Sau khi nhìn thấy ngoại hình của cậu bé phía sau cách đó không xa, đôi mắt của người phụ nữ đó khẽ run lên.
Cô ta vô thức mở môi dưới, rồi đột nhiên mím chặt và nhìn đi chỗ khác.
Vẻ mặt lo lắng và bất lực vốn dĩ do tiếng khóc của đứa trẻ gây ra đã biến mất, chỉ còn lại một ánh mắt trống rỗng.
Có lẽ khi nghe thấy tiếng kêu gào của Sở Yến và Hưu Hưu, cậu bé đang khóc cũng dừng lại, tò mò nhìn với đôi mắt ướt đẫm.
Hưu Hưu hoàn toàn không biết mình đã thu hút sự chú ý của ai đó, giơ hai tay lên lắc lắc vui vẻ: "Anh Tiểu Chấp, đi thôi. Anh Tiểu Chấp, anh có thể làm được. Hưu Hưu đang đợi anh!"
Dì Vương cười vỗ vai Tạ Chấp: "Em gái bám cháu nhất, chơi với em đi."
Nhìn cục bột vui vẻ sôi nổi dưới giàn nho, Tạ Chấp khẽ gật đầu rồi bước nhanh hơn.
Lúc Tạ Chấp đến gần, Sở Yến đã tìm được mục tiêu, giơ tay hái chùm nho mà mình nhắm tới.
Trọng lượng khá nặng khiến Sở Yến trợn mắt kinh ngạc, cậu ta đưa nho cho Hưu Hưu: "Nhìn này Sở Hưu Hưu, đây chắc chắn là chùm nho to nhất!"
"Wow ~" Cô mở miệng kêu lên: "To quá!"
Sở Yến lấy một cái đưa tới miệng Hưu Hưu: "Em ăn đi."
Nhìn quả nho to tròn màu tím, Hưu Hưu há miệng định cắn.
Nhưng cắn vào không trung, quả nho lại bị Tạ Chấp dành lấy.
Sở Yến trừng mắt: "Tạ Chấp, cậu làm cái gì vậy? Tôi đưa cho Sở Hưu Hưu mà, cậu phải tự hái mà ăn đi!"
Hưu Hưu háo hức nhìn chùm nho, nhưng khuôn mặt vẫn miễn cưỡng làm vẻ hào phóng, vẫy tay: "Không sao đâu, anh Tiểu Chấp thích, Hưu Hưu đưa cho anh Tiểu Chấp!"
Tạ Chấp không nói gì, mặt vẫn lạnh lùng như cũ, lột vỏ nho rồi lại đưa vào miệng Hưu Hưu.
"Anh Tiểu Chấp, anh không muốn ăn à?" Hưu Hưu ngơ ngác hỏi.
Tạ Chấp lắc đầu: "Em ăn đi."
Ánh mắt Hưu Hưu sáng lên, há miệng cho quả nho trên ngón tay của Tạ Chấp vào bụng.
"Ngọt quá~" Cô bé hài lòng lắc đầu, đôi mắt cong lên.
Sở Yến kiêu ngạo hất cằm: "Hahaha, đương nhiên, cũng phải xem đó là ai hái!"
"Hưu Hưu, ăn thêm một quả nữa được không?" Hưu Hưu nhìn chằm chằm vào chùm còn lại trong tay Sở Yến.
Vừa dứt lời, chiếc mũ trên đầu cô bé đã bị kéo xuống.
Hưu Hưu quay lại thì phát hiện là anh trai khóc nhè vừa rồi.
Lông mi của cậu bé còn ướt, bối rối nhìn chiếc mũ nhỏ màu vàng trong tay, dường như không ngờ mình lại thật sự đã lấy cái mũ ra.
"Mình, mình tên là Ngô Tử Kinh." Cậu bé ngơ ngác nói.
Hưu Hưu cau mày: "Sao lại kéo mũ của Hưu Hưu xuống?"
Nhìn thấy mũ của Hưu Hưu ở bên kia, Sở Yến không vui hỏi: "Em lấy mũ của em gái anh làm gì?"
Bị mấy người nhìn chằm chằm, cậu bé rụt rè đưa mũ lại cho Hưu Hưu: "Em không có ý đâu, em chỉ muốn lại chơi thôi."
Tạ Chấp nhận lấy chiếc mũ ra rồi đội lại lên đầu Hưu Hưu.
