Hưu Hưu là người đầu tiên giơ tay lên, mặt bánh bao tràn đầy phẫn nộ: "Bọn họ bắt nạt anh Tiểu Chấp, bọn họ là đồ xấu xa!"
Sở Hàn Lan cẩn thận nhìn kỹ Hưu Hưu, suýt chút nữa thở không ra hơi.
Bây giờ búi tóc tròn trịa của cô nhóc này đang nghiêng vẹo trên đỉnh đầu, giống như một quả bóng xì hơi một nửa. Khuôn mặt vốn phúng phính trắng mịn giờ cũng lấm lem, trên khóe mắt và gò má vẫn còn đọng lại những vệt nước mắt. Ngay cả quần áo cũng nhăn nhúm, trên vạt váy thậm chí còn có vài cọng cỏ xanh.
Về phần hai đứa còn lại càng thê thảm hơn.
Rốt cuộc thì vẫn đau lòng nhiều hơn tức giận, Sở Hàn Lan thở dài, vẫy tay bảo ba đứa trẻ ngồi xuống.
Ánh mắt của anh rơi vào trên người ba người, di chuyển một vòng, Sở Hàn Lan lựa chọn người đáng tin cậy, hỏi: "Tiểu Chấp, nói cho chú biết, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"
Tạ Chấp nhắm mắt lại, dùng giọng bình tĩnh xin lỗi: "Chú, cháu xin lỗi, đều là lỗi của cháu."
Cậu hối hận rồi, không nên bốc đồng gây gổ với những người đó. Cậu càng không nên lôi kéo Hưu Hưu và Sở Yến vào. Cậu đang sống dưới mái nhà người khác, không có tư cách gây phiền toái cho ân nhân của mình.
Không phải chỉ là bị bắt nạt thôi sao, lẽ ra cậu phải quen từ lâu rồi, không nên mất khống chế như vậy.
Hưu Hưu khó hiểu nhìn Tạ Chấp, có chút lo lắng: "Không phải lỗi của anh Tiểu Chấp, những người xấu đó bắt nạt anh ấy!"
Tạ Chấp im lặng ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt trong veo của Hưu Hưu.
Dì Vương thuyết phục cậu đến dự tiệc sinh nhật đó vì muốn cậu chăm sóc Hưu Hưu và ngăn chặn mọi tai nạn có thể xảy ra, nhưng tai nạn vẫn xảy ra, thậm chí do chính cậu gây nên.
Cô bé không biết cái gì, vô tình bị đẩy ngã xuống đất, còn luôn nghĩ cách đòi lại công bằng cho cậu.
Ngốc quá.
Sở Hàn Lan biết tính của Tạ Chấp như thế nào, không thể nào chủ động đi gây chuyện được.
"Tiểu Chấp, trước tiên không nói ai đúng ai sai, cháu kể rõ mọi chuyện đã xảy ra đi."
Sở Yến quay đầu liếc nhìn Tạ Chấp, cậu ta thật ra cũng muốn biết tại sao Tạ Chấp lại đánh nhau với những người đó. Người này bình thường không phải rất lầm lì sao, nhiều nhất cũng chỉ thấy nói vài câu chửi thôi, cậu ta chưa từng thấy người này đánh nhau với ai.
Tạ Chấp mím môi nói: "Cháu giẫm lên máy bay điều khiển từ xa của bọn họ."
Sở Hàn Lan hỏi: "Vô tình sao?"
Tạ Chấp lắc đầu, trên mặt có chút hối hận: "Không, cháu... cố ý."
Sở Yến càng kinh ngạc hơn, không ngờ Tạ Chấp lại dữ dội như vậy?
Sở Hưu Hưu phồng má lên, nhẫn nhịn nắm chặt tay lại, không tin anh Tiểu Chấp là cố ý làm như vậy, nhất định là lỗi của những kẻ xấu đó.
Đúng, chắc chắn là như vậy!
Sở Hàn Lan tiếp tục hỏi: "Vậy nhất định có nguyên nhân, vì sao cháu lại giẫm phải đồ của các bạn?"
