Khúc Mịch lên tiếng giải thích cho Dĩ Nhu chuyện mua giường đôi lớn để tránh cô có cảm giác anh bước chân vào nhà cô là có ý đồ xấu … Đây rốt cuộc là lý do chữa bệnh hay nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô … Vẫn không biết được!
“Em đừng nghĩ theo kiểu não tàn, tôi là người biết giữ tiết tháo.*” Khúc Mịch tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của Dĩ Nhu, “Dựa theo tình huống bây giờ của em không thích hợp ngủ một mình, mà tôi không thể ngồi nghỉ suốt được. Thật ra, nếu như tôi muốn làm gì, em hình như chẳng có năng lực phản kháng. Em yên tâm, đàn ông chỉ thích phụ nữ ngốc.” Dứt lời anh đi thẳng về hướng khu điện gia dụng.
*Tiết tháo: Hành vi giữ đúng lễ nghĩa
Ý gì? Dĩ Nhu đuổi theo, bỗng nhiên cô chợt nghĩ ra ‘Ngực lớn nhưng không có não’ … Khốn kiếp! Là gián tiếp chê cô ngực lép sao?
Dĩ Nhu nhìn bóng lưng Khúc Mịch bĩu môi một cái. Cô ưỡn thẳng lưng, cúi đầu nhìn ngực của mình. Không đến mức lồi lõm quá, cơ mà …. nhìn cũng có chút da chút thịt, so với mấy cô bắt áo ngực làm việc quá sức thì tốt hơn nhiều.
“Tivi không cần quá lớn, thế nhưng phải có độ phân giải cao, âm thanh trung thực, tốt nhất có kết nối Wifi, đảm bảo đường truyền mạng tốt.” Dĩ Nhu giận hờn, cô không cần phải bỏ tiền, dứt khoát phải tuyển thứ ngon lành nhất.
“Ừm!” Khúc Mịch nghiêm túc gật đầu, “Nhà em thiết kế đã nhiều năm, bố cục không hợp lý. Dựa theo phòng khách mà tính, thì 43inches thì đủ rồi. Cô giới thiệu giúp chúng tôi loại tivi có tính năng kết nối mạng.”
Không lâu sau đó, bọn họ chọn được một loại tốt nhất, hàng sẵn có, có thể lắp đặt trong ngày.
“Cùng nhãn hiệu tivi chọn thêm cho chúng tôi một cái máy giặt, tủ lạnh, điều hòa, tất cả đều phải là đời mới nhất.”
Khúc Mịch đặt thêm bếp và máy hút mùi, bồn cầu có chức năng khử trùng và loại bỏ vi khuẩn, máy nước nóng kết hợp vòi sen, còn mua thêm drap trải giường và gối.
Mấy thứ này cộng lại phải hơn mấy trăm ngàn, so ra còn toàn vẹn hơn cả một người chuẩn bị kết hôn.
Tiếp đó hai người đi xuống siêu thị lầu một mua một chút đồ tẩy rửa. Nhìn mấy món đồ Khúc Mịch ném vào trong giỏ hàng, Dĩ Nhu thoáng cau mày. Anh căn bản không nhìn nhãn hiệu và thành phần, chỉ cần giá cao là đủ.
“Sáng ăn rau rồi, buổi tối làm thêm thịt đi. Thịt kho tàu nhé?” Khúc Mịch không khách sáo nói, “Làm thêm một tô canh cá.”
Dĩ Nhu vốn còn mang một bụng cảm kích vì anh chủ động trợ giúp cho cô, không lấy đồng nào phí khám bệnh … Nhưng xem ra hiện tại anh đang coi nhà cô là căn tin miễn phí.
Như vậy cũng được, đỡ phải khiến Dĩ Nhu áy náy vì nợ ân tình!
“Miếng thịt này không được!” Dĩ Nhu giành lấy, trả miếng thịt về vị trí cũ, “Thịt kho tàu phải có mỡ nhưng không ngán, vừa vào miệng lập tức tan ra mới ngon, như vậy yêu cầu chất lượng thịt rất cao. Nên chọn thịt ba rọi, hơn nữa phải còn lớp da. Một lớp da, một lớp thịt mỡ, một lớp thịt, ăn vào sẽ thấy được sự khác biệt. Đây, miếng này!”
“Chị đây chắc chắn tay nghề nấu nướng rất chuyên nghiệp, anh nhà thật sự có phúc!” Bà bán thịt cười cười nói, “Miếng thịt này rất ngon, để tôi cắt cho anh chị!”
