Hưu Hưu có chút thất vọng chọc ngón tay: "Nhưng Hưu Hưu nhớ anh Tiểu Yến mà."
Sở Yến nghe vậy, mặt mày lại sáng lên: "Thật sao?"
Hưu Hưu khua khua cánh tay mũm mĩm: "Em cũng nhớ anh Tiểu Chấp nữa!"
Vẻ vui mừng trên mặt Sở Yến bỗng nhiên tắt lịm.
Con nhóc này thật vô đạo đức!
Dì Vương bước tới, nhìn thấy Hưu Hưu cũng nở nụ cười trên mặt: "Hưu Hưu, đừng nghe anh Tiểu Yến nói bậy. Anh Tiểu Yến lúc nào cũng trông mong chờ Hưu Hưu quay về."
Sở Yến gấp đến đỏ mặt: "Cháu không có, cháu không có, ai trông ngóng chứ!"
Thấy hai đứa trẻ rất hợp nhau, Quý Tư Vận đặt Hưu Hưu xuống và nói với dì Vương: "Xin chào, lần trước chúng ta gặp nhau vội quá nên không thể cảm ơn vì đã chăm sóc Hưu Hưu."
Dì Vương vội xua tay nói: "Đây cũng là công việc của tôi. Hơn nữa Hưu Hưu rất ngoan, không hề khiến người ta lo lắng."
Biết hai người lớn đang nói về mình, Hưu Hưu tự hào ưỡn ngực nói với Quý Tư Vận: "Hưu Hưu thật sự rất ngoan. Con còn không khóc nữa."
Quý Tư Vận cười, sờ vào đầu cô bé và gật đầu khẳng định: "Thật sao? Ngoan quá đi. Vậy Hưu Hưu tiếp tục duy trì nhé."
"Hưu Hưu biết rồi ạ!" Cô bé nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Lúc này Sở Yến mới để ý tới người phụ nữ bên cạnh Hưu Hưu, cậu ta không biết mình đã từng gặp người này chưa, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy.
"Cô là ai?" Cậu ta hỏi Quý Tư Vận.
Quý Tư Vận nhớ lại khi lần đầu tiên cô nhìn thấy đứa trẻ này, thằng bé vừa khóc vừa mắng bảo cô rời đi, hai chữ bài xích hiện rõ trên khuôn mặt. Đó cũng là lần đầu tiên cô biết Sở Hàn Lan đã có con.
"Đây là mẹ của em~" Hưu Hưu nắm tay Quý Tư Vận, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kiêu hãnh: "Mẹ em xinh đẹp như một nàng công chúa phải không?"
Hóa ra đó là mẹ của Sở Hưu Hưu. Sở Yến ngẩng đầu nhìn Quý Tư Vận, chính là người sẽ thay thế mẹ cậu ta.
"Mẹ anh cũng rất xinh đẹp!" Sở Yến cảm thấy có chút không phục, vô thức vặn lại.
Tuy nhiên, Hưu Hưu không hề tranh cãi lại như cậu ta nghĩ, mà ngược lại tò mò hỏi: "Thật sao? Thật sao? Vậy mẹ anh đâu rồi?"
"Mẹ của anh…"
Nhắc đến mẹ mình, Sở Yến cảm thấy chán nản một chút: "Mẹ anh không còn ở đây nữa."
Thực ra cậu ta cũng không biết mình đã từng gặp mẹ mình chưa, mẹ đã mất khi cậu ta còn rất nhỏ, nhưng...
"Anh đã xem ảnh của mẹ rồi. Mẹ rất xinh đẹp!"
Hưu Hưu sửng sốt, tự hỏi tại sao mẹ của anh Tiểu Yến lại không còn nữa.
Nhưng anh Tiểu Yến trông rất buồn bã, Hưu Hưu nắm tay anh, dùng giọng trẻ con an ủi: "Anh Tiểu Yến, anh đừng lo, đuôi của Hưu Hưu đã không còn nữa, nhưng hệ..."
Vừa mới nói ra một chữ, Hưu Hưu chợt nhớ tới chú hệ thống đã nói không thể nhắc đến chuyện của mình với người khác, vì thế lập tức khéo léo sửa lời nói: "Có một chú đã nói chỉ cần Hưu Hưu nghe lời, sau này đuôi sẽ quay về!"
Sở Yến không nói gì chỉ liếc nhìn cô bé, thầm nghĩ Sở Hưu Hưu thật ngốc nghếch, con người sao có thể có đuôi? Nhất định là có người lớn nào đó lừa cô bé thôi!