"Bọn họ cố tình đâm máy bay điều khiển từ xa vào người cháu."
Sở Hàn Lan nghe vậy khẽ cau mày, sau đó hỏi: "Đâm vào đâu?"
Tạ Chấp cảm giác được sau gáy đau rát: "Ở gáy ạ."
Sở Hàn Lan đứng dậy, đi vòng qua phía sau Tạ Chấp kiểm tra.
Trên làn da trắng có một vết đỏ dài, trông khá đáng sợ.
Sắc mặt Sở Hàn Lan tối sầm, gọi quản gia: "Dẫn Tiểu Chấp đi bôi thuốc đi."
Anh Tiểu Chấp bị thương sao?
Hưu Hưu hơi há miệng, nhảy lên, bắt chước Sở Hàn Lan, đi tới sau lưng Tạ Chấp.
Sau khi nhìn thấy vết đỏ trên cổ Tạ Chấp, mắt cô bé chợt đỏ lên: "Anh Tiểu Chấp, anh có đau không?"
Chắc chắn bị thương sẽ rất đau rồi.
Tạ Chấp giơ tay nhẹ nhàng đặt lên đầu cô bé, trong giọng nói có chút cảm xúc hiếm có: "Anh không đau, em đừng lo."
Hưu Hưu càng tức giận hơn sau khi biết Tạ Chấp bị thương, cô bé mắng thủ phạm trong nước mắt: "Đồ xấu xa, họ thật xấu xa!"
Đáng tiếc vốn từ vựng của cô bé quá ít, có mắng thế nào cũng không thoát được hai chữ đó.
Sở Hàn Lan cảm thấy đau lòng khi nhìn dáng vẻ nhếch nhác của cô bé, gọi dì Vương đến.
"Đưa Hưu Hưu đi tắm rửa, cũng đã muộn, con bé nên đi ngủ rồi."
Hưu Hưu được dì Vương bế về phòng, lúc tắm cô bé vẫn không vui.
Dì Vương hỏi cô bé: "Hưu Hưu vẫn còn buồn sao?”
Hưu Hưu gật đầu, mím môi: "Hưu Hưu không bảo vệ được anh Tiểu Chấp nên anh ấy bị thương, vết thương rất đau."
Dì Vương thích thú trước những lời nói trẻ con: "Nhưng Tiểu Chấp là anh trai, Hưu Hưu là em gái, anh trai phải bảo vệ em gái, nên Hưu Hưu không cần phải buồn đâu nhé."
Hưu Hưu khó hiểu nghiêng đầu: "Vì sao anh trai phải bảo vệ em gái? Hưu Hưu cũng có thể bảo vệ các anh của mình."
Dì Vương đang bận mặc quần áo cho cô bé, mỉm cười trả lời: "Nhưng Hưu Hưu còn quá nhỏ, sức lực chưa đủ nên không thể bảo vệ tốt cho anh trai mình được."
"Vậy khi Hưu Hưu lớn lên có được không?" Cô bé mở to đôi mắt đang ướt đẫm hơi nước, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
"Đúng rồi."
"Vậy làm sao mới có thể lớn nhanh được?" Hưu Hưu nắm tay dì Vương, vừa đi vừa hỏi.
Bà ấy bế Hưu Hưu lên giường, đưa bình sữa cho Hưu Hưu, dỗ dành: "Như thế này nhé, uống sữa mỗi ngày, sẽ nhanh chóng cao lớn và khỏe mạnh hơn."
Hưu Hưu im lặng ngậm bình sữa trong miệng, sau đó giống như nghĩ tới điều gì đó, hỏi: "Vậy anh Tiểu Chấp và anh Tiểu Yến cũng uống sữa mỗi ngày sao?"
Đúng là có hàng trăm ngàn câu hỏi trong đầu trẻ con, dì Vương bắt đầu cảm thấy đau đầu rồi.
"Ừ... đương nhiên rồi." Trên thực tế, hai cậu bé này cũng không thích sữa đến thế, nhưng để đối phó với Hưu Hưu, dì Vương đã nói một lời nói dối vô hại.
