Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát

Chương 58: Búp bê trong tủ kính



Khúc Mịch, Tăng Dĩ Nhu và các cảnh viên trong đội chạy đến cửa hàng quần áo trên đường trung tâm. Cảnh sát khu vực đã giăng đường cảnh giới, chắn đám đông dân chúng đang tụ tập ở bên ngoài hiện trường.

Mạnh Triết ngơ ngác đứng trên bậc thang, ánh mắt nhìn chằm chằm ma-nơ-canh trong tủ kính.

Ma-nơ-canh ấy thấp hơn so với những con khác nửa cái đầu, tóc vén cao lộ ra cần cổ mảnh khảnh. Trên người mặc bộ lễ phục trắng, xương quai xanh hoàn mỹ và gợi cảm; ngực, eo, mông rất chuẩn, đôi chân thon dài trơn mịn, móng tay móng chân được sơn hồng.

Tăng Dĩ Nhu cầm thùng y cụ đi vào bên trong, thoáng liếc Khúc Mịch một cái, dừng lại, cô xoay người nhìn theo tầm mắt của anh.

Ma-nơ-canh rất chân thực! 

Tăng Dĩ Nhu đột nhiên có cảm giác lạ lẫm, nhìn thật kỹ gương mặt con búp bê ấy. Da dẽ trắng nõn, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi cong dài, miệng hơi nhếch như đang cười. Thật giống công chúa đang chìm trong giấc mộng!

Cô ta là người thật! Hơn nữa người này tất cả mọi người đều biết, chính là cô bé Đường Ninh đang mất tích!

Bình thường khi gặp Đường Ninh đều là dáng vẻ của một cô nhóc lí lắc, còn bây giờ, một Đường Ninh ở trong tủ kính, được trang điểm tỉ mỉ, ngay lập tức biến thành một cô gái xinh đẹp, mỹ lệ.

“Bác sĩ Tăng!” Khúc Mịch vẫn nhìn chăm chăm vào tủ kính: “Đây chính làbộ thi thể … xinh đẹp nhất mà tôi chứng kiến!”

Thật sự rất đẹp, lại còn được đặt trong tủ kính, trông không khác _ _ _ Một tác phẩm nghệ thuật. Không biết tại sao Tăng Dĩ Nhu lại liên tưởng đến những chữ này.

Thi thể không khiến cho người nhìn cảm thấy đáng sợ, trái lại lại khiến cho người ta một cảm giác không nỡ chạm vào.

“Đội trưởng Khúc, bác sĩ Tăng, chụp ảnh hiện trường xong chưa? Chúng tôi bắt đầu lấy dấu vân tay và vật chứng được chứ!” Lâm Thụy cũng đã đến, nhìn thấy tất cả mọi người đều ở bên ngoài cửa hàng, anh ta hơi kinh ngạc.

Không phải nói là có nữ thi thể sao? Sao lại có tâm trạng đứng ngắm nghía quần áo thế này? Anh ta cũng đưa mắt nhìn theo hướng mọi người, hai mắt trợn tròn ngạc nhiên, không tin tưởng vào mắt mình.

Đột nhiên ánh đèn flash lóa lên, mọi người giật mình, quay trở về thực tại. Ngay tại khúc quanh, có một người đang cầm chiếc máy ảnh chuyên dụng chụp ảnh.

Lục Ly sải bước đến, đoạt lại chiếc máy ảnh, nhanh chóng tháo cuộn phim xuống.

“Đội phó Lục, dù sao chúng ta cũng là người quen, anh dàn xếp một chút được không?” Hoắc Thể Ni giọng xu nịnh: “Tôi đảm bảo không chụp chính diện, anh nên tin tưởng tay nghề của tôi.”

“Tôi cũng tin tưởng tay nghề của tôi, chưa được phép của cảnh sát, cô không được phép tự ý chụp ảnh, gây cản trở người thi hành công vụ.” Lục Ly không rảnh nhiều lời với cô ta, xả toàn bộ cuộn phim ra trước ánh sáng, sau đó ném vào thùng rác.

Hoắc Thể Ni cực kỳ tức giận nhưng chỉ biết dậm chân tại chỗ, không còn cách nào khác. Cô từng tiếp xúc với Lục Ly không chỉ một lần, biết rõ tính tình của anh ta. Nếu ngoan cố không chừng còn bị anh ta tịch thu luôn máy ảnh.

Không còn cách nào khác, cô ta bỏ máy vào trong balo, ngoan ngoãn đứng phía sau đường cảnh giới cùng đám đông theo dõi sự việc. Vương Nhân Phủ đứng sát đường cảnh giới, trông thấy ai đưa điện thoại lên chụp sẽ ngăn cản ngay lập tức, lần trước trong án ‘Hồng Y nam đồng’ anh ta đã bị giáo huấn vụ rò rỉ thông tin này một trận rồi.