Những người lớn đó thích dùng những lời nói kỳ lạ để dỗ dành trẻ em, nhưng thực tế, những đứa trẻ thông minh đều biết những gì họ nói là sai, chỉ có những kẻ ngốc nghếch như Sở Hưu Hưu mới bị những lời nói dối vụng về của họ lừa thôi.
Tuy nhiên, bàn tay nhỏ của cô bé nắm vừa mềm mại vừa ấm áp, Sở Yến tạm thời cũng không quá buồn bã nữa, tâm trạng u ám trở nên tươi sáng hơn nên cậu ta quyết định tạm thời không vạch trần giấc mơ vô lý của trẻ con.
Cuộc trò chuyện trẻ con giữa hai đứa trẻ khiến Quý Tư Vận nhớ đến bức ảnh cô từng xem.
Sở Yến nói đúng, mẹ của cậu bé rất đẹp.
Chỉ cần nhìn vào ảnh cũng có thể thấy khí chất nổi bật đã hình thành từ khi còn nhỏ.
Cô luôn tự khuyên mình không nên nghe lời những người đó, bất kỳ sự thay thế hay ký gửi nào cũng đều là vô nghĩa.
Cô không muốn tin người đàn ông lạnh lùng chỉ dịu dàng trước mặt sẽ nói dối mình, cô cũng không muốn tin những kỷ niệm ngọt ngào mà hai người từng có đều chỉ là bọt biển giả tạo.
Nhưng khi bức ảnh đó được đặt ngay trước mặt cô, một lưỡi dao sắc bén đã đâm thủng sự ngụy trang mạnh mẽ của cô.
Hóa ra cô thực sự giống người phụ nữ đó, hóa ra cô chỉ là kẻ thay thế như người khác nói.
Người phụ nữ trong ảnh nở nụ cười dịu dàng, đôi mắt có phần giống cô dường như đang nhìn cô từ xa như muốn nói:
Cô nghĩ anh ấy thực sự yêu cô sao?
Khi suy sụp, rất nhiều suy nghĩ chạy qua trong đầu cô.
Tại sao một người ưu tú như Sở Hàn Lan lại chú ý đến một người tầm thường như cô.
Tại sao anh luôn tỏ ra miễn cưỡng khi nói về vợ cũ?
Nhìn bức ảnh đó, cô dường như hiểu ra mọi chuyện, bởi vì cô thực sự chỉ là người thay thế thứ yếu mà thôi.
"Mẹ ơi, mẹ ơi?"
Hưu Hưu nhẹ nhàng bắt tay Quý Tư Vận, cô bé vừa cảm nhận được cảm xúc thăng trầm dữ dội của mẹ mình, trong lòng không khỏi lo lắng.
Quý Tư Vận định thần lại và ngồi xổm xuống khi nhìn thấy Hưu Hưu, với nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt: "Sao vậy Hưu Hưu?"
Hưu Hưu nhìn vào mắt mẹ, dùng đôi bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng ôm mặt mẹ như muốn an ủi: "Mẹ ơi đừng buồn nhé."
Quý Tư Vận nén cơn đau ở mũi và gật đầu: "Mẹ không buồn. Có một Hưu Hưu ngoan ngoãn như vậy, làm sao mẹ có thể buồn được?"
Hưu Hưu cười, hôn lên trán Quý Tư Vận một cái chóc: "Vậy thì Hưu Hưu thơm mẹ nhé. Từ nay mẹ sẽ luôn luôn vui vẻ giống như Hưu Hưu!"
Trong lòng Quý Tư Vận chua xót, ôm chặt cơ thể nhỏ bé của Hưu Hưu: "Được, Hưu Hưu của chúng ta phải luôn vui vẻ."
"Không, không," Hưu Hưu thông minh nhận ra sự thay đổi lời nói của Quý Tư Vận: "Hưu Hưu và mẹ nhất định phải vui vẻ!"
Quý Tư Vận cảm thấy thích thú trước sự bướng bỉnh của con gái, tâm trạng chán nản trước đó đã bị cuốn đi, cô mỉm cười đáp lại: "Được rồi, tất cả chúng ta đều phải vui vẻ."
"Chị ơi, may quá chị vẫn chưa rời đi!"
Cô gái vừa mời Hưu Hưu tham gia chương trình lại quay trở lại, bên cạnh có một người khác.
Quý Tư Vận đứng dậy và nhìn cô gái, khi nhìn thấy người bên cạnh, cô đột nhiên sửng sốt.