Hưu Hưu cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn: "Nhưng tại sao ngày nào anh Tiểu Chấp và anh Tiểu Yến cũng uống sữa nhưng không cao thêm?"
Nếu anh Tiểu Chấp có thể cao bằng cha thì chắc chắn sẽ không bị bắt nạt!
"…" Dì Vương không ngờ đứa nhỏ này lại tích cực như vậy: "Ừ, dì Vương nhớ nhầm, hai anh trai đã không uống sữa từ lâu rồi…"
Thì ra là như vậy!
Hưu Hưu nắm chặt nắm tay, cảm thấy mình đã phát hiện ra một chân lý, ôm bình sữa trong tay leo ra khỏi giường.
Dì Vương vội vàng ngăn cô bé lại: "Hưu Hưu, cháu đi đâu vậy?"
Hưu Hưu ngẩng đầu lên nói: "Cháu muốn đi tìm anh Tiểu Chấp."
"Nhưng đã đến giờ cháu phải đi ngủ rồi, ngày mai đi tìm anh Tiểu Chấp được không?"
Hưu Hưu khẽ nhướng mày, trong mắt mang theo ý cầu xin: "Nhưng bây giờ Hưu Hưu rất muốn đi."
Bị ánh mắt đáng thương của cô bé làm cho mềm lòng, không thể nói lời từ chối, dì Vương đành phải dẫn cô bé ra ngoài.
"Nếu anh Tiểu Chấp đi ngủ rồi thì Hưu Hưu cũng phải về phòng ngủ, được không?"
Hưu Hưu gật đầu: "Vâng ạ."
Tạ Chấp vẫn chưa ngủ, vừa mới tắm xong, đang ngồi trên giường.
Hưu Hưu đặt bình sữa xuống và cố gắng dùng cả tay và chân để trèo lên.
Tuy không biết cô bé muốn làm gì nhưng Tạ Chấp vẫn đỡ lấy cánh tay của cô bé, dùng sức kéo lên.
Hai người ngồi đối diện nhau, Hưu Hưu nghiêng đầu xem vết thương của cậu: "Anh Tiểu Chấp, anh còn đau không?"
Tạ Chấp lắc đầu: "Không còn đau nữa."
Hưu Hưu nhặt bình sữa bên cạnh lên, lắc lắc nói với cậu: "Dì nói chỉ cần Hưu Hưu uống nhiều sữa thì sẽ nhanh cao lớn và khỏe mạnh hơn, lúc đó em mới có thể bảo vệ được anh Tiểu Chấp."
Lời nói của đứa trẻ còn non nớt, ngây thơ nhưng lại rất chân thành và ấm áp.
Tuy nhiên, Tạ Chấp cau mày, hình như có gì đó sai sai.
"Anh phải bảo vệ em mới đúng chứ."
Đôi mắt của Hưu Hưu sáng lên, vẫy tay: "Anh trai có thể bảo vệ em gái, em gái cũng có thể bảo vệ anh trai. Chúng ta phải bảo vệ lẫn nhau."
Ý này cũng đúng. Tạ Chấp chậm rãi gật đầu, nhưng cô nhóc tới đây nói chuyện này thôi sao?
Cậu vừa mới suy nghĩ vấn đề này, thì nhìn thấy Hưu Hưu đưa bình sữa trong ngực ra: "Như vậy, chúng ta cùng nhau uống sữa, cùng nhau mạnh hơn, sau đó đánh bại đồ xấu xa!"
Tạ Chấp: "..."
Hưu Hưu lại đưa bình sữa về phía cậu: "Anh Tiểu Chấp, anh ngoan ngoãn uống sữa để nhanh lớn nhé. Hưu Hưu sẽ chia cho anh một nửa bình sữa~"
Tạ Chấp nghẹn họng không nói nên lời, không biết là do mình hay do vấn đề gì khác, rõ ràng cậu chỉ lớn hơn đứa nhỏ trước mặt vài tuổi, nhưng thường xuyên cảm thấy mình không bắt kịp sóng não của cô bé.
