Nữ Phong Lưu Thiếu Dạy Dỗ!

Chương 10: Thanh dã tự thanh



Editor: La Mạn Vân Linh

Tiểu Đào thật sự rất quan tâm chuyện này, bởi vì đương sự ( Linh: ý chỉ chị n9 á) căn bản không có lo nghĩ gì.

Thượng Quan Nhược Hi nhìn đến Tiểu Đào vẫn ho khụ khụ, quan tâm hỏi câu: “Tiểu Đào, ngươi bị sao thế? Ho lợi hại như vậy, là bị bệnh sao?”

Bất quá mới vừa nói xong, nàng liền bỗng nhiên “Hiểu được” Tiểu Đào ho cái gì, tiểu nha đầu này phỏng chừng là bị mỹ thực ( đồ ăn) Thất vương gia mang đến mê hoặc, “Tiểu Đào, ngươi đem mấy thứ này đến Tiểu Hương các phân cho ba người kia ăn cùng đi, trước lại đây cám ơn Thất vương gia ban thưởng!”

”Đa tạ Thất vương gia.” Tiểu Đào thật bất đắc dĩ, mấy mỹ thực này nàng thật rất muốn ăn, nhưng mấu chốt là, nàng cũng phải trông nom tiểu thư, bất quá, tiểu thư đã phân phó, nàng cũng chỉ phải cầm hộp đựng thức ăn trên bàn lui ra bên ngoài, lúc gần đi vẫn không quên cảnh cáo trừng mắt liếc Thất vương gia, nhưng có lực sát thương hay không liền không thể biết được.

Thượng Quan Nhược Hi gặp Dạ Thiên Lăng ngơ ngác nhìn mình, cho rằng hắn mất hứng, bĩu môi, “Như thế nào, chớ không phải là Thất vương gia không đồng ý đi?”

Nghe nói trên thế giới này có một loại người, đồ đạc của mình tình nguyện tự tay hủy diệt, cũng sẽ không để cho người khác được đến, Dạ Thiên Lăng này sẽ không là người cực đoan như vậy chứ?!

Dạ Thiên Lăng như là không có nghe lời Thượng Quan Nhược Hi nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm mặt của nàng, lông mi nàng thật dài, thân thể không tự giác hướng chỗ nàng nghiêng nghiêng, nhìn xem lông mi nàng có bao nhiêu sợi a!

Nhìn đến bộ dạng ngốc kia của hắn, còn kém không có chảy nước miếng, Thượng Quan Nhược Hi xem như hiểu rồi, hắn đây chắc là bị tướng mạo của mình hút hồn, bất quá nàng không có tâm tình nhắc nhở hắn, thoải mái tùy ý hắn nhìn, dù sao nhìn cũng sẽ không mất khối thịt!

Thẳng đến nàng chậm rì rì uống xong một ly trà nóng, Dạ Thiên Lăng vẫn là bộ dáng ngây ngốc, Thượng Quan Nhược Hi mới câu môi cười, “Thất vương gia, ngươi xem đủ sao?”

”A?” Dạ Thiên Lăng thình lình bị hoảng sợ, nhanh chóng muốn quay đầu, nhưng lại bởi vì động tác quá mau, đặt mông ngồi xuống trên mặt đất, bất quá, cho dù trên mặt đất, hắn tựa hồ còn không có hoàn toàn kịp phản ứng, một bàn tay phủ ở chỗ trái tim, ngốc núc ních nhìn khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu của Thượng Quan Nhược Hi.

Tiểu Đào bởi vì lo lắng Thất vương gia cùng tiểu thư nhà mình một chỗ, đem đồ ăn đi phân xong liền chạy nhanh trở lại, không nghĩ tới nhìn đến Thất vương gia ngây ngốc ngồi dưới đất, nàng nhịn xuống xúc động muốn cười tiến lên nâng hắn dậy, “Thất vương gia, có ghế dựa sao không ngồi?”

”Ta, ta chợt nhớ tới còn có chuyện rất quan trọng cần phải xử lý, Nhược Hi, ta đi trước, lần sau trở lại thăm ngươi!” Dạ Thiên Lăng nói xong đầu cũng không quay lui, chạy ra khỏi phòng, giống như phía sau có mãnh thú hồng thủy đuổi theo hắn.

