Khúc Mịch để Kha Mẫn đi gặp Viện trưởng kiểm tra hồ sơ của Hướng Hoa Vinh, còn anh thì đứng phía cuối hành lang hút thuốc.
“Xin lỗi! Nơi này không được hút thuốc …”, một cô y tá tầm khoảng ba mươi tuổi vừa trông thấy anh hơi khựng lại một chút, “À! Thì ra anh cảnh sát. Ở đây chúng tôi có khu vực hút thuốc riêng, nếu anh muốn hút thuốc vui lòng theo tôi!”
Khúc Mịch dụi tắt tàn thuốc theo cô ta đi lên lầu.
“Y tá trưởng! Nơi đây bệnh nhân không nhiều, người như Hướng Hoa Vinh lại là ca bệnh hiếm thấy … Cô biết rõ mọi chuyện về anh ta chứ?”
“Làm sao anh biết tôi là y tá trưởng?”, Nữ y tá ngẩn người, cúi đầu nhìn trước ngực, cô ta nhớ rõ ngày hôm nay cô không đeo bảng tên.
“Giang Nguyệt, tốt nghiệp Học viện y thành phố Giang năm 1997, là y tá tiêu biểu nhất, đạt được nhiều danh hiệu xuất sắc trong công tác. Trên bảng thông báo ở văn phòng có ảnh và thông tin sơ lược của cô, vừa đi ngang qua đã nhìn thấy.”
“Thật sao? Không đáng được nhắc tới!”, khuôn mặt cô ta ửng đỏ, được một ‘đại soái ca’ dành lời khen tặng như vậy thì còn gì bằng, “Hướng Hoa Vinh là người khá ‘có tiếng’ trong viện chúng tôi. Ai là nhân viên mới đều muốn tới nhìn mặt anh ta một cái. Người sống đời thực vật đã hiếm, cả nhà lại chết hết. May là công ty bảo hiểm chịu chi tiền cho anh ta, họ hàng một năm cũng đến đây thăm anh ta một lần …”
“Họ hàng? Họ hàng thân thiết đến mức nào?”, Khúc Mịch lập tức truy hỏi.
“Là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, từ khi Hướng Hoa Vinh nhập viện đến bây giờ, năm nào anh ta cũng ghé qua. Mỗi lần anh ta đều ngồi rất lâu bên giường bệnh, còn dọn dẹp phòng bệnh cho Hướng Hoa Vinh … Cảm tình tôi nghĩ chắc cũng phải thân thiết lắm.”
“Ồ! Vậy lần trước anh ta đến đây là khi nào?” ánh mắt Khúc Mịch trở nên thâm sâu, không rõ anh đang suy nghĩ gì.
“Hình như là năm ngoái, năm nay vẫn chưa thấy ghé lại; bởi vì viện trưởng hạ lệnh thân nhân đến thăm phải có thẻ căn cước; anh ta nói anh ta không mang theo, sau hôm đó thì không thấy xuất hiện nữa!”, cô y tá nhớ rất rõ ràng.
Khúc Mịch đột nhiên nhớ lại lời dặn dò của cô y tá trong phòng vừa rồi, nên anh hỏi tiếp: “Có người chăm sóc đặc biệt cho Hướng Hoa Vinh đúng không? Vừa rồi cô y tá có nhắc chúng tôi không được phép đụng vào ống dưỡng khí, sợ có chuyện ngoài ý muốn.”
“Ý anh nói Tiểu Phương à? Lần trước khi người đàn ông đó đến thăm cũng là ca trực của cô ta. Anh ta ngồi một chút rồi đi, Tiểu Phương đi thăm bệnh mới phát hiện ống dưỡng khí của Hướng Hoa Vinh bị tuột ra. Cô ta mau mau gắn lại, may là phát hiện kịp thời nên không xảy ra sự cố. Tuy nhiên vụ này viện trưởng biết được phạt cô ta một tháng tiền thưởng và đề ra quy định thân nhân phải dùng thẻ căn cước khi đến thăm bệnh.
May là Hướng Hoa Vinh không còn ai thân thích, nếu không thì Tiểu Phương đã gây ra họa lớn. Bây giờ chúng tôi chẳng ai dám nhắc chuyện này trước mặt cô ta, nghe xong thế nào cô ta cũng trở mặt.”
“Ống dưỡng khí đút rất sâu, làm sao rơi ra được?”
“Nghe mấy người nói là người đàn ông kia rút ra, có lẽ anh ta trông thấy Hướng Hoa Vinh sống quá khổ cực, chi bằng cho anh ta đoàn tụ cùng gia đình. Còn có người nói chính Tiểu Phương sơ ý làm rơi rồi đổ cho người khác”, y tá trưởng giải thích, “Cụ thể thế nào tôi không rõ, tôi cũng nghe kể lại vì đợt đó tôi đi tập huấn ở tỉnh.”
“Y tá trưởng, nói xấu sau lưng người khác hình như không tốt!”, Khúc Mịch chưa kịp lên tiếng, cô y tá trẻ gương mặt lạnh tanh đẩy cửa bước vào.
“Ai nói xấu cô! Tôi đang phối hợp điều tra của cảnh sát.” Y tá trưởng có vẻ hơi kiêng dè cô ta, “Cô tới thật đúng lúc, anh cảnh sát đây muốn tìm hiểu về Hướng Hoa Vinh, cô trợ giúp anh ấy!” Dứt lời y tá trưởng lách người rời đi.