Người phụ nữ vốn đang sửng sốt đã nhận ra con trai mình thực sự đã chạy tới, vội vàng bước về phía trước: "Tử Kinh, sao con lại chạy lung tung vậy? Không muốn đi nữa sao?"
Ngô Tử Kinh lắc đầu chỉ vào ba người bọn họ: "Con không đi, con muốn chơi với các bạn."
Người phụ nữ vô thức liếc nhìn Tạ Chấp, gặp ánh mắt của cậu rồi quay đi, cô ta nắm lấy cánh tay của cậu bé và nói: "Chơi gì mà chơi. Đi thôi, chúng ta đi tìm cha con."
"Con không muốn, con không muốn." Ngô Tử Kinh cố gắng thoát khỏi tay cô ta: "Con muốn ở đây!"
Người phụ nữ hơi tức giận, trong giọng nói có phần nóng nảy: "Vừa rồi nói muốn đi, bây giờ lại muốn ở lại, rốt cuộc con muốn thế nào?"
Ngô Tử Kinh gào khóc: "Dù sao bây giờ con không muốn đi nữa!"
Hưu Hưu nhìn người phụ nữ, rồi nhìn cậu bé nghịch ngợm, bất lực xua tay: "Đừng cãi nhau nữa."
Tạ Chấp kéo tay cô bé và nói: "Chúng ta đi thôi."
Sở Yến nhìn hai người nắm tay, miễn cưỡng nắm cánh tay nhỏ còn lại của Hưu Hưu: "Đúng vậy, không muốn chơi với đứa hay khóc nhè đâu."
Nhìn thấy ba người đi xa, Ngô Tử Kinh ngừng khóc, vội vàng đuổi theo: "Chờ em với."
"Ngô Tử Kinh, quay lại đây!" Người phụ nữ tức giận nổi nóng vì sự cứng đầu của cậu bé đó.
Dì Vương bước tới, cười nói: "Cho chúng nó chơi cùng nhau đi, trẻ con không phải đều như vậy sao?"
Khi có người lạ đến, người phụ nữ thu hồi vẻ cau có trên mặt, gượng cười: "Thằng nhóc này quá nghịch ngợm, tí là muốn cái này đòi cái kia, bị cha chiều hư rồi."
Ánh mắt cô ta rơi vào dì Vương và Trình Tấn, sau khi bình tĩnh nhìn họ, cô ta hỏi: "Ba đứa trẻ đó là con nhà anh chị à?"
Dì Vương vội xua tay nói: "Tôi là bảo mẫu, giúp chăm sóc bọn trẻ."
Trình Tấn mỉm cười gật đầu: "Nhưng đúng là cùng một nhà."
Người phụ nữ sửng sốt một lúc rồi lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tạ Chấp.
Lúc này Tạ Chấp mới ngẩng đầu nhìn sang giống như nhận ra điều gì đó.
Ánh mắt họ chạm nhau.
Các đường nét trên khuôn mặt của cậu dần dần trùng lặp với một người nào đó trong ký ức của cô ta, người phụ nữ nuốt nước bọt, không dám nhìn nhiều hơn.
"Anh Tiểu Chấp, cho anh cái này." Hưu Hưu chọn quả nho lớn nhất trong chùm nho trong tay Sở Yến đưa cho Tạ Chấp.
Tạ Chấp hoàn toàn không có phản ứng, giống như bị ngây người.
"Anh Tiểu Chấp?" Hưu Hưu giơ bàn tay mũm mĩm lên khua khua trước mắt Tạ Chấp: "Anh Tiểu Chấp, anh sao vậy?"
Tạ Chấp chớp mắt, cúi đầu nhìn cô bé.
Hưu Hưu nghiêng đầu hỏi: "Anh Tiểu Chấp, vừa rồi sao anh lại không để ý tới Hưu Hưu?"
"Anh…" Tạ Chấp lại liếc nhìn người phụ nữ cách đó không xa, cau mày.
Thật kỳ lạ, cậu luôn cảm thấy người đó có chút quen thuộc.
"Anh nhìn mẹ em làm gì?" Ngô Tử Kinh hỏi.
Tạ Chấp liếc cậu bé một cái, không nói gì.
Ngô Tử Kinh tỏ vẻ không vui, chuyển sự chú ý về phía Hưu Hưu: "Mình biết cậu tên là Hưu Hưu."
Hưu Hưu ngạc nhiên: "Sao cậu biết?"
Ngô Tử Kinh thần bí cười nói: "Mình cũng biết cậu rất mạnh, mọi người đều gọi cậu là Hưu Hưu Đại Vương!"
