Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát

Chương 79: Hai kẻ thần kinh



Dĩ Nhu đã nghe tin Khúc Mịch bị đình chức, bây giờ Lục Ly lại nói không liên lạc được Khúc Mịch, trong lòng cô dấy lên một cảm giác không tên: có chút bồn chồn, có phần sốt ruột, lo lắng, thêm một vài cảm xúc không thể diễn tả.

“Pháp y Tăng, Đội trưởng Khúc luôn tràn đầy tự tin, phỏng chừng chuyện lần này đả kích anh ấy không ít. Tôi đã gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại nhưng không ai nghe máy, đến nhà tìm thì không ai mở cửa, tôi thật sự sợ nhất thời anh ấy nghĩ quẩn …” Sự việc của Lưu Uyển Như ảnh hưởng đến tâm trạng Lục Ly khá nhiều.

Nhiều lúc anh ta trộm nghĩ nhờ có đả kích này khiến anh ta trở nên thuần thục; tuy nhiên là lột xác từ trong đau khổ, không ngừng tự lừa dối mình. Đối với một người luôn tự tin, luôn coi bản thân là nhất thì việc tự đánh lừa bản thân mang tính chất hủy diệt.

Dĩ Nhu dù gì cũng được học qua tâm lý học, cô biết lo nghĩ Lục Ly không phải là dư thừa. Ngẫm lại lúc nào Khúc Mịch cũng cho mình là vô địch, lại bị chính nghi phạm chơi cho một vố, làm sao anh có thể chịu nổi!

“Nhưng … bây giờ tôi đến đó thăm anh ấy có ổn không?” Dĩ Nhu lên tiếng hỏi, ngữ khí có phần bất an: “Anh ấy kiêu ngạo như thế, có lẽ không thích người ngoài chứng kiến bộ dạng của mình hiện tại.”

“Người ngoài đến sẽ không thích hợp, nhưng pháp y Tăng không nằm trong số ấy!” Tuy rằng Tăng Dĩ Nhu trước sau luôn chối bỏ quan hệ của cô và Khúc Mịch, nhưng người bên ngoài tỏ tường nhất. Lục Ly nhìn ra được Khúc Mịch thật sự rất quan tâm Tăng Dĩ Nhu.

“Chúng tôi chỉ là đồng nghiệp bình thường!” Dĩ Nhu giải thích. Câu nói này cô phải nói đi nói lại rất nhiều lần, ngay cả chính bản thân cô cũng cảm thấy nhàm chán.

“Chúng tôi đều biết!” Dĩ nhiên Lục Ly chẳng tin, “Mặc dù là đồng nghiệp nhưng không thể để mặc Đội trưởng Khúc!”

Dĩ Nhu không cách nào phản bác, cô suy nghĩ một chút: “Cũng được, tan ca chúng ta cùng nhau đến đó!”

“Ok! Tôi ra ngoài tra án, sáu giờ đợi trước cửa nhà Đội trưởng Khúc!” Lục Ly thoải mái đáp ứng.

Buổi chiều Dĩ Nhu mua một ít trái cây đến nhà Khúc Mịch nhưng không thấy bóng dáng Lục Ly. Cô điện thoại cho anh ta, anh ta thông báo mình có việc đột xuất không đến kịp. Dĩ Nhu hiểu rằng một cảnh sát hình sự luôn phát sinh nhiệm vụ bất cứ lúc nào, cô đành một mình vào thôi.

Nhấn chuông cửa một lúc lâu cũng không thấy có ai ra mở. Nhớ mấy câu của Lục Ly, cô khẽ chau mày.

Kính coong! Kính coong! Cô liên tục nhấn chuông cửa, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng bước chân.

Cô lấy điện thoại gọi cho Khúc Mịch, bên trong có tiếng chuông điện thoại, nhưng không ai nhận.

Điện thoại di động ở trong nhà chứng tỏ người cũng ở trong, vậy tại sao không mở cửa, không nhận điện. Đả kích lớn đến mức này ư!

“Đội trưởng Khúc! Là tôi!” Dĩ Nhu dùng sức đập mạnh lên cánh cửa, “Anh mở cửa cho tôi vào được không?”

Cô đập cửa rầm rầm, hàng xóm ở đối diện ló đầu ra nhìn: “Cô à! Cô làm như vậy là quấy nhiễu người dân, tôi có thể báo cảnh sát!”

Đây là khu nhà giàu, mỗi tầng chỉ có hai căn hộ, sống ở đây toàn là những tinh anh. Mở cửa là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, nhìn mặt trắng dã giống ác phụ, xoi mói, cay nghiệt.