Trời ạ, hắn cư nhiên vừa rồi xem ngây ngốc, đối với một người bị mình cười nhạo qua là “Háo sắc” ngây người, hắn có thể không chạy sao!

Thượng Quan Nhược Hi hiếm có chút không rõ, nàng chỉ là hỏi một câu mà thôi, phản ứng của hắn cũng quá kỳ quái đi, có chút hồ đồ hỏi Tiểu Đào, “Hắn sao thế?”

”Tiểu thư, không phải ngươi đẩy Thất vương gia xuống đất sao?” Tiểu Đào đồng dạng khó hiểu hỏi lại nàng.

”Đúng đúng, là ta đẩy hắn!” Thượng Quan Nhược Hi chảy mồ hôi, nàng cảm thấy trong lòng của tiểu nha hoàn này có khuynh hướng bạo lực nhỉ? Nhưng biểu hiện của nàng vẫn rất khá, thật bộ dáng tiểu thư khuê các a!

”Nga, cũng có thể là tự hắn không cẩn thận ngồi xuống trên mặt đất, ngượng ngùng quá cho nên mới chạy.” Tiểu Đào một bộ biểu tình minh bạch rồi.

Thượng Quan Nhược Hi cũng gật gật đầu, nguyên lai là như vậy a, khó trách chạy nhanh như vậy, bất quá bộ dáng ngây ngốc của hắn vừa rồi thật đúng là buồn cười!

*

Dạ Thiên Lăng từ sau ngày đó rời khỏi vốn không có lại xuất hiện qua, Thượng Quan Nhược Hi cũng không có cảm giác gì, nhưng bốn vị nha hoàn của nàng lại nhẹ nhàng thở ra thật to.

Hiện tại chỉ cần các nàng vừa ra khỏi Lãm Nguyệt các là có thể nghe thấy người khác nói tiểu thư là hồ ly tinh, nói nàng với Tứ vương gia không được, liền cùng Thất vương gia qua lại, còn nói nàng là cố ý quyến rũ, thậm chí còn nói đến chuyện lên giường, nói giống như tận mắt thấy.

Mỗi lần nghe đến mấy cái này, Thượng Quan Nhược Hi chỉ cười cười, thanh dã tự thanh, loại chuyện bịa đặt này thường thường càng giải thích càng đen, cho nên biện Pháp giải quyết tốt nhất, trực tiếp nhất là không cần để ý, người khác nói cái gì cũng không quan tâm, dù sao đối với thanh danh, nàng tuyệt không để ý!

Bất quá nha hoàn Tiểu Lan bên người nàng rất bốc đồng, mỗi lần nàng nghe người khác nói vậy, nàng luôn là cái thứ nhấ nghĩ xông lên trước chuẩn bị tìm người ta liều mạng, hôm nay Thượng Quan Nhược Hi thật vất vả đi ra dạo một vòng, trên đường đã bị bức trở về, đương nhiên, là Tiểu Lan bị ba nha hoàn khác kéo trở về.

Thượng Quan Nhược Hi không phải sợ đánh nhau mà là không muốn làm cho các nàng đi đánh nhau, các nàng đều là nữ hài tử mới mười sáu, mười bảy tuổi, cái tuổi tươi đẹp nhất cuộc đời, đánh nhau nhiều không tốt a, nói sao thì đánh một trận có thể đủ ngăn chặn miệng người khác à?

Dạ Thiên Triệt xa xa nhìn bóng lưng Thượng Quan Nhược Hi dần biến mất, nhíu mi quay đầu hỏi Dạ Thiên Lăng bên cạnh, “Ngươi cùng Nhược Hi rốt cuộc là có chuyện gì?” Mấy lời đồn vớ vẩn kia hắn tự nhiên không tin, nhưng mà tóm lại là ảnh hưởng không tốt!

”Huynh muốn hỏi cái gì?” Dạ Thiên Lăng né tránh ánh mắt của Dạ Thiên Triệt, hắn cũng muốn biết sao lại thế này, hắn rõ ràng rất muốn đi tìm Nhược Hi, nhưng không dám đi, chẳng lẽ chính mình chột dạ? Nhưng vì sao chột dạ đâu? Mình vừa rồi cũng không có làm qua cái gì!