Nhóm Khúc Mịch bắt đầu tiến vào trong cửa hàng, bà chủ sợ đến người run cầm cập, hiện tại vẫn chưa thể tỉnh táo lại. Cô ta đứng chôn chân ở góc nhà, sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Ai là người đầu tiên phát hiện thi thể?” Khúc Mịch lướt nhìn toàn bộ nhân viên: “Mấy giờ? Tình huống lúc đó ra sao?”

“Tôi … Là tôi …” Một cô gái chừng hai mươi tuổi, mặc đồng phục, lắp bắp lên tiếng, chắc chắn là bị dọa sợ chết khiếp.

“Cô ngồi xuống, từ từ kể lại, đừng sợ!” Hách Minh khẽ an ủi cô ta: “Có cảnh sát chúng tôi ở đây sẽ không còn bất cứ nguy hiểm gì nữa. Bây giờ cô từ từ nhớ lại, không được bỏ qua bất kỳ chi tiết nào dù là nhỏ nhất!” 

Dứt lời anh ta cho người rót cho cô gái một ly nước.

Dưới sự động viên của Hách Minh, cô ta dần trấn định, kể lại quá trình mình phát hiện thi thể.

Cửa hàng có tổng cộng bốn nhân viên, mỗi cuối tuần thay phiên nhau mở cửa. Ngày hôm nay đến lượt cô.

Hơn tám giờ sáng, cô đến cửa hàng, theo lệ thường mở cửa chính, rồi vào trong mở cửa cuốn nơi cửa sổ.

Cô đem y phục mới thay cho các ma-nơ-canh. Khi đến trước thi thể cô cảm giác rất lạ vì trang phục đó không thuộc về cửa hàng. Cô ta cẩn thận kiểm tra lại, phát hiện thì ra đó là người … cô ta sợ đến mức ngất xỉu.

Khi đồng nghiệp đến, phát hiện cô ta nằm trên nền nhà, liền lay dậy. Cô ta chỉ vào tủ kính, thét lớn, đồng nghiệp nhanh chóng báo bà chủ, rồi gọi điện thoại báo cảnh sát.

“Trừ cô ra còn ai tiếp cận thi thể không?” Lục Ly lên tiếng hỏi.

Cô ta lắc đầu: “Đâu có ai dám bén mảng đến gần đó, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã khiếp sợ!”

“Tối hôm qua ai trực?” Lục Ly hỏi tiếp. Một người phụ nữ lớn tuổi hơn một chút tiến lại gần.

Phụ trách đóng cửa thường là hai nhân viên ca tối, ngày hôm qua một trong hai người vì gia đình có việc nên xin về trước, còn lại mình cô ta. Đến hơn chín giờ, thấy không còn khách nên đóng cửa sớm. Cô ta nhớ rất rõ, chính tay hạ cửa cuốn xuống trước, khi ấy không phát hiện có thêm thi thể. Sau đó cô ta cẩn thận kiểm tra cửa nẻo một lần nữa, rồi mới khóa cửa chính ra về.

“Sao cô phải kiểm tra cửa nhiều lần xem đã khóa hay chưa?” Lục Ly nhanh chóng nắm bắt trọng điểm.

“Bởi vì phía cửa sau có con hẻm nhỏ, khá vắng, bình thường hay có người vô gia cư ngủ lại. Tôi sợ bọn họ lẻn vào trộm đồ, vì vậy mỗi tối đều dặn nhân viên phải kiểm tra thật kỹ cửa nẻo, đặc biệt là cửa sau!” Bà chủ đứng ra giải thích, tâm trạng cũng đã khá hơn nhiều, có thể nói chuyện bình thường trở lại: “Vốn dĩ tôi nghĩ đợi buôn bán nửa năm nữa, có chút tiền dư sẽ sắm một cái camera, ai ngờ gặp phải chuyện này.”

Trong cửa hàng không có camera, chìa khóa cửa hàng nhân viên nào cũng có một cái, cửa sau khá khuất, tụ tập nhiều người vô gia cư, xem ra tình hình không quá lạc quan.

Cửa chính và cửa sổ đều đã được kiểm tra cẩn thận, không bị phá khóa. Khả năng hung thủ có chìa khóa, hoặc biết cách mở khóa.

Khúc Mịch đồng ý để phía Lâm Thụy cho người vào thu thập vật chứng, phía bên kia tử thi đã được đặt nằm xuống đất.

Dĩ Nhu nhìn vào gương mặt tươi cười của Đường Ninh, lần đầu tiên trong cuộc đời làm pháp y, đôi tay cô đột nhiên run rẩy.

Rốt cục tên hung thủ đã làm gì với cô bé này? Tại sao trước khi chết lại có nụ cười bình an như vậy?

Tăng Dĩ Nhu không nghĩ ra được quá trình gây án và trạng thái tâm lý của hung thủ, càng không dám tưởng tượng Đường Ninh đối mặt với tên hung thủ đó như thế nào!

Tuổi trẻ phơi phới, chỉ trong nháy mắt biến thành một cỗ thi thể lạnh như băng, bỗng nhiên Tăng Dĩ Nhu cảm thấy cực kỳ xót xa trong lòng.