“Thật ngại quá đã làm phiền chị. Tâm trạng bạn tôi không tốt, tôi lo anh ấy có chuyện nên …”

“Có chuyện thì cô làm thế nào?” Không đợi Dĩ Nhu nói hết, cô ta mở miệng giọng khó chịu: “Nếu cô còn ồn ào như vậy tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Được rồi!” Dĩ Nhu dùng sức đá mạnh vào cánh cửa hai cái, “Chủ căn hộ này chính là cảnh sát, chị có thể trực tiếp báo với anh ấy, đỡ tốn tiền điện thoại.”

“Thần kinh!” Người phụ nữ trầm giọng mắng một câu, xoay người vào trong, trước khi đóng cửa còn bỏ lại môt câu: “Hai kẻ thần kinh!”

‘Hai kẻ’? Dĩ Nhu đang bực mình, nghiêng đầu đã trông thấy Khúc Mịch đứng ở cửa. Anh mở cửa khi nào vậy?

Khúc Mịch mặc bộ pyjama màu trắng, nhăn nheo, râu ria xồm xoàm, tròng mắt đỏ au, hình như mấy đêm rồi không ngủ.

“Em à? Vào đi!” Giọng Khúc Mịch khàn khàn.

Dĩ Nhu cau chặt mi, theo sau Khúc Mịch. Trên bàn trà có mấy bình nước trái cây, hộp pizza, nửa hộp cơm, vỏ và hạt trái cây.

Laptop đang mở, đặt trên bàn, phía dưới sàn là chiếc đệm tựa lưng.

Vi tính phát ra âm thanh ồn ào, pha lẫn với tiếng người đang nói chuyện.

Dĩ Nhu nhìn kỹ … thì ra anh đanh chơi game võng du, hơn nữa còn đang đánh quái thú, “Đội trưởng! Quái thú mạnh hơn so với dự liệu của chúng ta, làm sao bây giờ?”

“Không cần lo, ta có vũ khí bí mật!” Khúc Mịch ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt.

Dĩ Nhu gọi anh hai tiếng, anh không thèm quay đầu: “Pháp y Tăng, em cứ tự nhiên, chờ tôi hết bận đã!”

Một người mới biết thế nào là QQ, mà bây giờ đã rành chơi game võng du. Nhìn dáng vẻ là biết cũng khá mê! Đội trưởng không làm, quay qua một cái đã nghiện game???

Dĩ Nhu nhìn thấy anh chơi rất chuyên tâm. Cô tự đem trái cây vào trong bếp. Nhà bếp sạch sẽ, không có dấu vết nấu nướng. Nhìn nồi niêu, cũng sạch sành sanh. Một người chú ý đến chuyện dinh dưỡng như anh lại có thể ăn ở ngoài mấy hôm nay.

Cô lên lầu, giường lớn phẳng phiu, tủ đầu giường có lớp bụi mỏng, chứng tỏ mấy ngày nay không có ai ngủ, không có ai dọn dẹp.

Không phải anh là người mắc bệnh sạch sẽ sao? Không phải sống rất kỷ luật sao? Sao lại có thể ngồi trên sofa ăn uống, không ngủ mà lo chơi game? Nghiêm trọng lắm rồi?!!

“Pháp y Tăng, cô gặp Đội trưởng Khúc chưa?” Lục Ly gọi điện thoại hỏi dò.

Dĩ Nhu nói sơ tình hình: “Anh nói thử xem hành vi của anh ấy khác thường như vậy, sẽ không sao chứ?”

“Quá nghiêm trọng, không giống với tác phong thường ngày của Đội trưởng Khúc!” Lục Ly cho rằng tình huống này không phải là nhẹ: “Pháp y Tăng, cô nhất định đừng bỏ đi … tôi sợ Đội trưởng Khúc nghĩ không thông rồi … Cô biết đó, dù sao anh ấy cũng từng ở bệnh viện tâm thần, tư duy không giống như chúng ta. Tôi đang truy ra được một vài manh mối, hiện tại đội hình sự lại không điều động thêm nhân lực. Pháp y Tăng, phiền cô trông anh ấy một chút. Đợi bên này hết việc, tôi chạy qua thay cô liền!”

Sống chung một mái nhà, cô nam quả nữ khó tránh khỏi bị người ngoài bàn luận. Cô không muốn Khúc Mịch hiểu lầm, cũng không muốn người ngoài hiểu lầm. Thế nhưng, trước mắt cô không thể bỏ đi. Chuyện nhảm cũng không quan trọng bằng mạng người! Đồn thì kệ vậy, ai muốn nói gì thì nói, tâm không thẹn là tốt rồi.

Nghĩ đến đây, cô đi xuống lầu, nhìn Khúc Mịch vẫn tư thế ngồi như cũ, nhìn chằm chằm màn hình, ngón tay không ngừng click chuột.

