Vừa nói, Hưu Hưu vừa nghiêng đầu, đưa khuôn mặt bầu bĩnh như kẹo bông về phía Tạ Chấp, đôi mắt cong cong như muốn nói - nhéo đi, nhéo đi~
Sở Yến càng nghe càng khó chịu, vung tay Hưu Hưu ra, chạy đến trước mặt cô bé, chống tay lên hông, trừng mắt nhìn: "Sở Hưu Hưu, em nói cái gì vậy? Cái gì mà Tạ Chấp có thể nhéo má em, những người khác thì không thể? Còn anh thì sao?"
Hưu Hưu chột dạ, chớp mắt áy náy và giải thích chữa cháy: "... Anh Tiểu Yến cũng có thể được nhéo."
"Hừ!" Sở Yến lại bất mãn hừ một tiếng: "Anh đương nhiên có thể, anh là người có thể nhất!"
Vừa nói, cậu ta vừa đưa tay nhéo vào đôi má tròn trịa của cô bé rồi xoa xoa.
Ôi, cảm giác thật thích!
Hưu Hưu mím môi, mặc cho Sở Yến đặt tay lên má mình.
Nhìn thấy gò má của cô bé đỏ lên, Tạ Chấp cau mày ngăn tay Sở Yến lại: "Được rồi, đừng nhéo nữa."
Không có thịt mềm trên đầu ngón tay, Sở Yến không vui trừng mắt nhìn Tạ Chấp: "Cậu làm gì?"
Tạ Chấp không nhìn cậu ta, mà nhẹ nhàng chạm vào gò má hồng hồng của Hưu Hưu, hỏi: "Có đau không?"
Sở Yến lo lắng nói: "Tôi đâu có dùng sức nhiều!"
Hưu Hưu cũng lắc đầu: "Không đau, anh Tiểu Chấp, anh cũng muốn nhéo sao?"
Tạ Chấp nhẹ nhàng vỗ đầu cô bé: "Không cần, cảm ơn Hưu Hưu."
Cậu biết rằng cô bé đang vụng về dỗ dành theo cách riêng của mình.
Hưu Hưu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn kỹ hơn, thấy Tạ Chấp thật sự có vẻ vui hơn, mỉm cười hài lòng.
Hihi, anh Tiểu Chấp không buồn nữa rồi~
Hưu Hưu đã làm được, Hưu Hưu thật là giỏi~
Ba đứa nhỏ lại đi hái nho, chơi ở trang trại một hồi lâu mới lên đường về nhà.
Sở Yến tràn đầy sức sống chạy tới xe Trình Tấn: "Về nhà thôi, về nhà thôi!"
Hưu Hưu ton ton như một cái đuôi nhỏ phía sau cậu ta: "Về nhà thôi, về nhà thôi~"
Nhìn hai đứa trẻ hồ hởi, Trình Tấn lắc đầu cười nói: "Mặc dù Sở Yến lớn hơn Hưu Hưu ba tuổi, nhưng hai đứa bé cũng không khác gì."
Dì Vương nói: "Tiểu Yến hoạt bát, hiếu động nên có thể chơi với Hưu Hưu."
Trình Tấn liếc nhìn Tạ Chấp đang thong thả trước mặt mình: "Tiểu Chấp là một đứa trẻ rất chững chạc, ở tuổi này khó có thể nhạy bén như vậy."
Dì Vương cười nói: "Đúng vậy. Tiểu Chấp hoàn toàn như là một ông cụ non, bình thường Hưu Hưu được thằng bé chăm sóc, tôi có thể yên tâm một nửa."