Làm công tác thi kiểm sợ nhất là gặp phải người quen, tâm trạng ảnh hưởng rất lớn đến độ chuyên nghiệp trong công tác.

Cô đứng dậy, một mình đi đến một góc, bình tĩnh trở lại, sau đó mới tiến tới thi thể lần nữa, ngồi xổm xuống.

Tăng Dĩ Nhu mở máy ghi âm: “Vẻ ngoài thi thể --- Rất xinh đẹp, không nhìn ra được ngoại thương; nét mặt --- Sung sướng!” Cô ngừng lại một chút, cô muốn tìm ra được một từ thích hợp nhất để miêu tả chính xác vẻ mặt của nạn nhân lúc này.

“Tử thi mặc một bộ lễ phục trắng, gương mặt trang điểm tinh xảo, trên chân không mang giày, sơn móng tay màu hồng nhạt. Bây giờ tôi sẽ cởi quần áo nạn nhân, kiểm tra vết thương trên thân thể.”

Cô từ từ cởi bỏ lễ phục trên người Đường Ninh, từ ngực đến xuống phía dưới rốn có một đoạn vết khâu dài, bề rộng bằng một ngón tay. Vết khâu tương đối chỉnh tề, đường may có độ lớn bằng nhau, rất đều.

Những nơi khác không có vết thương. Toàn thân da thịt trắng nõn, sạch sẽ, còn có độ đàn hồi.”

“Tôi cần phải đưa tử thi về Cục cảnh sát tiến hành giải phẫu. Căn cứ tình trạng thi thể, không phải là chết rồi mới bị mổ bụng. Gương mặt mỉm cười, khả năng đã bị bỏ thuốc, sau đó tiến hành mổ bụng.” Tăng Dĩ Nhu vừa tháo găng tay vừa kết luận.

Pháp chứng cạo một lớp phấn trang điểm, lông mi, và son môi trên mặt Đường Ninh, cắt đầu móng tay, móng chân, cạo lớp sơn móng để lấy mẫu xét nghiệm. Lễ phục trên người nạn nhân cũng được cho vào túi vật chứng. Tất cả đều được mang về khoa kiểm tra dấu vết và vân tay lưu lại.

Thi thể Đường Ninh được bọc bằng vải trắng, vừa được đưa ra phía cửa thì Mạnh Triết xông đến.

Lục Ly sớm đoán được tâm trạng bất ổn của anh ta, nên đã căn dặn người đứng bên cạnh. Trông thấy anh ta nhào về phía thi thể, hai người hai bên ghìm chặt cánh tay anh ta. Thế nhưng, sức anh ta rất khỏe, hai người không giữ nổi, anh ta vụt đến bên thi thể.

“Tiểu Ninh!” Mạnh Triết gào lên, muốn vạch tấm vải trắng, nhưng khi đưa đến trước mặt, bàn tay run lên bần bật.

Anh ta không có đủ dũng khí mở tấm vải ấy, hét lên một tiếng rồi bỏ chạy.

Lục Ly nhìn theo bóng dáng Mạnh Triết, âm thầm thở dài. Tuổi trẻ một lần đau đớn, một lần vấp ngã mới có thể trưởng thành. Thế nhưng … lần này cú ngã ấy quá nặng, không biết Mạnh Triết có thể chịu đựng được hay không!

Thi thể được chở về Cục cảnh sát, Tăng Dĩ Nhu và trợ lý Khang Bình ngay lập tức tiến hành nghiệm thi. Khoa pháp chứng bắt tay vào phân loại vật chứng, xét nghiệm, hy vọng sớm tìm thấy được chút manh mối.

Phía Khúc Mịch cũng không rảnh rỗi. Anh cho người lấy ảnh Đường Ninh đến khu vực đường trung tâm và đường Nam Ninh dọ hỏi. Lục Ly tiến hành điều tra cửa sau của cửa hàng quần áo. Cửa hàng này nhất định không phải là hiện trường đầu tiên!

Cha mẹ Đường Ninh nhận được điện thoại của cảnh sát ngay lập tức từ thành phố Lâm chạy đến. Người tiếp đón bọn họ là Kha Mẫn. Vốn dĩ là cô gọi điện thoại thông báo cho họ sự mất tích của Đường Ninh khả năng có thể là tử vong, không ngờ bây giờ lại biến thành nhận diện thi thể.

Mấy chữ ‘Nhận diện thi thể’ khiến mẹ Đường Ninh ngất xỉu tại chỗ. Ba cô ta cố nén bi thương theo Kha Mẫn đến khu nhà pháp chứng.

Thi thể Đương Ninh được đặt trong phòng giải phẫu tại lầu ba. Tăng Dĩ Nhu vừa chuẩn bị xong phòng giải phẫu.

Ba Đường Ninh tiến vào, Khang Bình vạch một góc vải trắng trên người Đường Ninh, lộ ra gương mặt của cô ta.