Cậu già rồi sao?
"Uống đi mà~" Hưu Hưu vẫn đang cố gắng sử dụng bình nhỏ của mình.
Tạ Chấp chậm rãi lắc đầu: "Anh không uống.”
"Tại sao chứ?" Đôi mắt của Hưu Hưu mở to.
Tạ Chấp mím môi, tàn nhẫn vạch trần sự si mê ngây thơ của đứa trẻ: "Uống sữa sẽ không lớn lên ngay. Sự sinh trưởng và phát triển của cơ thể con người cần có chu kỳ và thời gian, không thể giải quyết bằng một bình sữa được."
Cô bé hoang mang: "Hưu Hưu không hiểu."
Tạ Chấp suy nghĩ một chút, ngắn gọn nói: "Uống sữa sẽ không khiến em ngay lập tức cao lớn, khỏe mạnh được."
Hưu Hưu há miệng nhỏ nhắn: "Nhưng dì nói…"
"Bà ấy dỗ em thôi."
Hưu Hưu bị sốc đến mức một lúc lâu không thể bình tĩnh lại.
Một lúc sau, cô bé khụt khịt mũi, dụi mắt, bắt đầu nức nở: "Vậy phải làm sao đây? Nếu Hưu Hưu không thể lớn lên ngay thì sẽ không thể bảo vệ được anh Tiểu Chấp…"
Tạ Chấp ngây người khi nghe thấy tiếng thút thít đầu tiên, đến lúc Hưu Hưu khóc nức nở thì cậu bắt đầu luống cuống.
Cậu hối hận rồi.
Có phải cậu quá lạnh lùng hay không?
Hưu Hưu chỉ mới hơn ba tuổi một chút, có ý nghĩ kỳ lạ không phải là chuyện bình thường sao? Hơn nữa, tất cả những suy nghĩ trẻ con đó đều là vì cậu.
Ngay cả khi bản thân cậu phát triển sớm thì cũng không có lý do gì để mong đợi tất cả trẻ em đều không ngây thơ như cậu.
"Anh sẽ uống sữa." Tạ Chấp vội vàng nói, cố gắng vụng về an ủi.
Tiếng nức nở ngừng lại một lúc: "Nhưng, nhưng không phải anh nói uống, uống sữa không thể... ợ... sao?"
Tạ Chấp dần dần lấp cái hố mình đã đào: "Được chứ, nhưng sẽ cần nhiều thời gian thôi."
Hưu Hưu chớp chớp đôi mắt đẫm lệ: "Cần bao lâu nữa?"
Tạ Chấp mím môi nói: "Mười năm."
Hưu Hưu giơ ngón tay lên.
Con số mười lớn quá, chắc phải lâu lắm mới làm được.
Hưu Hưu có chút khó chịu nhìn Tạ Chấp: "Lâu như vậy sao?"
Tạ Chấp gật đầu: "Ừ."
"Lỡ như lại có người bắt nạt anh thì phải làm thế nào?" Hưu Hưu vẫn còn nhớ lúc anh Tiểu Chấp bị những kẻ xấu đó vây quanh.
Tạ Chấp bình tĩnh nói: "Anh sẽ tự bảo vệ mình." Về phần việc bị bắt nạt là không thể tránh khỏi, cậu sẽ khắc ghi trong lòng, một ngày nào đó cậu sẽ trả hết.
Thực ra, mười năm không phải là dài.
"Em cũng sẽ bảo vệ anh Tiểu Chấp, tuy bây giờ Hưu Hưu không đủ lớn, nhưng em sẽ cố gắng hết sức!" Hưu Hưu thẳng thắn nói.
Tạ Chấp nhẹ nhàng mỉm cười.
Anh cũng sẽ bảo vệ em, cậu thầm nói trong lòng.
*
Ngày hôm sau.
Trước bữa tối, có một vị khách không mời mà đến nhà họ Sở.
Một người đàn ông trung niên mập mạp mặc vest, thắt cà vạt ngồi trong phòng khách có chút kiềm chế, cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
Bên cạnh đó là một đứa bé bảy tám tuổi có đôi mắt đỏ hoe, thỉnh thoảng lại tủi thân sụt sịt.
