da dẻ nổi mẩn đỏ, viêm loét, giai đoạn cuối da trẻ như rắn lột da. Nếu không chăm sóc đúng cách, thì càng ngày càng tiến gần đến cái chết.”

Tuy rằng Tăng Dĩ Nhu đã biết trước được phần nào, nhưng hiện tại nghe lại lần nữa vẫn có cảm giác run sợ. Người vẫn còn sống sờ sờ nhưng da thịt chia lìa, loại đau khổ này không bút nào tả siết.

Một đứa trẻ đáng yêu vừa mới ra đời phải chịu thống khổ như thế, ngay cả cô là người ngoài còn không chịu nổi huống chi là Lưu Uyển Như không biết có thể vượt qua như thế nào. Xem ra những lời phân tích của Khúc Mịch về Uyển Như là chính xác. Một người phụ nữ bề ngoài nhu nhược nhưng nội tâm cực kỳ mạnh mẽ.

“Trẻ em mắc bệnh này có thể sống được bao lâu?” Bệnh thuộc về di truyền không thể chữa khỏi, nhưng cũng chẳng phải bệnh nan y. Vậy mà Lệ Tiểu Nhu lại chết, còn đặc biệt là đột tử.

Dương Thâm suy nghĩ một chút: “Trong mười sáu người phát bệnh đều được miễn phí trị liệu, dùng cho nghiên cứu y học, hiện tại tất cả đều sống sót. Bệnh nhân nhỏ nhất là sáu tháng tuổi, ngoài việc chiều cao không đạt tiêu chuẩn, còn lại phát triển bình thường.”

Bước đầu phán định, Lệ Tiểu Nhu không phải chết do căn bệnh Bethany. Nhưng có thể căn bệnh này khiến da thịt Lệ Tiểu Nhu dễ dàng bị thối rữa, rút ngắn khoảng thời gian hóa thành bộ xương.

“Hệ thống miễn dịch của trẻ em chưa hoàn thiện, vì lẽ đó, cũng không bài trừ khả năng Lệ Tiểu Nhu chết vì bệnh vàng da, hoặc viêm da …” Tăng Dĩ Nhu bổ sung.

Khúc Mịch không lên tiếng, nhưng Lục Ly lên tiếng phản bác: “Tôi cho rằng cái chết của Lệ Tiểu Nhu còn có nội tình khác! Rõ ràng người giúp việc khai có nghe thấy tiếng khóc nháo và tiếng cãi vã, hơn nữa sau đó còn bị sa thải. Sinh bệnh đâu phải chuyện mất mặt, người nhà họ Lệ tại sao muốn ẩn giấu.”

“Giáo sư Dương người mắc căn bệnh này ngoại trừ khiếm khuyết di truyền, còn có nguyên nhân nào khác hay không?” Khúc Mịch đột nhiên hỏi.

“Có!”, Dương Thâm trả lời: “Vợ chồng quan hệ trước đó đã từng chơi một lượng lớn ma túy, tạo nên tinh dịch dị biến, khiến cho quá trình thụ tinh phát triển dị thường tăng cao khả năng đột biến gien.”

“Lệ Kiến Thiên từng bị bắt vì tụ tập hít heroin, nhưng do không đủ chứng cứ nên được thả. Nếu nói như vậy hắn từng chơi ma túy, hơn nữa còn nghiện nặng! Chẳng trách ba của Lưu Uyển Như nói Lệ Kiến Thiên giết chết đứa bé.” Vương Nhân Phủ thốt lên kinh ngạc.

Kha Mẫn cau mày, là mẹ, cô hiểu rõ nỗi đau trong lòng Lưu Uyển Như: “Đổi lại là tôi, tôi cũng muốn giết chết Lệ Kiến Thiên!”

“Đội trưởng Khúc! Hiện tại đã tìm được động cơ Lưu Uyển Như giết Lệ Kiến Thiên, tôi kiến nghị bắt Lưu Uyển Như quy án, tránh cho cô ta tẩu thoát!”

“Không! Tôi cho rằng tiếp tục theo dõi Lưu Uyển Như, tìm cho ra đồng bọn của cô ta.”

Căn cứ bản nghiệm thi, Hà Ngọc Phượng chết rồi còn bị cưỡng hiếp. Một mình Lưu Uyển Như không thể làm được, vì vậy chắc chắn cô ta có đồng bọn.