“Tiểu Ninh …” Ba Đường vồ đến, nâng khuôn mặt cô ta lên: “Tiểu Ninh còn đang cười đây nè … Có phải nó trúng thuốc mê hay không? Anh cảnh sát …. Anh nhìn đi, sờ nó đi … cơ thể còn ấm!”

Ba Đường kích động hô lớn, đưa tay kéo mạnh tấm vải trắng, muốn dùng tay để cảm nhận nhịp tim cuả con gái. Chứng kiến vết thương trước ngực, ông ta ngây ngốc, đứng tại chỗ.

“Ông nhìn kỹ giúp chúng tôi, phân biệt nạn nhân có phải là Đường Ninh hay không?” Kha Mẫn tuy không đành lòng nhưng theo trình tự, cũng phải lên tiếng hỏi.

Chứng kiến quá nhiều lần người thân đến nhận thi, gặp phải cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh, trong lòng cô ta đều rất khó chịu.

“Là ai … Là ai rạch bụng Đường Ninh ra?” Ba Đường đột nhiên tức giận, quay sang mọi người gào thét, cuối cùng tầm mắt rơi vào bàn tay đang đeo găng phẫu thuật của Tăng Dĩ Nhu: “Chưa được người nhà đồng ý, ai cho các người được phép giải phẫu? Tiểu Ninh chưa chết, chính các người mổ sống nó!”

Cảm nhận được tâm trạng kích động của ông ta, Khang Bình vội vàng chắn trước mặt Tăng Dĩ Nhu: “Ông Đường, thời điểm phát hiện thi thể là như vậy, chúng tôi còn chưa tiến hành giải phẫu.”

“Không thể, trên đời này không có người nào hung tàn đến mức đó! Tiểu Ninh là con bé đáng yêu ngoan ngoãn, quan hệ rất tốt với mọi người, ai dám đối xử với con bé như thế!” Gương mặt ông ta đầy nước mắt, nhìn con gái nằm bất động.

“Ông Đường, tâm trạng của ông chúng tôi có thể hiểu”, Tăng Dĩ Nhu bình tĩnh tiến tới, “Đường Ninh là một cô gái rất đáng yêu, tôi rất thích cô bé. Mọi người có thể không ai chấp nhận được chuyện này, nhưng sự thật phơi bày trước mắt.

Tôi nghe Đường Ninh kể, ông Đường là một người bố rất bình tĩnh, tôi nghĩ, cô bé không hi vọng trông thấy ba mình tâm trạng xuống dốc như thế này. Hung thủ rất tàn nhẫn, không chỉ giết người mà còn mổ bụng, lôi sạch sẽ nội tạng đưa đến nhà hàng lẩu.

Tôi cần phải giải phẫu thi thể Đường Ninh, từng bước điều tra chân tướng cái chết của cô bé, tìm ra được manh mối, hiệp trợ cảnh sát mau chóng bắt được hung thủ. Ông … Đồng ý cho chúng tôi tiến hành giải phẫu không?” Dứt lời cô đưa đến trước mặt ông ta một tờ giấy.

“Ý cô nói nội tạng người trong nhà hàng lẩu là của Đường Ninh sao?” Sắc mặt ba Đường trắng bệch, cả người run lên như lá rụng mùa thu.

Nước mắt ông ta rơi lã chã, bàn tay run rẩy vuốt lên vết khâu trên bụng con gái: “Tiểu Ninh đau đến mức nào, Tiểu Ninh sẽ sợ đến mức nào! Tiểu Ninh ….”

Phì~ ~ ~

Chịu cú sốc quá lớn, một ngụm máu từ miệng ông ta phun ra, bắn tung tóe lên thi thể Tiểu Ninh.

Tăng Dĩ Nhu chau mày: “Ông Đường xin nén bi thương, thi thể đã được nhận rõ ràng, mời ra khỏi phòng giải phẫu. Theo quy định, cần ông ký vào Giấy chấp nhận giải phẫu.”

--- Người phụ nữ này thường ngày nhìn rất ôn hòa, nhưng một khi bước vào công việc lại trở nên một cô gái lạnh lùng, lãnh đạm như thế! Chẳng trách mình giới thiệu bạn trai cho cô ấy mà không được … Ai dám cưới một người vợ như thế chứ? Phụ nữ phải yếu đuối một chút mới có thể cuốn hút được đàn ông.

Nghĩ đến đây sắc mặt Kha Mẫn khẽ biến, tựa như đang nghĩ về chuyện gì đó.

“Tiểu Ninh đã bất hạnh như thế mà còn …” Ba Đường không nói nên lời, nghĩ đến cái chết thảm khốc của con mình … bây giờ phải chịu thêm một lần rạch bụng nữa … ông ta không thể chịu nổi.

“Chính vì như vậy nên chúng tôi mới phải nhanh chóng giải quyết, cố gắng bắt được hung thủ, không để cho hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Ông Đường, ông cứ chần chờ một phút, cảnh sát phá án trễ hơn một phút, hung thủ lại có thêm một phút cơ hội rat ay giết người!” Tăng Dĩ Nhu lần thứ hai đưa Giấy chấp nhận giải phẫu đến trước mặt ông ta.