Hưu Hưu ngẩn người, kinh ngạc đến choáng váng: "Làm sao cậu biết?"
"Cậu chơi với mình thì mình sẽ nói cho cậu biết."
Sở Yến tức giận trừng mắt nhìn cậu bé mặt dày này: "Ai thèm chơi với em? Hưu Hưu là em gái anh, anh không cho chơi đâu!"
Tạ Chấp đưa tay ra, đỡ cái cằm đang kinh ngạc của Hưu Hưu, nhẹ giọng nói: "Cậu ấy và em học cùng trường mẫu giáo."
Hưu Hưu bỗng hiểu ra: "Thì ra là vậy!"
Cô bé vui vẻ lên ôm cánh tay Tạ Chấp, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ: "Anh Tiểu Chấp, sao anh lại thông minh như vậy!"
Hiện tại lại là Ngô Tử Kinh kinh ngạc nói: "Sao anh đoán được?"
Tạ Chấp im lặng, cũng không thèm nhìn cậu bé.
Sở Yến thì cười nhẹ: "Hừ, loại chuyện này chỉ cần nghĩ đến là có thể đoán ra được thôi quỷ nhỏ!"
Ngô Tử Kinh nói: "Nhưng mà anh không đoán được."
Sở Yến tức giận nhảy dựng lên: "Ai nói anh không đoán được? Anh chỉ là không nói ra thôi?!"
"Ồ." Ngô Tử Kinh đáp lại, mặc dù trong mắt tràn đầy vẻ "Không tin".
Sở Yến càng không hài lòng với cậu bé này, chán ghét nhìn: "Đi theo làm gì? Đã nói không cho chơi rồi."
Ngô Tử Kinh hất cằm lên: "Em chỉ muốn chơi với Sở Hưu Hưu thôi."
Hưu Hưu bị cue nên gãi đầu: "Hả?"
Thật không biết xấu hổ, thật không biết xấu hổ!
Sở Yến trợn tròn mắt kinh ngạc, bỗng chốc cảm thấy vừa lo lắng vừa khó chịu, giống như rau cải của nhà mình sắp bị một con lợn ăn mất vậy.
Cậu ta kéo Hưu Hưu ra phía sau và nói: "Tránh xa em gái anh ra!"
Ngô Tử Kinh nhìn bốn phía, leo lên ghế đá bên cạnh, hái một chùm nho đưa cho Hưu Hưu: "Mình cho cậu hết nho này, chúng ta làm bạn được không?"
Thấy thằng nhãi này không hề để ý lời nói của mình, Sở Yến tức giận hất tay cậu bé ra: "Ai muốn làm bạn chứ! Không được phép đến tìm Hưu Hưu!"
Chùm nho đó rơi xuống đất.
"Ôi, rơi rồi." Hưu Hưu đau lòng chạy tới, nhặt chùm nho vô tội lên.
Ngô Tử Kinh vội vàng đi tới, vui vẻ nhìn chùm nho trong tay Hưu Hưu: "Cậu đã nhận nho của mình rồi, vậy nên bây giờ cậu là bạn của mình!"
Hưu Hưu ngơ ngác cầm chùm nho, ngập ngừng đưa ra: "Vậy mình trả lại cho cậu được không?"
Mặc dù cô bé không ngại có thêm một người bạn nhưng anh Tiểu Yến có vẻ không thích cậu bạn này.
Ngô Tử Kinh chắp hai tay sau lưng, lắc đầu: "Không được, đồ đã cho đi không thể lấy lại được."
Sở Yến không ngờ thằng nhãi này lại ngang ngược như vậy, vội nói: "Anh nói lại lần nữa, anh không đồng ý cho em làm bạn của Hưu Hưu!"
Nói xong, cậu ta lại trừng mắt nhìn Hưu Hưu: "Nhóc con, em nhanh vứt chùm nho đó đi!"
Hưu Hưu lưu luyến nhìn quả nho màu tím trong tay, nhẹ nhàng chạm vào rồi lắc đầu: "Không được vứt chùm nho."
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Ngô Tử Kinh, Sở Yến nổi giận đi về phía Hưu Hưu, định giành lấy ném đi: "Đưa nho cho anh!"
Hưu Hưu cầm quả nho tránh khỏi tay Sở Yến: "Quả nho không làm gì sai, không thể vứt đi!"
Sở Yến tức giận nói: "Sở Hưu Hưu, sao em hơn thua như vậy? Không phải chỉ là một chùm nho thôi sao? Muốn bán mình sao?"