Dĩ Nhu muốn giải thích mối quan hệ của hai người nhưng bà bán thịt đã đi bắt chuyện với khách hàng khác.
“Một người bạn trai hoặc một người chồng như tôi khiến em cảm thấy lúng túng, thậm chí có phần xấu hổ sao?” Khúc Mịch khẽ cau mày, giọng không vui.
“Không đến nỗi lúng túng và xấu hổ, chỉ là không vui vẻ gì; vì dù sao cũng bị người ta hiểu nhầm.” Dĩ Nhu nhìn dáng vẻ của Khúc Mịch phản chiếu trên chiếc gương, thấy anh không đứng bất động không nói lời nào thì đúng là một người đàn ông khó có thể với đến.
“Thật sao? Chuyện này đối với tôi xem như là một lời phê bình!” Khúc Mịch luôn luôn tự cao tự đại, nghe cô nói vậy anh chẳng thể vui vẻ.
Quả nhiên, đụng đến chuyện này khiến cho con người ta cảm thấy rất khó chịu.
Hai người lúc đi thì tay không, khi về lại ôm một túi lớn túi nhỏ. Khúc Mịch vẫn rất ga-lăng, hai tay xách hai túi nặng trịch, không cần Dĩ Nhu hỗ trợ.
Khi hai người về đến nhà thì bên cửa hàng cũng giao hàng đến. Tài xế và nhân viên giao hàng khiêng hàng lên nhà và lắp đặt, chưa đến một tiếng đồng hồ thì hoàn tất.
Bên phía thương trường đang có chương trình ‘Thu cũ đổi mới’, do vậy Khúc Mịch để họ chở đồ cũ về.
Nhóm này vừa đi lại có nhóm khác kéo đến, thì ra Khúc Mịch gọi người đến thay giấy dán tường.
“Thưa anh, sản phẩm giấy dán tường anh chọn là loại tốt nhất của chúng tôi. Chất liệu giấy này làm từ nguyên liệu thân thiện môi trường, không độc, giá cả có hơi cao nhưng siêu tốt!
Những loại giấy bình thường sau khi dán lên cần phải được để thông thoáng một thời gian rất dài, khi mùa đông đến mùi ẩm mốc rất khó chịu. Người lớn thì không nói nhưng con nít sức đề kháng còn yếu chắc chắn không ổn, ở lâu sẽ nhiễm bệnh.
Em thấy nhà anh chị tuy không có trẻ em, chuyện này càng phải lưu ý hơn, dùng giấy dán tường kém chất lượng ảnh hưởng rất lớn đến phụ nữ đang mang thai. Anh đây nhìn sơ là biết là một người thành đạt, chị nhà thật xinh đẹp, chắc chắn sẽ sinh ra những đứa con kháu khỉnh, dễ thương.” Trưởng nhóm xum xoe giới thiệu với gia chủ.
Mới đầu Khúc Mịch nghe còn có phần khó chịu, nhưng càng về sau càng thấy hài lòng, còn gợi ý bắt chuyện với bọn họ.
Mấy người làm việc tay chân nhanh nhẹn, miệng nói tay làm. Gỡ giấy cũ, đo đạc dưới sự chứng kiến của Khúc Mịch, sau đó dán giấy mới. Bọn họ dùng công cụ chuyên nghiệp, không hề nghe thấy tiếng ồn.
Dĩ Nhu lấy nước trái cây mang ra cho bọn họ: “Các anh nghỉ tay uống nước.”
Chị Khúc?!!! Danh xưng này khiến Dĩ Nhu ngẩn người, há miệng muốn giải thích nhưng không biết phải mở lời thế nào … Giải thích với những người xa lạ thì được gì? Nói hai người cùng ở chung một mái nhà chỉ là quan hệ đồng nghiệp, hay chẳng lẽ lại nói là quan hệ bệnh nhân bác sĩ? Quên đi, Dĩ Nhu cũng chẳng quan tâm.
“Thế nào? Thích màu sắc và hoa văn này không?” Khúc Mịch nở nụ cười hỏi dò ý Dĩ Nhu, đương nhiên là tâm trạng anh đang rất hưng phấn.
Màu vàng nhạt kết hợp với những bông hoa liti mày hồng nhạt. Thanh lịch, ấm áp, nhìn thật thoải mái.
“Ánh mắt Đội trưởng Khúc luôn rất tốt!”
“Sự thỏa mãn của bác sĩ Tăng chính là sự tưởng thưởng cao nhất đối với tôi!”
“Đội trưởng Khúc ….”
Phì phì ~ ~ ~
Anh trưởng nhóm cười đến mức suýt phụt nước ra ngoài: “Vợ chồng anh chị xưng hô thật đáng yêu!”