Ba Đường cắn chặt môi, nén bi thương, hạ bút ký tên. Chữ ký ấy chẳng còn mang vẻ tiêu sái, phóng khoáng thường ngày mà bây giờ xiêu xiêu vẹo vẹo.

Kha Mẫn đưa ba Đường ra ngoài, Tăng Dĩ Nhu bắt đầu công việc.

Cô kiểm tra lại một lần nữa toàn thân của tử thi, xác nhận không có vết thương, sau đó mới cẩn thận mở vết khâu, mở ổ bụng.

Bên trong trống rỗng, tim, gan, ruột, phổi đều mất sạch, chỉ còn ống dẫn trứng, buồng trứng và tử cung.

Tăng Dĩ Nhu cau mày, cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa, sau đó khâu lại vết thương. Chỉ khâu của hung thủ được đặt vào trong túi vật chứng mang đến lầu hai cho phòng pháp chứng xét nghiệm.

Cô tăng ca, cố gắng viết cho xong báo cáo, vừa hoàn tất, ngẩng đầu liền trông thấy Khúc Mịch đứng trước cửa từ bao giờ.

“Đi vào sao không chào hỏi? Cửa chính của khoa pháp chứng sử dụng khóa vân tay, làm sao anh có thể đi vào được?” Vừa thoát khỏi khu vực của đội hình sự, tưởng chừng được yên tĩnh, ai ngờ vẫn phải dính với Khúc Mịch như hình với bóng.

“Tuy rằng tôi không hề thích cung cách cô hỏi tôi, nhưng vẫn phải trả lời!” Khúc Mịch xoay người: “Thứ nhất, trước khi vào trong tôi có gõ cửa, là cô làm việc quá chú tâm không nghe thấy; thứ hai tôi là Đội trưởng đội hình sự có đặc quyền, khóa này có lưu vân tay của tôi.”

“Được rồi!” Tăng Dĩ Nhu chẳng làm gì được anh, đưa báo cáo cho anh: “Vừa vặn viết xong, đỡ phải đi qua đó!”

Anh nhận lấy, hàng lông mày cau chặt.

“Sao? Khó nhằn đúng không?” Tăng Dĩ Nhu rót ly nước, để anh ngồi xuống xem từ từ: “Anh nghĩ tên hung thủ là loại người gì?”

Khúc Mịch không trả lời câu hỏi của Tăng Dĩ Nhu, mà hỏi ngược lại cô.

“Theo kết quả nghiệm thi, hung thủ là người có kiến thức về giải phẫu người. Không loại trừ khả năng là một bác sĩ, người làm việc trong lò mổ, hoặc …. Cũng có thể là một pháp y. Hơn nữa hắn có trình độ thẩm mỹ rất cao, có khuynh hướng biến thái. Hắn không cho rằng mình đang giết người mà là đang hoàn thành một … Tác phẩm nghệ thuật.”

Đáy mắt Khúc Mịch tràn ngập ba chữ ‘Có hứng thú’, anh ra hiệu Tăng Dĩ Nhu nói tiếp.

“Người chết đều bắt đầu thối rữa từ nội tạng. Hung thủ móc sạch nội tạng vì muốn duy trì được độ tươi mới. Còn những nội tạng kia cũng được anh ta xử lý gọn ghẽ, ướp đá cẩn thận; tôi suy đoán hắn là một người có khuynh hướng hoàn mỹ, hoặc mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, không thể chịu đựng được sự hư hỏng, xấu xí.”

Tăng Dĩ Nhu vừa nói vừa tưởng tượng quá trình hung thủ gây án, khẽ rùng mình một cái.

“Những phương diện khác thì tôi tán thành, chỉ là không đồng ý nghề nghiệp mà cô nói tới”, Khúc Mịch tiếp lời, “Hung thủ có con mắt nghệ thuật, loại trừ công việc trong các lò mổ. Hơn nữa là một bác sĩ pháp y độ khả thi cũng không lớn. Hung thủ có thời gian riêng tư khá nhiều, do vậy nhất định là người có công việc tự do linh hoạt. Hắn có thể nhốt mình trong phòng mấy ngày liền mà không ai quấy rầy, thậm chí còn là một cú đêm. Chiều mới bắt đầu một ngày của hắn, và khi đêm xuống chính là thời điểm hắn hưng phấn nhất.”

“Có con mắt nghệ thuật, tôi đồng ý. Bộ lễ phục hắn mặc trên người Đường Ninh nằm trong bộ sưu tập được thiết kế phiên bản có giới hạn được trình diễn trong tuần lễ thời trang năm nay. Không ít minh tinh tham dự đều diện những bộ cánh trong bộ sưu tập này …”

“Khoan đã!” Khúc Mịch đột nhiên cắt ngang lời cô: “Cô có đọc báo mấy ngày trước không?”