Trình Tấn không biết nhiều về cuộc sống của Tạ Chấp nên thản nhiên hỏi: "Cha mẹ của Tiểu Chấp là ai?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Khi Thiên Nga Rơi Nước Mắt
3. Khi Tiến Cung, Ta Chỉ Mới Mười Bốn Tuổi
4. Say - Đa Nhục Ngư Hoàn
=====================================
Nụ cười của dì Vương nhạt đi một chút, chậm rãi nói: "Cha của Tiểu Chấp là đồng đội của ông chủ, đã qua đời rồi. Cha mẹ cũng đã ly hôn khi thằng bé còn rất nhỏ, tôi nghe nói mẹ thằng bé tái hôn rồi không bao giờ gặp lại nữa. Hiện tại đứa trẻ này không có người giám hộ nào."
Sắc mặt Trình Tấn trở nên nghiêm túc hơn: "... Chẳng trách được."
"Nhưng thằng bé rất hiểu chuyện, chưa bao giờ khiến người khác lo lắng," Dì Vương nói tiếp: "Hơn nữa còn thông minh, tương lai nhất định sẽ thành công."
Trình Tấn gật đầu đồng ý: "Nhóc này đúng là rất khá."
…
Sở Yến leo lên xe, chìa tay về phía Hưu Hưu: "Lại đây nhóc con, anh kéo em lên."
"Anh Tiểu Yến, đợi một chút," Hưu Hưu quay người vẫy tay với Tạ Chấp, "Anh Tiểu Chấp, nhanh lên, nhanh lên~"
Ngay khi giọng nói dễ thương vừa dứt, một chiếc xe khác đã dừng lại bên cạnh xe Trình Tấn.
Cánh cửa xe màu đỏ mở ra, một người phụ nữ mặc váy nâu nhạt bước ra.
Cô ta cúi xuống bế một đứa trẻ ra khỏi xe, vừa nhẹ giọng phàn nàn: "Mẹ bảo con giữ túi xách cho cẩn thận. Mẹ đã dặn đi dặn lại nhiều lần rồi mà con vẫn làm rớt!"
Người đàn ông ngồi ở ghế lái bước xuống xe, mở cửa, nghe cô ta phàn nàn thì thẳng mặt mắng: "Dữ với con thì làm gì? Là mẹ cũng không biết cách kiểm tra giúp thằng bé sao?"
Người phụ nữ mím môi và ngừng nói.
Sau khi bỏ qua lời cằn nhằn, Ngô Tử Kinh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hưu Hưu ở một bên thì mừng rỡ: "Sở Hưu Hưu, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Hưu Hưu quay đầu lại, kinh ngạc mở miệng sau khi nhận ra người đó: "Cậu?"
Người phụ nữ cứng đơ khi nhìn thấy Hưu Hưu, vô thức nhìn xung quanh.
Quả nhiên, khi cô ta nhìn thấy Tạ Chấp cách đó không xa đi tới, vẻ mặt vô cùng hốt hoảng.
Đương nhiên, Tạ Chấp cũng nhìn thấy người đi rồi trở về, ánh mắt bất ngờ nhìn nhau khiến cậu hơi sửng sốt, bước chân nhanh đến mức không thể di chuyển.
Người phụ nữ không còn để mái tóc đen dài và những lọn tóc xoăn đẹp như trong ảnh nữa mà khuôn mặt dần ăn khớp với người trong ảnh một cách hoàn hảo.
Ánh mắt kỳ lạ của cô ta cũng nói rõ với cậu rằng người phụ nữ đó biết cậu.
Tạ Chấp đứng yên tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào.
Khi biết người phụ nữ đó có thể là mẹ mình, trong tiềm thức cậu muốn đuổi theo, nhưng khi thực sự gặp mặt, cậu lại cảm thấy lạnh cả người, không biết phải làm gì hay nên nói gì.
Hỏi bà ấy có biết cậu là con trai mình không?
Hay hỏi bà ấy tại sao đã nhiều năm như vậy chưa từng đến thăm cậu?
Hoặc có thể như bà nội nói, bà ấy chỉ muốn bỏ rơi cậu và không cần cậu.
Tạ Chấp dùng hết sức lực nhích từng bước một.