Hưu Hưu chạy đến bên cạnh Tạ Chấp nói: "Anh Tiểu Chấp, Hưu Hưu không muốn vứt chùm nho."
Tạ Chấp nói: "Vậy thì đừng vứt đi."
Sau khi nhận được sự ủng hộ, Hưu Hưu mỉm cười nói với Sở Yến: "Anh Tiểu Chấp nói em không cần vứt nó đi~"
Ngô Tử Kinh chạy tới: "Vậy từ hôm nay chúng ta là bạn bè nhé!"
Hả?
Hưu Hưu suýt quên mất chuyện này, bối rối mím môi, không biết phải làm sao.
Tạ Chấp nhìn Ngô Tử Kinh nói: "Em ấy không cần làm bạn với em."
Ngô Tử Kinh không phục: "Tại sao? Cậu ấy còn nhận cả nho của em rồi!"
"Nho không phải của em." Tạ Chấp nói.
"Tại sao không? Vừa rồi em hái nó mà." Ngô Tử Kinh coi đó là chuyện đương nhiên.
Tạ Chấp nói tiếp: "Trang trại này là của chú bọn anh, cho nên nho cũng thuộc về chú ấy, không liên quan gì đến em."
Cuối cùng Sở Yến cũng tỉnh táo lại, càng tự tin nói: "Đúng vậy! Rõ ràng là nho của chú Trình, em chỉ là mượn hoa dâng Phật thôi? Thật không biết xấu hổ!"
Nhìn hai người có cùng mối hận thù trước mặt, Ngô Tử Kinh mím môi không nói nên lời.
"Tử Kinh, cha gọi điện thoại đến bảo chúng ta trở về thôi." Cách đó không xa một người phụ nữ hét lên.
Ngô Tử Kinh như có điều đang suy nghĩ liếc nhìn Hưu Hưu: "Sở Hưu Hưu, học kỳ sau gặp lại ở trường mẫu giáo nhé."
"Gặp cái quái gì mà gặp!" Sở Yến buột miệng chửi thề một câu.
Sau khi Ngô Tử Kinh rời đi, dì Vương và Trình Tấn bước tới chỗ ba đứa nhỏ.
Nhìn thấy vẻ mặt không vui của Sở Yến, Trình Tấn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Sở Yến phàn nàn với hắn: "Thằng nhóc đó cứ muốn làm bạn với Sở Hưu Hưu."
Trình Tấn buồn cười: "Sao vậy? Kết bạn không tốt sao?"
"Không tốt!" Sở Yến lớn tiếng nói: "Cháu không thích thằng nhóc đó!"
Trẻ con có tính sở hữu khá cao.
Trình Tấn cười lắc đầu: "Được rồi, đừng buồn nữa, đứng yên nào, chú sẽ chụp ảnh cho cháu."
Sở Yến vừa nghe thấy lời này đã quên mất tâm trạng không vui, vội vàng chạy đến bên cạnh Hưu Hưu, tạo dáng đàng hoàng.
Hưu Hưu lại kéo Tạ Chấp: "Anh Tiểu Chấp, nhanh lên, chúng ta đi chụp ảnh!"
Tạ Chấp bị kéo đi loạng choạng, vội vàng đứng dậy.
"Cười lên, chụp ảnh nào." Trình Tấn giơ máy ảnh lên.
Tạ Chấp ngẩng đầu nhìn vào camera.
Trong thoáng chốc, một hình ảnh nào đó chợt lóe lên trong đầu cậu.
Lúc còn nhỏ, cậu tìm thấy một bức ảnh trong tủ của cha mình, khi bà nội đi ngang qua nhìn thấy thì giật lấy bức ảnh và xé thành từng mảnh.
"Bà ơi, đó là ai và tại sao bà lại xé nó?".
||||| Truyện đề cử: Xuân Miên |||||
"Còn có thể là ai ngoài người mẹ nhẫn tâm của cháu? Tại sao vẫn còn giữ ảnh của cô ta nữa. Thật xui xẻo."
Người trong ảnh có mái tóc dài, khuôn mặt đang dần hiện về trong trí nhớ.
Tạ Chấp sửng sốt, đột nhiên quay đầu lại.
Đúng lúc Trình Tấn ấn nút chụp: "Ơ, Tiểu Chấp, đầu cháu nghiêng rồi."
Tạ Chấp không thể nghe bất cứ điều gì, bắt đầu đuổi theo về hướng người phụ nữ.
- ------------------