Tăng Dĩ Nhu ngẩn người, không hiểu anh muốn gì. Khúc Mịch liếc nhìn kệ tạp chí trong góc, nhanh chân bước đến.

“Cô xem đi!” Anh lấy một tờ đưa cho Dĩ Nhu.

Đây là tờ báo phát hành vào đúng ngày ‘Nội tạng người’ được phát hiện trong nhà hàng lẩu. Trên tiêu đề mục giải trí ‘Ngôi sao XX đang chuẩn bị tham gia tuần lễ thời trang YY thì bộ lễ phục bị cướp mất, cô ta hoảng loạn ngất xỉu ngay tại chỗ phải đưa vào bệnh viện.”

Qua đến tờ báo hai ngày sau lại có tin ‘Nữ minh tinh xuất viện’, còn có thông tin quản lý của cô ta đã báo cảnh sát, hy vọng có thể nhanh chóng tìm được bộ lễ phục.

Nữ nghệ sỹ khi tham gia các hoạt động, rất nhiều người được các thương hiệu lớn tài trợ trang phục. Số khác thì thuê tại các cửa hàng của những thương hiệu nổi tiếng, trong trường hợp làm dơ và hỏng, buộc phải bồi thường. Những bộ lễ phục trong bộ sưu tập ấy giá không dưới sáu ngàn tệ, đủ để ‘Ngôi sao hạng ba’ ấy đền mệt mỏi.

Tuy nhiên, mất lễ phục mà được lên tiêu đề bài báo, coi như cũng có chút giá trị.

Khúc Mịch lập tức liên lạc cho cảnh viên cấp dưới điều tra, hỏi thăm tình huống cụ thể.

Kiểu dáng và màu sắc bộ lễ phục giống như đúc bộ lễ phục mặc trên người Đường Ninh. Khúc Mịch có thể quả quyết hung thủ trộm đồ của cô minh tinh này, sau đó mặc lên người Đường Ninh, thừa dịp không có ai để ý thì chuyển đến tủ kính trưng bày của cửa hàng quần áo.

“Lập tức giúp tôi liên hệ với nữ minh tinh đó, yêu cầu cô ta sáng sớm ngày mai có mặt tại đội hình sự!” Khúc Mịch cúp điện thoại: “Xem ra cô diễn viên hạng ba này có vận khí khá tốt, sắp sửa lại được lên báo, nếu quản lý biết cách còn có thể sinh ra được thêm hàng ngàn tin tức.”

Thời nay, minh tinh nhiều như sao trên trời, không muốn bị quên lãng thì phải gây sự chú ý! Trời sinh không quyến rũ thì phải phẫu thuật, bảo đảm sẽ dành được chỗ đứng; phải biết hành động khác người, một lần sẽ nổi tiếng.

Tăng Dĩ Nhu cau mày, rêu rao cái chết của một cô gái đáng thương thì có thể yên tâm thoải mái mà sống được ư?

Cốc! Cốc! Cốc!

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Dương Thâm đẩy cửa đi vào: “Anh trông thấy phòng làm việc của em còn sáng đèn, chắc chắn lại tăng ca … Chúng ta …” Nhìn thấy Khúc Mịch, câu nói được nửa chừng liền dừng lại: “À! Đội trưởng Khúc, muộn như vậy vẫn chưa về sao?”

“Ừm! Mỗi khi bác sĩ Tăng tăng ca viết báo cáo tôi đều ở đây!” Khúc Mịch giọng lạnh lùng.

Cây này của Khúc Mịch sao ám muội vậy? Thế nhưng anh nói không sai. Khúc Mịch luôn sốt ruột chờ được xem báo cáo, nếu có nghiệm thi thì ngồi chờ kết quả.

“Ha ha ha! Đội trưởng Khúc làm việc thật nghiêm túc, thật không hổ danh là Đội trưởng! Có điều … ngày nay người ta có một thiết bị tên là điện thoại; thật ra, Đội trưởng Khúc không cần phải đích thân đến đây!” Dương Thâm cười cười nói nói, thế nhưng trong câu từ toàn là gai nhọn.

“Không! Bạn bè hay bạn học dùng điện thoại nói chuyện là được. Mối quan hệ giữa tôi và bác sĩ Tăng không phải bình thường.”

Ý anh là quan hệ của anh và cô là quan hệ gì? Hai người bọn họ đấu võ mồm, đừng lôi cô vào chứ. Rõ ràng đều là hai người đàn ông ưu tú, vậy sao gặp nhau cứ như hai con gà trống hiếu chiến? Tăng Dĩ Nhu chợt nhớ tới câu ‘Trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng’? Trong một số thời khắc, lòng đố kỵ của đàn ông còn ghê gớm hơn đàn bà.

“Tôi xong việc rồi! Hai người ở lại cứ tiếp tục nói chuyện!” Tăng Dĩ Nhu lấy mũ và áo khoác trên giá.

“Tôi đưa cô về!”

“Anh đưa em về!”