Cô dọn rác ở trên bàn trà, sau đó đi vào trong bếp. Trong tủ bếp cô nhìn thấy có: gạo, kê, lúa mạch, đậu đỏ, đậu xanh, hạt bắp, hạt cao lương* … Khúc Mịch dường như dùng đủ các loại ngũ cốc.

*Hạt cao lương: hạt bo bo

Mở cửa tủ lạnh lớn, bên trong đầy đủ các loại rau, thịt, còn có hải sản, chủng loại rất đa dạng.

Nhìn sơ là biết anh rất chú ý việc ăn uống, chẳng trách động một chút là anh kêu mấy món thức ăn nhanh là thực phẩm rác rưởi.

Dĩ Nhu rửa sạch hạt kê, cho vào trong nồi áp suất hầm cháo. Lấy măng tây, bông cải, nấm, cà rốt và cải chíp trong tủ lạnh.

Thật ra cô cũng không thích ăn bên ngoài, nguyên nhân chủ yếu là do có một mình, một người ra ngoài ăn trông không giống ai nên cô tự nấu nướng, cho nên mấy món cơm nhà không làm khó được cô.

Tay chân nhanh nhẹn, cô rửa sạch rau củ, cắt hạt lựu, trụng sơ cải chíp qua nước sôi. Để riêng.

Xào sơ hành gừng cho thơm, cho bông cải, nấm, măng và cà rốt, đảo một lúc, rồi nêm muối, xì dầu, một chút rượu, cuối cùng khuấy một chút bột năng. Món ăn nhiều màu sắc, xanh, đỏ, nhìn rất bắt mắt.

Cho một ít dầu đậu phộng vào chảo, cho tỏi băm phi thơm, sau đó cho cải chip, nước tương, một chút đường, xào chín.

Hai món đã xong, cháo cũng đã nhừ.

Dĩ Nhu dọn chén bát ra bàn, đi ra phòng khách vẫn thấy Khúc Mịch chơi game, cô tiến đến rút dây nguồn.

“Anh đi soi gương đi!” Dĩ Nhu cau mày.

Khúc Mịch hơi khó chịu, nhưng vẫn không lên tiếng, xoay người vào trong phòng tắm.

Chỉ một lát sau, anh tắm rửa cạo râu sạch sẽ, thay bộ quần áo mới đi ra ngoài. 

Dĩ Nhu múc cho anh chén cháo, trong lúc chờ đợi cô đã làm được một dĩa dưa leo cắt sợi trộn với sứa … Một bữa tối tuyệt vời.

“Cải chíp, món tôi thích ăn nhất!” Anh ngồi xuống, bới một chén cơm, nhưng đầu tiên lại chọn gắp măng, đũa thứ hai là dưa chuột. Nửa chén, anh không hề đụng đến món cải chíp.

Tình huống gì đây? Dĩ Nhu cảm giác lời nói của anh có chút dị thường.

“Khúc … Khúc Mịch!” Dĩ Nhu vốn dĩ tính gọi Đội trưởng Khúc, nhưng lại sợ kích thích anh nên đành gọi tên.

“Tại sao em không ăn?” Anh ngẩng đầu, gắp một miếng cải chíp vào chén của cô, “Món cải chíp xào này có hai cách làm: có người thích lúc trụng nước sôi cho thêm chút dầu, có người lại thích xào thẳng, không cần trụng. Tôi thích cách sau hơn vì nó còn giữ nguyên vị ngọt của cải.”

Anh vẫn ngồi chơi game, vốn dĩ không vào trong bếp, hơn nữa cũng chưa ăn món này sao có thể nói trúng phóc vậy?

“Anh … Anh không sao chứ?” Dĩ Nhu nhìn anh đầy lo lắng.

“Em lo tôi có chuyện gì ư?” Anh nhìn chằm chằm Dĩ Nhu, ánh mắt tràn ý cười: “Tôi rất khỏe, cày game mấy đêm liền mà không thấy mệt.”

Anh ăn thêm hai chén cơm, nhìn qua là biết rất đói bụng, thế nhưng dáng vẻ anh ăn rất tao nhã, không hề chật vật, hoặc ăn ngấu ăn nghiến.

Dĩ Nhu ăn hai chén, rồi lên lầu dọn dẹp sơ qua phòng ngủ chính, gọi anh lên ngủ.

Nhìn thấy anh ngủ ngon lành, cô mới đi xuống lầu rửa chén, lau dọn nhà bếp. Hai người ăn cơm thì có bao nhiêu bát đũa? Loáng một cái cô đã thu dẹp sạch sẽ. Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên.

-----------

Cứ mỗi lần muốn xin chệ Nhu cái giề thì chỉ việc lôi chuyện anh Khúc ở bệnh viện tâm thần ra là thành công =)))))))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.