Đáng yêu??? Dĩ Nhu không hề cảm thấy như vậy, cô thu dọn ly tách trở vào trong nhà bếp.
“Mọi người làm rất tốt, tôi bồi dưỡng mỗi anh thêm một trăm đồng.” Khúc Mịch đang cao hứng, boa thêm năm trăm.
“Ui cha! Thật sự cám ơn anh Khúc!” Anh nhóm trưởng ngỏ ý cám ơn, “Gặp được chủ nhà như anh thật may mắn. Chúng tôi nhất định sẽ làm nhanh chóng, anh cứ yên tâm.”
Có thêm tiền, mọi người làm càng hăng say, chưa đầy hai tiếng toàn bộ căn phòng đã hoàn tất. Bọn họ còn quét dọn sạch sẽ, thu dọn tất cả rác rưởi.
“Không hổ danh là cửa hàng được đánh giá cao nhất trên mạng. Phục vụ thật chu đáo!” Khúc Mịch ngồi trên sofa, vừa uống trà vừa thưởng thức thành quả tân trang căn phòng của mình.
Dĩ Nhu ngồi bên cạnh đang chơi game trên chiếc tivi mới mua. Màn hình 43 inches, chơi đánh bài poker* thật đã nghiền.
Cô nghe Khúc Mịch nói chuyện không khỏi trợn mắt, chọn mẫu giấy giá cáo nhất, còn bồi dưỡng thêm năm trăm, làm sao có thể phục vụ không chu đáo?
“Em đang chơi cái gì?” Thấy cô không lên tiếng, Khúc Mịch đến gần nhìn, “Đánh bài không thể hiện được chỉ số IQ, quá đơn giản!”
“Đội trưởng Khúc thử xem?” Dĩ Nhu đưa con chuột qua cho anh.
Anh hững hờ tiếp nhận. Hai ván đầu, anh dĩ nhiên thua. Cái này mà nói là quá đơn giản???
Không chờ Dĩ Nhu có thời gian lên tiếng chế nhạo ván thứ ba tình huống đổi ngược, Khúc Mịch từ từ chiến thắng.
Một lát sau, hai người bỏ chạy. Anh đổi thành một bàn, chưa đến hai mươi phút, chỉ còn một mình anh một cõi. Một tiếng sau, anh ảo não bỏ chuột sang một bên: “Thật sự không có kích thích, không có đối thủ thật sự quá cô quạnh!”
Dĩ Nhu trông thấy anh đổi tên nick của cô thành ‘Độc cô cầu bại’ thì không thốt nên lời.
Thật ra chẳng khó dự đoán anh sẽ toàn thắng. Ván bài là cố định, đầu óc anh phản ứng cực nhanh, ra bài gì, còn bài gì anh tính toán rõ rõ ràng ràng. Hơn nữa từ cách ra bài của đối phương, anh có thể tính toán được hắn còn giữ lá bài nào.
Dĩ Nhu nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ. Cô đi nấu cơm, Khúc Mịch chủ động qua giúp.
Thịt ba chỉ cắt thành những khối vuông, đảo sơ với nước màu đường, ngay lập tức đổi sang màu vàng nâu óng ánh khiến người ta thèm nhỏ dãi, sau đó chế nước xâm xấp mặt thịt, mở lửa lớn: “Anh dùng muỗng vớt bọt đổ đi, cái đó đều là máu và chất bẩn. Rồi cho gia vị, mở lửa nhỏ, bốn mươi phút sau nêm lại gia vị là xong.” Nhìn Khúc Mịch ở trước mắt cô vướng tay vướng chân, cô tìm chuyện đơn giản cho anh làm.
Cá đã được siêu thị làm và rửa sạch, Dĩ Nhu lấy ra một phần, cắt nhỏ, thả vào nồi nước sôi cùng các nguyên phụ liệu, đun nhỏ lửa.
Mùi canh cá thơm phưng phức, quyện với mùi rau thơm, nhấp một ngụm … không khỏi tặc lưỡi.
Một phần cơm trắng nóng dẻo, một miếng thịt kho tàu cùng một chén canh …. Mùi vị … Thật sự đừng bàn đến!!!
Khúc Mịch ăn một tô cơm lớn, uống hết chén canh, còn không nỡ buông đũa.
Nhìn cơm canh mình nấu có người ngồi ăn sạch sành sanh, Dĩ Nhu có cảm giác đặc biệt thành công. Nghĩ lại thời gian trước đây một mình một người, tự nấu tự ăn, thấy thật sự vô vị.