Hai người đồng thanh. 

Tăng Dĩ Nhu cau mày, cái này cũng tranh nhau sao?

“Không phiền hai anh, hôm nay tôi có lái xe!” Dĩ Nhu không thèm để ý đến bọn họ, rời khỏi văn phòng, đi thẳng đến bãi đậu xe.

Cô vừa khởi động, ngẩng đầu nhìn Khúc Mịch đứng ngáng trước xe.

“Bác sĩ Tăng! Hôm nay tôi không lái xe đến!” Khúc Mịch gõ gõ kính xe.

Tăng Dĩ Nhu mở cửa: “Sao vừa rồi còn nói muốn đưa tôi về!”

“Đúng! Em lái xe, tôi ngồi, đưa em về!” Anh coi như đây là chuyện đương nhiên, ngồi ghế phụ lái, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trời! Sao cô có cảm giác như mình bị lọt bẫy vậy! Quên đi! Cùng anh tranh luận chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì. Hơn nữa, Lục Ly và Mạnh Triết mất tích, rồi phát hiện ra thi thể Đường Ninh, anh làm liên tục không ngừng nghỉ, thôi thì cho anh chợp mắt một lát.

“Bác sĩ Tăng, em lấy áo khoác của em ở phía sau cho tôi đắp!” Anh nhắm mắt, giọng điệu như đang ra lệnh cho hạ cấp.

Dĩ Nhu do dự một chút, rồi cũng xoay người lấy áo đắp lên cho anh, tiện tay mở máy lạnh nhỏ một chút.

Khốn khiếp thật! Anh là ông trời hay sao mà cô lại răm rắp phục tùng đến thế này.

Bíp bíp bíp! Tiếng còi xe dài vang lên, Dĩ Nhu ngẩng đầu nhìn, là Dương Thâm đang từ từ chạy đến, cô vội vàng phất tay chào tạm biệt.

“Bác sĩ Tăng, tôi sống tại Hoa viên Thế Kỷ!” Anh không mở mắt.

Tăng Dĩ Nhu bây giờ mới biết anh sống ở đâu. Hoa viên Thế kỷ là một tiểu khu xa hoa, có thể nhìn ra được, để có thể giữ chân nhân tài Cục cảnh sát bỏ ra không ít vốn liếng.

Hai nhà họ một Nam một Bắc, gọi là tiện đường? Nhưng người đã ngồi trên xe, cô không còn cách nào khác, lái xe đi về hướng Bắc, đưa đại thần cao quý này về nhà.

Đây là đưa cô về ư? Rõ ràng cô là tài xế miễn phí thì có.

Xe dừng lại trước cổng Hoa viên Thế Kỷ, Tăng Dĩ Nhu nhìn người đàn ông đang say ngủ trên vị trí phụ lái, không nỡ đánh thức anh dậy.

Cô tắt máy xe, cũng tựa lưng vào thành ghế, nhắm mắt dưỡng thần, đại não cũng như xe hơi … ngừng hoạt động.

Cô rất nhanh thiếp đi. Không hiểu sao ở bên cạnh Khúc Mịch cô luôn cảm thấy rất dễ ngủ. Có lẽ là do anh là một cảnh sát ưu tú, khiến trong lòng cô cảm thấy an tâm hơn.

Chờ đến khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trên giường, bốn phía bài trí đầy xa lạ.

Giường lớn, nội thất trắng tinh, tủ đầu giường có một chiếc đèn bàn đơn giản. Phía cửa sổ đặt một chiếc trường kỉ, rèm cửa sổ màu xám tro xen lẫn họa tiết màu xanh lam.

Tăng Dĩ Nhu ngồi dậy, chân đạp lên chiếc thảm màu trắng, cúi đầu nhìn quần áo ngủ trên người … Cô khẽ cau mày.

“Đây là nhà tôi, áo ngủ trên người em là do tôi nhờ dì giúp việc thay!” Tăng Dĩ Nhu còn đang suy nghĩ mông lung thì Khúc Mịch bước vào giải thích: “Phòng dành cho khách chưa dọn dẹp, nên tôi để em nằm phòng của tôi.”

Cô liếc nhìn đồng hồ treo tường, đồng hồ đơn giản, mười hai chữ số rõ ràng, quả nhiên là phong cách của Khúc Mịch.

“Bây giờ là bốn giờ, còn hai tiếng nữa trời sẽ sáng hẳn. Chúng ta không phải lần đầu tiên ở cùng một mái hiện, do vậy không cần phải ngạc nhiên!” Khúc Mịch đưa ly nước trái cây đến: “Bụng rỗng không thích hợp uống sữa tươi, uống cái này rồi ngủ thêm một chút!” 

Dứt lời anh rời khỏi phòng.

Được rồi! Theo lời anh nói, không phải lần đầu tiên bọn họ ở cùng một nhà qua đêm, không cần quá ngạc nhiên. Hơn nữa, ngoại trừ bọn họ còn có dì giúp việc.