Cô gái không nhận thấy có gì bất thường, tiếp tục nhiệt tình nói: "Chị ơi, đây là giám đốc nhóm chương trình của chúng tôi. Chúng tôi chân thành muốn mời con của chị tham gia chương trình này."
Người đứng cạnh cô gái trông khoảng hơn hai mươi tuổi, với mái tóc dài màu nâu được buộc thành đuôi ngựa và mặc quần jean áo trắng.
Người phụ nữ tóc nâu trên mặt cũng có vẻ kinh ngạc giống như Quý Tư Vận, cô ấy sửng sốt một lúc trước khi nhận ra mình đang làm gì và chửi rủa: "Mẹ kiếp, Quý Tư Vận, cậu chết ở đâu suốt mấy năm nay vậy hả!"
Hưu Hưu bị giọng nói lớn làm cho sợ hãi và bước ra núp sau lưng Quý Tư Vận.
Thấy cô bé sợ hãi, Sở Yến bất mãn trừng mắt nhìn người cô xa lạ đang gây ồn ào.
Trốn xong, Hưu Hưu lại cảm thấy có gì đó không ổn, người cô hung dữ này đang mắng mẹ, cô bé phải bảo vệ mẹ mình!
Vì vậy cô bé ôm chặt lấy chân Quý Tư Vận, thò cái đầu nhỏ ra ngoài, dùng đôi má phúng phính nhìn người cô một cách hung dữ: "Không được mắng mẹ!"
Cô bé đó vừa hèn nhát vừa hung dữ...
Quý Tư Vận vỗ lưng Hưu Hưu để an ủi: "Đừng sợ Hưu Hưu, đây là bạn của mẹ."
Sau đó cô ngẩng đầu lên, nhìn người bạn cũ đã lâu không gặp, mỉm cười: "Đã lâu không gặp, Nghiêm Nhan."
Cô gái dẫn cô gái tóc nâu đến cũng sửng sốt, quay đầu lại hỏi: "Sếp Nghiêm, chuyện... mọi người quen nhau sao?"
Nghiêm Nhan không có thời gian để ý đến lời nói của trợ lý, khi cô ấy đến chỗ Quý Tư Vận, lại nhìn cô bé luôn trừng mắt nhìn mình và mỉm cười: "Đây có phải là con gái dễ thương của cậu không?"
Quý Tư Vận bế Hưu Hưu lên và giới thiệu: "Đúng vậy, con gái của mình, Hưu Hưu. Hưu Hưu, đây là dì Nghiêm Nhan."
Hưu Hưu vẫn còn có chút sợ hãi vì giọng nói vừa rồi của Nghiêm Nhan, cô bé cẩn thận nhìn Nghiêm Nhan, dùng giọng khàn khàn cảnh cáo: "Không được mắng mẹ."
Nghiêm Nhan bị khuôn mặt nhỏ nhắn cau có của cô bé chọc cười, nhướng mày trêu chọc: "Vậy nếu dì chỉ muốn mắng mẹ cháu thì sao?"
Hưu Hưu phồng má, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt thành nắm đấm, thề rằng: "Cháu có thể cắn dì, Hưu Hưu hung dữ lắm đó!"
Hai người lớn đồng thời buồn cười, Quý Tư Vận vỗ vỗ cái mông nhỏ của cô: "Hưu Hưu, dì đang đùa với con đấy. Đừng hung dữ với dì."
Nghiêm Nhan thở dài: "Mấy năm không gặp, con gái cậu cũng lớn như vậy rồi."
Cô ấy đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hưu Hưu: "Cô nhóc, dì không có ý mắng mẹ cháu đâu, nhanh cười với dì một cái đi."
"Không!" Hưu Hưu "hứ" một tiếng rồi quay đầu đi, ôm cổ Quý Tư Vận và phớt lờ cô ấy.
Cô bé biết ghim thù đó!
Vừa rồi dì này đã rất lớn tiếng hung dữ với mẹ!
Quý Tư Vận không còn cách nào khác đành bất lực nhìn Nghiêm Nhan: "Ai bảo cậu đã dọa con bé chứ."
Nghiêm Nhan nhún nhún vai: "Còn không phải vì đã lâu không gặp nên mình hưng phấn quá!"
"Nhưng mà," Vẻ mặt cô ấy đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Mấy năm nay cậu đã đi đâu? Mình không thể liên lạc với cậu. Có biết mình lo lắng đến thế nào không?"
Quý Tư Vận mím môi và nói: "Xin lỗi Nghiêm Nhan. Lúc đó xảy ra chuyện, mình chỉ muốn tránh xa nơi này. Ban đầu dự định sẽ liên lạc với cậu sau khi ổn định cuộc sống, nhưng..."