Sở Hàn Lan vừa vào cửa, quản gia đã tiến tới kể cho anh nghe về vị khách này.
Sở Hàn Lan gật đầu, đương nhiên biết người này là ai, nếu không anh sẽ không cho người này vào nhà.
Anh chỉnh lại cà vạt và bước tới phòng tiếp khách.
Vừa nhìn thấy Sở Hàn Lan, người đàn ông trung niên mập mạp lập tức đứng dậy, có chút niềm nở đưa tay ra: "Chào sếp Sở, tôi là Lưu Phong."
Sở Hàn Lan bắt tay lại, nhưng mặt không cảm xúc: "Xin chào."
Lưu Phong cười nịnh nọt: "Hy vọng sếp Sở không ngại chúng tôi tới đây làm phiền chứ."
Sở Hàn Lan lạnh lùng nhìn anh ta: "Sếp Lưu đến vì chuyện gì?"
"Chuyện là như thế này." Lưu Phong nói: "Tối hôm qua tôi về nhà mới nghe vợ tôi nói rằng Lưu Kỳ nhà tôi có mâu thuẫn với Sở Yến. Tôi đã hỏi rồi, thì ra đều là do thằng nhóc nghịch ngợm của nhà tôi gây chuyện nên hôm nay đặc biệt đưa nó đến xin lỗi Sở Yến."
Sở Hàn Lan gật đầu: "Cứ để bọn trẻ tự giải quyết mâu thuẫn là được."
Lưu Phong không khỏi giật giật khóe miệng, trong lòng thầm nghĩ, tự bọn trẻ giải quyết sao? Nếu thực sự định để tụi nhỏ tự giải quyết thì sao lại ngưng hợp đồng.
Nhưng dù có trăm ngàn mối suy nghĩ riêng, ngoài mặt anh ta vẫn phải làm ra vẻ hối lỗi.
"Sếp Sở, anh nói đúng, anh thấy đấy, không phải tôi đặc biệt mang thằng nhóc này đến đây để xin lỗi sao."
Sở Hàn Lan hỏi quản gia bên cạnh: "Mấy đứa đều ở nhà chứ?"
Quản gia gật đầu: "Ở nhà hết ạ."
"Bảo ba đứa tới đây đi."
Sau khi quản gia đi ra ngoài, Sở Hàn Lan lại nhìn về phía Lưu Phong và con trai anh ta, trong giọng nói không có cảm xúc gì, nhưng lại có cảm giác vô cùng áp lực: "Trẻ con thích chơi đùa ồn ào là chuyện bình thường, nhưng đến mức độ đó thì không nên. Hôm qua, mấy đứa nhà tôi ra ngoài chơi một chuyến mà mang vết thương về nhà, có lẽ không thể chỉ nói đó là một trò nghịch ngợm là xong hết được."
"Bị thương?" Lưu Phong kinh hãi, thật không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.
"Vết thương ngoài da không nghiêm trọng." Sở Hàn Lan nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà chúng ta đều là cha mẹ, đứa trẻ dù bị thương nhẹ đến đâu cũng rất đau lòng."
Lưu Phong gần như bị lời nói kỳ quái của anh làm cho nghẹn họng, chỉ có thể tát vào mặt con trai mình một cái: "Cha đã nói với con từ lâu rồi, con phải sửa tính nết nóng nảy đó đi, nếu như con năm lần bảy lượt tiếp tục gây rắc rối nữa thì xem cha xử lý thế nào với con. Lúc đó mẹ con có ngăn cản thế nào cũng không được!"
La mắng xong, anh ta lại ngậm ngùi xin lỗi Sở Hàn Lan: "Chuyện này, tôi thành thật xin lỗi sếp Sở. Thằng nhóc này do vợ tôi nuông chiều quá mà thành ra như vậy, hôm nay trở về tôi nhất định sẽ nghiêm khắc phê bình, xử phạt đúng tội! "
Lưu Kỳ bị tát ôm mặt sưng đỏ, khóc đến khàn cả giọng.