Uống hết ly nước trái cây, cô muốn vào phòng tắm súc miệng. Mở một cánh cửa, cô phát hiện đây là phòng thay quần áo. 

Một dãy áo sợ mi trắng, kiểu dáng gần giống nhau, mua nhiều như vậy làm gì. Quần tây được ủi thẳng nếp; còn có áo khoác, áo gió đều được treo một cách ngăn nắp. Đối diện là kệ giày, từng đôi giày tây đen bóng lưỡng.

Phía trên là kệ để cà vạt và măng-sét, trông khá tinh xảo, đều là hàng hiệu. Một người đàn ông nhiều quần áo, giày dép và phụ kiện hơn cả phụ nữ như cô.

Nhà là Cục cảnh sát cung cấp, xe là Cục điều đến, còn quần áo, giày dép chắc là tự mua. Anh tiêu xài thật hoang phí, không biết tiền lương hàng tháng có đủ tiêu không!

Haizza! Người ta có đủ tiền xài hay không mắc mớ gì đến mình? Tăng Dĩ Nhu cảm giác mình quan tâm quá mức rồi.

Cô bước ra, đẩy một cánh cửa khác, bây giờ mới là nhà tắm.

Bồn rửa tay màu trắng, toilet màu trắng, bồn tắm màu trắng, trên kệ sắp xếp những khăn tăm màu trắng gọn gàng.

Lạnh lẽo, không màu sắc, có bệnh thích sạch sẽ, trong căn phòng này đều mang đậm dấu ấn Khúc Mịch.

Tăng Dĩ Nhu lấy một chiếc ly ở trong ngăn kéo, súc miệng xong ra ngoài thì nằm xoài trên giường.

Nệm êm, gối êm, nằm lên thật thoải mái.

Một lát sau, Tăng Dĩ Nhu lại mơ mơ hồ hồ. Đúng là chăn ấm nệm êm có tác dụng rất lớn đến chất lượng giấc ngủ. Không biết nhãn hiệu gì, ngày mai sẽ đi mua một bộ.

Lần thứ hai tỉnh dậy đã là tám giờ sáng.

Trời đất! Sao cô ngủ say như vậy. Nhìn sơ là biết hôm nay lại trễ làm.

Cô vội vàng bò dậy, vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, đến khi ra ngoài đã trông thấy trên giường bày bộ quần áo của cô đã được ủi thẳng, bên cạnh có có bộ đồ lót màu trắng.

Nhìn là biết mới tinh, chỉ là … có đúng size không nhỉ? À … bộ đồ lót này ai mua? Không phải là … Còn nữa rõ ràng hôm qua cô ngủ trên xe, sao nằm trên này rồi … không phải là …

Tăng Dĩ Nhu nóng ran khắp mặt, nghe thấy tiếng bước chân, cô vội khóa trái cửa phòng.

“Em tỉnh rồi, thì thay quần áo xuống ăn sáng!” Thanh âm Khúc Mịch truyền đến: “Chín giờ sẽ có cuộc họp, em nhanh lên một chút!”

Dĩ Nhu nghe tiếng bước chần dần xa, cô nhanh chóng thay quần áo rời khỏi phòng.

Bây giờ cô mới phát hiện cô ở lầu một, xuống lầu là phòng khách rất lớn, phía sau phòng khách là phòng ăn.

Khúc Mịch đang ngồi đọc báo, trên bàn có bánh bao, sữa nóng, trứng ốp-la và một chai sốt mayonnaise.

“Y phục rất vừa!” Anh liếc Tăng Dĩ Nhu một chút, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc báo.

Tăng Dĩ Nhu vô thức lấy hai tay che trước ngực, liếc thấy anh khẽ mỉm cười, cô đột nhiên tỉnh táo hẳn.

Cô mặc chiếc áo sơ mi, còn có áo khoác ngoài, anh đâu có cặp mắt nhìn xuyên thấu sao biết có vừa hay không? Chắc là anh đang trêu cô thôi! 

Hai người ngồi đối diện nhau không nói tiếng nào, dùng xong điểm tâm thì cùng nhau đến Cục cảnh sát.

“Bác sĩ Tăng, cô về văn phòng sắp xếp công việc rồi qua đây dự họp!”

Buổi họp nghiên cứu vụ án, Dĩ Nhu thích nhất là thời điểm này, đặc biệt là nghe anh phân tích về hung thủ, rất có logic.

Tối hôm qua hình như anh chưa nói hết ý của mình, Tăng Dĩ Nhu muốn được nghe cao kiến của anh.

Vương Nhân Phủ đứng trước cửa sổ nhìn hai người bọn họ cùng nhau tiến vào Cục cảnh sát. Bác sĩ Tăng mặc bộ quần áo ngày hôm qua. Đột nhiên anh ta liên tưởng đến Khúc Mịch và Tăng Dĩ Nhu từng qua đêm trong khách sạn – cho dù là để phá án.

Hai người này chắc chắn có vấn đề, còn là vấn đề rất lớn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.