Sau đó, cuộc sống của cô trở nên hỗn loạn, thực sự không thể nghĩ được điều gì khác.
Nghiêm Nhan cơ bản biết chuyện gì đã xảy ra với Quý Tư Vận năm đó, nhưng không rõ chi tiết, chỉ biết đại khái chính Sở Hàn Lan cặn bã đó đã phản bội bạn mình.
Cô ấy tức giận một lát, nhìn đồng hồ: "Đã gần mười hai giờ rồi, đi thôi, mình đãi cậu một bữa. Chúng ta cùng trò chuyện vui vẻ về mấy năm qua."
Quý Tư Vận do dự một chút, sau đó liếc nhìn Hưu Hưu: "Mình sợ mang theo con bé sẽ không tiện."
Suy cho cùng, có một số điều không dễ nói trước mặt trẻ em.
Dì Vương bước tới nói: "Mẹ Hưu Hưu, giao Hưu Hưu cho tôi đi, thuận tiện tôi sẽ cùng hai đứa nhỏ quay về."
Quý Tư Vận nghĩ về điều đó và nhận ra rằng đã gần đến lúc rồi.
"Hưu Hưu, con có thể theo dì về nhà của cha được không?"
Hưu Hưu nghiêng đầu hỏi: "Mẹ phải đi làm rồi sao?"
Quý Tư Vận sờ vào má cô bé và nói: "Đúng rồi, mẹ phải đi làm để mua đồ lấp lánh cho Hưu Hưu."
Hưu Hưu cười tươi: "Vâng ạ, mẹ phải về sớm để gặp Hưu Hưu nhé."
"Được rồi, mẹ sẽ quay lại sớm nhất có thể."
Quý Tư Vận đưa Hưu Hưu cho dì Vương: "Làm phiền dì rồi."
Dì Vương mỉm cười hiền lành, cảm thấy bà chủ tính tình thật sự quá tốt: "Cô khách sáo quá rồi, đây là việc tôi nên làm."
Trước khi rời đi, Hưu Hưu giơ bàn tay nhỏ nhắn đầy đặn lên vẫy tay: "Tạm biệt mẹ~"
Quý Tư Vận hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái mình và miễn cưỡng nói: "Tạm biệt."
Dì Vương ôm Hưu Hưu, Sở Yến đi theo, ba người lên xe trở về nhà họ Sở.
Sở Yến không ngờ khi ra ngoài lại mang Sở Hưu Hưu về, trong lòng cậu ta cảm thấy rất tự hào, nắm tay Hưu Hưu đi vào trong, nghĩ bụng lát nữa khi nhìn thấy Tạ Chấp, nhất định trước mặt cậu phải huênh hoang một phen.
Bình thường con nhóc này bám lấy cậu thì đã sao, những thời điểm quan trọng vẫn phải dựa dẫm vào cậu ta.
Tạ Chấp ngồi trên chiếc ghế gỗ trước cửa sổ kính trong suốt sát đất, từ chỗ này có thể nhìn thấy hướng cửa ra vào.
Cậu đang đọc sách và thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn.
Nhìn thấy Sở Yến dẫn Hưu Hưu đi vào, cậu gấp sách lại, đứng dậy đi tới.
Sau khi nhìn thấy Tạ Chấp, đôi mắt trong veo của Hưu Hưu sáng lên: "Anh Tiểu Chấp, Hưu Hưu đã về rồi~”
Cô bé phình phịch chuẩn bị chạy tới.
Sở Yến giật mình, vội vàng kéo cô bé lại: "Này, không được đi tìm Tạ Chấp, em quay lại cùng anh cơ mà!"
Tuy nhiên, cậu ta đã đánh giá thấp sức lực của Hưu Hưu, còn chưa kịp nói xong, cô bé đã thoát khỏi, lao về phía Tạ Chấp như một viên đạn đại bác nhỏ.
Sở Yến tức giận giậm chân tại chỗ: "Sở Hưu Hưu, đồ phản đồ!"
Tạ Chấp đứng yên tại chỗ và đón cơ thể nhỏ bé đang lao tới.
Hưu Hưu ôm Tạ Chấp, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên vui vẻ hỏi: "Anh Tiểu Chấp, anh có nhớ Hưu Hưu không?"
Tạ Chấp im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng "Ừm."
Cách đó không xa, Sở Yến còn đang tức giận la mắng: "Anh không muốn chơi với em nữa!"
- ------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Sự ghen tị hàng ngày của các anh trai hhh