”Vì tốt cho ngươi và nàng, ngươi về sau vẫn không nên đi gặp nàng!” Dạ Thiên Triệt thu hồi ánh mắt đánh giá Dạ Thiên Lăng, đệ đệ mình bị sao thế? Loại tính cách tránh né vấn đề này rõ ràng không phải phong cách của hắn.

”Tứ ca, ta đã lâu không có gặp nàng. Nói sao thì nữ nhân ở chỗ của ngươi ngươi cũng không phải không biết, đều là lấy cớ sinh sự từ việc không đâu, bịa đặt, các nàng nói như thế, có thể tin sao!” Dạ Thiên Lăng liếc liếc mắt hướng Lãm Nguyệt các một cái, như nghĩ tới điều gì, tiếp tục nói: “Tứ ca, nữ nhân ở chỗ ngươi đều ghen tị vẻ đẹp của nàng, muốn dùng nước miếng làm nàng chết đuối đó, không bằng sớm một chút phóng Nhược Hi về nhà đi!”

”Ta giữ nàng ở đây tự nhiên có đạo lý của ta, việc này ngươi đừng bận tâm!” Nói tới đây, Dạ Thiên Triệt cũng không được tự nhiên quay đầu xem xa xa, trong đầu hiện lên gương mặt tuyệt mỹ của Nhược Hi, nhớ tới nàng không đợi thấy mình bộ dáng, hắn liền nhịn không được tưởng muốn đem nàng tiếp tục ở lại tứ vương phủ, hảo hảo dạy dỗ dạy dỗ nàng, coi như là giết giết của nàng nhuệ khí!

Dạ Thiên Lăng có chút hoài nghi nhìn thoáng qua Dạ Thiên Triệt, muốn nói cái gì đúng là vẫn còn ngậm miệng lại, này vốn chính là tứ ca gia sự, Nhược Hi vốn chính là hắn trên danh nghĩa vị hôn thê, đã biết dạng giảo tiến vào là không đúng.

Nhưng là, hắn nếu đã muốn giảo vào được, liền tuyệt không tưởng lui ra ngoài, ít nhất hiện tại hắn không nghĩ, ít nhất hắn muốn xem Nhược Hi rời đi tứ vương phủ.

”Nga, đúng rồi, họ Trình cái tên kia tháng sau sẽ trở lại, các ngươi lễ bộ chuẩn bị được thế nào?” Dạ Thiên Triệt ngăn đề tài.

”Uh, đều chuẩn bị được không sai biệt lắm.” Dạ Thiên Lăng tự nhiên biết tứ ca nói họ Trình tên là chỉ Trình Phong, Trình đại tướng quân, hắn đến bây giờ cũng không rõ năm đó rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, làm cho bọn họ này hai cái từ nhỏ ngoạn đại bạn tốt trở mặt thành thù. Nói là thật cừu thôi, cũng không trở thành, ít nhất ai cũng sẽ không gắt gao nhéo đối phương nhược điểm công kích không để, chính là, bọn họ cho nhau xem không hợp nhãn, không có gì hay nói!

Kỳ thật, này vốn là tứ ca chưởng quản lục bộ, chỉ bất quá hắn không thích này Trình Phong, mới có thể đem nhiệm vụ này dừng ở đầu của mình thượng, may mắn, hắn cũng không cần làm cái gì, lễ bộ công tác hết thảy ấn chương làm việc, hắn chỉ cần ở bên cạnh nhìn là có thể.

”Tốt lắm, ta còn xử lý một việc, ngươi đi về trước đi!” Dạ Thiên Triệt không chút khách khí hạ lệnh trục khách.

”Uh, kia ta đi trước.” Dạ Thiên Lăng cũng không tức giận, tứ ca hắn chính là như vậy một cái bất cận nhân tình người, hắn sớm thói quen, nhưng là không đi ra rất xa, hắn ngạnh sinh sinh dừng bước, thay đổi cái phương hướng, hướng lãm nguyệt các đi đến.

Dạ Thiên Triệt nhìn Dạ Thiên Lăng đi đến phương hướng, hơi hơi ninh mi, bất quá cũng không có lên tiếng ngăn cản, mà là trở về thư phòng, nhìn trên bàn một đống sổ con, hắn chính là cạn sạch sức lực, cuối cùng hắn cầm trên tay sổ con quăng ra, cả người dựa vào vào ghế dựa lý, mặc cho ai cũng đoán không ra hắn giờ phút này tâm tư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.