Khúc Mịch rút điện thoại di động, mở ra file hình, bên trong có bức ảnh vợ chồng Mã Hoa. Anh đưa ra trước mặt cô y tá trẻ, cô ta ngay lập tức nhận ra Mã Hoa.
“Chính là anh ta, lần trước tôi vào ngay sau khi anh ta rời đi, trông thấy ống dưỡng khí đã bị rút ra.” Tất cả là do người đàn ông này khiến cô ta mất đi một tháng tiền thưởng còn bị đám đồng nghiệp đem ra bàn tán. Nếu không phải vì gia đình Hướng Hoa Vinh không có người truy cứu, thì có lẽ bây giờ cô đã bị cho thôi việc.
Do vậy, người đàn ông này có hóa thành tro cô cũng nhận ra.
“Anh ta làm hại tôi ra nông nỗi này … Tôi cố đợi anh ta quay lại sẽ báo cảnh sát. Nếu cảnh sát ra tay thẩm vấn, chắc chắn anh ta sẽ không dám nói dối. Đáng tiếc! Anh ta không hề quay lại. Nỗi oan này sẽ theo tôi đến cuối đời … Thật xui xẻo hết biết!”, cô y tá trẻ tức giận.
Đến Viện dưỡng lão lần này thu hoạch được rất nhiều, Khúc Mịch và Kha Mẫn quay về Cục cảnh sát, những người khác cũng lục tục trở về.
Lục Ly mang theo chân dung vợ chồng Mã Hoa đã phác họa. Mọi người ai nấy đều cho rằng khả năng hai vợ chồng cho lời khai giả là rất lớn.
Chân dung là vị đạo sĩ mặc đạo bào, tóc búi cao, cài cây trâm bằng trúc, bộ râu dài, trong tay cầm chiếc phất trần, đôi giày vải màu đen. Loại quần áo này chỉ có thể thấy trên tivi, rõ ràng đây là đồ diễn.
Mạnh Triết và Vương Nhân Phủ đi kiểm tra hiện trường án mạng trở về. Bởi vì thời gian trôi qua đã lâu, hiện trường sớm đã bị phá hủy. Bọn họ chỉ thu được vài dấu chân và vết máu khô, đã đưa qua pháp y Tăng kiểm nghiệm, không biết có đầu mối hữu dụng gì không.
“Đội trưởng Khúc! Liên quan đến chuyện gia đình Hướng Hoa Vinh bị ngạt khí gas có rất nhiều điểm đáng ngờ. Nhưng vì nhà họ Hướng không còn ai, họ hàng không muốn truy cứu nên vụ án không thành lập.” Hách Minh đã hỏi thăm những thôn dân sống quanh đó, đặc biệt hàng xóm nhà họ Hướng thu được khá nhiều tin tức.
Khúc Mịch để cho cậu ta báo cáo chi tiết.
Vốn dĩ cha của Hướng Hoa Vinh là trưởng thôn, sau này về hưu Hướng Hoa Vinh lên thay. Hướng Hoa Vinh ở trong thôn một tay che trời, mọi chuyện đều do anh ta định đoạt.
Thôn Vương Gia nằm ở nơi hoang vu hẻo lánh, kinh tế không phát triển, thôn dân mu muội, vô tri, chịu ức hiếp của nhà họ Hướng bao năm đã thành quen.
Ngày bốn người nhà họ Hướng bị trúng độc khí gas, có hàng xóm nhìn thấy nửa đêm có người lén lút trèo tường nhà Hướng Hoa Vinh. Chó trong nhà bị trúng bả chết. Rõ ràng có người cố tình ra tay.
Nhà họ Hướng đắc tội với nhiều người, kể cả họ hàng thân thích nên chẳng ai thèm nhìn mặt, lại càng không có người ra tay tương trợ. Còn thôn dân đương nhiên đốt pháo ăn mừng, không một ai đứng ra báo cảnh sát.
“Tôi cũng đã hỏi kỹ hàng xóm nhà Hướng Hoa Vinh, nhưng nhân chứng cho biết trời hôm đó rất tối, nên không nhìn ra được dáng dấp. Chỉ thấy hắn vóc người gầy yếu, không cao, lúc trèo tường ra ngoài chân khập khà khập khiễng, hình như đã bị trẹo chân.” Hách Minh báo cáo kết quả.
“Đội trưởng Khúc, sự việc đã rõ rõ ràng ràng. Mã Hoa tuy không giết con trai nhưng anh ta đúng là hung thủ giết người!”, Kha Mẫn giọng khẳng định: “Mã Hoa biết đứa con này không phải con ruột của mình nên muốn trả thù Hướng Hoa Vinh. Nửa đêm anh ta lẻn vào nhà họ Hướng, bả chết con chó, rồi mở khí gas. Không ngờ Hướng Hoa Vinh phước lớn mạng lớn không chết. Do vậy, anh ta mới chạy đến Viện dưỡng lão rút ống dưỡng khí nhưng đáng tiếc không thành công.”
Mọi người cảm thấy suy đoán này có chứng có cứ, gật đầu lia lịa nhưng Khúc Mịch lại lắc đầu.
-----------------
Lời tác giả: Các nhân vật đều xuất hiện hết rồi … Các bạn đã đoán được ai là hung thủ chưa???