*
"Anh Tiểu Yến, chúng ta đi đâu vậy?"
Hưu Hưu đi theo Sở Yến, trong tay cầm một cây kẹo mút hỏi.
Sở Yến nâng cằm nói: "Đương nhiên là muốn phô trương thực lực rồi."
"Hả?" Trên mặt Hưu Hưu hiện lên dấu chấm hỏi.
Sở Yến gõ vào đầu cô: "Em ngốc quá. Cái thằng bắt nạt Tạ Chấp ngày hôm qua bị cha nó dẫn đến xin lỗi, nên chúng ta phải lấy lại thể diện ngày hôm qua, em biết không?"
Hưu Hưu gãi đầu, cô bé cũng không rõ lắm...
Cô bé tình cờ gặp Tạ Chấp từ bên kia đi tới, vui vẻ vẫy tay: "Anh Tiểu Chấp~"
Không ngờ, cô bé làm rớt chiếc kẹo khỏi tay rơi xuống đất.
"Kẹo của em…" Hưu Hưu buồn bã, quỳ xuống nhặt lên.
Tạ Chấp đi trước một bước, nhặt lên ném vào thùng rác: "Không ăn được."
Sở Yến chán ghét nói: "Em còn định nhặt lên ăn à?"
Hưu Hưu trừng mắt lắc đầu, không, không muốn cầm lên ăn!
Ngay khi ba đứa trẻ đến phòng tiếp khách, Lưu Kỳ trông càng hoảng sợ hơn.
Hôm qua cậu ta kiêu ngạo, hống hách bao nhiêu, hôm nay càng xấu hổ bấy nhiêu.
Lưu Phong đẩy lưng cậu ta: "Sao còn không nhanh xin lỗi đi!"
Lưu Kỳ rụt rè tiến lên một bước, dùng giọng nói bập bẹ xin lỗi: "Mình xin lỗi, mình biết sai rồi, mình không dám tái phạm nữa."
Sở Yến sửng sốt, nhìn dấu tát trên mặt Lưu Kỳ, tuy trong lòng có chút vui mừng nhưng cũng có chút khó nói.
Cậu ta mím môi, đang định nói "tha thứ" thì chợt nhớ ra hình như mình không phải là người cần được xin lỗi.
Cậu ta liếc nhìn Tạ Chấp.
Ánh mắt Tạ Chấp rơi vào trên mặt Lưu Kỳ, cậu ngập ngừng, sau đó thấp giọng nói: "Không sao."
Lưu Kỳ ngừng khóc, quay lại nhìn cha mình.
Lưu Phong hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhìn Sở Hàn Lan: "Sếp Sở?"
Sở Hàn Lan xòe tay nói: "Chuyện của bọn trẻ thì bọn trẻ tự quyết định. Nếu đã xin lỗi thì xem như ổn rồi."
Sau đó Lưu Phong kéo con trai lại, cười gượng: "Hahaha, đúng đúng, chúng vẫn còn là trẻ con. Vậy sếp Sở, chúng tôi không làm phiền nữa, xin phép đi trước."
Anh ta kéo Lưu Kỳ ra ngoài, bước đi không ngừng nghỉ, như không muốn ở lại thêm giây phút nào nữa.
Hưu Hưu ngơ ngác nhìn bóng dáng hai người biến mất, hồi lâu mới quay đầu lại.
Cô bé nhớ tới người đang khóc là kẻ bắt nạt anh Tiểu Chấp ngày hôm qua, nhưng trông chẳng giống ngày hôm qua chút nào!
Hôm qua cậu ta hung dữ, nhưng hôm nay như một con gà con vậy.
Có phải vì cha ở đây không?
Hưu Hưu nhìn Sở Hàn Lan, trong mắt dần dần tràn đầy ngưỡng mộ.
Cô bé chạy tới, nhào vào lòng Sở Hàn Lan: "Cha ơi, Hưu Hưu phải ăn gì để được như cha vậy?"
- ------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Hàn Lan:???