“Bắt Lưu Uyển Như!” Khúc Mịch suy nghĩ một chút rồi ra lệnh.

Nhanh chóng đã đưa Lưu Uyển Như về Cục cảnh sát. Lần này khác những lần trước, cô ta bị còng tay.

“Đội trưởng Khúc! Hành động này nghĩa là anh đang xem tôi là người mang tội giết người!” Lưu Uyển Như rất trấn định, hoàn toàn không còn mang dáng vẻ nai vàng ngơ ngác như thường ngày.

“Cô cố tình ẩn giấu chuyện mình biết Thái Dũng, thật ra hai người không chỉ biết nhau mà còn rất thân!” Khúc Mịch tự mình thẩm vấn: “Đêm đó, cô và Thái Dũng cãi nhau trong nhà, sau khi cô phát hiện xe bị phá, nghĩ rằng do Thái Dũng làm nên không dám báo cảnh sát. Cô sợ cảnh sát biết được mối quan hệ giữa cô và Thái Dũng, sẽ tra ra chuyện hai người cấu kết giết Lệ Kiến Thiên!

“Đội trưởng Khúc! Tôi không biết anh đang nói gì. Tôi và Thái Dũng chỉ là bèo nước gặp nhau. Hắn biết tôi, nhưng tôi không biết hắn. Đúng là đêm đó tôi và hắn nảy sinh tranh chấp bởi vì hắn nhất định buộc tôi và Lệ Kiến Thiên phải ly hôn. Tôi không muốn để người ngoài phát hiện ra quan hệ của hai người bọn họ nên dĩ nhiên phải che giấu. Những lời này tôi đã khai một lần, Đội trưởng Khúc không phải là dễ quên như thế chứ!” Khẩu cung của cô ta trước sau như một không hề có một lỗ hổng. Tuy nhiên ngữ khí khác hẳn những lần trước, không còn vẻ điềm đạm đáng yêu, mà phảng phất thêm vài phần trào phúng.

Khúc Mịch hình như không hề bất ngờ với sự thay đổi của Lưu Uyển Như, nhìn chằm chằm cô ta, hỏi tiếp: “Lệ Kiến Thiên chết vào khoảng ngày 20, tại sao cô dám nói dối là nhận được điện thoại của hắn ta gọi đến?”

“Tôi xác thực nhận được điện thoại … Phải chăng là Thái Dũng cố tình gọi đến muốn che giấu sự thật Lệ Kiến Thiên đã tử vong.” Cô ta nở nụ cười nhàn nhạt, ung dung trả lời.

“Tôi đã điều tra lịch sử cuộc gọi của cô, ngày đó vốn dĩ không có ai gọi đến. Cô vẫn đang tiếp tục biện giải, chính là muốn che đi chân tướng Lệ Kiến Thiên đã tử vong, bởi vì cô còn cần thân phận hắn để đi giết Thái Dũng.”

“Đội trưởng Khúc có vẻ đã nghĩ hơi quá rồi nhỉ!”, Lưu Uyển Như khẽ cười, lấy tay xoa xoa huyệt thái dương: “Ngại quá, dạo này tôi vẫn không ngủ được, thần kinh suy nhược trầm trọng. Tháng ngày vừa qua phát sinh quá nhiều chuyện đáng sợ, khả năng tôi xuất hiện ảo giác. Không thôi thì … Đội trưởng Khúc cứ kiện tôi cho khẩu cung giả đi.”

Lục Ly theo dõi buổi thẩm vấn qua màn hình, gương mặt anh ta cứng đờ, nhìn chăm chăm không nói một lời.

Kha Mẫn rót ly nước đi đến: “Người phụ nữ này đúng là thiện biến, trước còn là con thỏ trắng ngây thơ, hiện tại biến thành một con hồ ly giảo hoạt. Tôi trước đây còn rơi nước mắt vì cô ta nữa chứ … không ngờ tất cả đều là diễn trò.”

“Chị Kha, chị mau đi tìm giúp tôi hồ sơ!” Mạnh Triết kéo tay Kha Mẫn không muốn cô ta nói thêm nữa.

Trên màn hình một Lưu Uyển Như mỹ lệ, cao quý, khóe miệng nhếch lên đầy vẻ giễu cợt … Đây không phải là Lưu Uyển Như Lục Ly từng quen biết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.