Chậm rãi đi về phía người phụ nữ.
Người đàn ông khóa xe, thấy vợ mình sững sờ, nhìn theo ánh mắt của cô ta, khi nhìn thấy đó là một đứa trẻ, anh ta hỏi: "Sao vậy? Quen à?"
Người phụ nữ giật mình tỉnh lại, vội vàng lắc đầu, lạnh lùng nói: "Không quen."
Cô ta nói rồi nắm lấy tay Ngô Tử Kinh, kéo cậu ta rời khỏi đây bất chấp sự phản đối của Ngô Tử Kinh.
Ngô Tử Kinh làm ầm ĩ, muốn chơi cùng Hưu Hưu: "Con ở chỗ này chờ mẹ nhé!"
Người phụ nữ sốt ruột bế cậu ta lên: "Đợi cái gì mà đợi. Ai mà biết con ném đồ đạc ở đâu?"
Gia đình ba người ồn ào rời đi.
Dì Vương đi tới trước mặt Tạ Chấp, thấy sắc mặt cậu tái nhợt giống như mất hồn, vội vàng vỗ vai hỏi: "Tạ Chấp sao vậy?"
Lông mi Tạ Chấp rung lên, cứng ngắc trở lại, chậm rãi lắc đầu, xoay người nhìn bóng người đang càng lúc càng xa, rồi nghiến chặt răng đi về phía Hưu Hưu.
Cậu không ngừng tự an ủi mình, không sao đâu, chẳng phải đã đoán được chuyện này từ lâu rồi sao. Bà ấy không cần mình, cho nên đã nhiều năm như vậy mới không xuất hiện, sao cậu lại buồn dù sao thì từ nhỏ đã không có mẹ, lẽ ra phải quen rồi chứ.
Nhìn thấy Tạ Chấp đi vào, Hưu Hưu mỉm cười dang rộng cánh tay thịt ra: "Anh Tiểu Chấp, ôm một cái."
Tạ Chấp nuốt nước bọt, cố chịu đựng đầu mũi càng ngày càng đau nhức, cúi người bế cô bé lên xe.
Cơ thể cục bột nhỏ mềm mại ấm áp, thoang thoảng mùi sữa, Tạ Chấp nhắm mắt lại, nuốt chửng mọi cảm xúc.
Xe chạy một mạch về thành phố, Sở Yến và Hưu Hưu đã ngủ say vì chơi đùa mệt mỏi.
Tạ Chấp cúi đầu, không muốn có người chú ý tới sự kỳ lạ của mình.
Cậu biết không cần phải buồn, không cần phải rơi nước mắt vì một người không quan tâm đến mình, nhưng đôi mắt cậu không nhịn được, càng ngày càng ươn ướt.
Cậu thậm chí còn không bằng Hưu Hưu, Hưu Hưu sẽ tự nhủ mình phải mạnh mẽ, nhưng cậu lại không làm được.
Sau khi cổ họng khô khốc, Tạ Chấp lấy sợi dây trên cổ ra, giữ chặt vỏ đạn nhỏ.
Cha ơi, con hình như đã nhìn thấy mẹ nhưng mẹ không nhận ra con.
Nước mắt cậu rơi xuống, nhỏ xuống bàn tay đang cầm vỏ đạn.
Tạ Chấp mím chặt môi, giơ tay dụi dụi mắt, tự nhủ mình đừng khóc.
Khi xe đi vào khúc cua, vai cậu chợt chùng xuống.
Tạ Chấp quay đầu lại nhìn.
Hưu Hưu tựa đầu vào vai cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn bóp méo khi đè xuống, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến giấc mơ ngọt ngào của cô bé.
Hơi nóng từ má cô bé truyền vào cơ thể cậu qua quần áo, nhiệt độ ấm áp như một tia lửa đó xua đi cái lạnh trong cơ thể cậu.
Vai Tạ Chấp cứng đờ, không dám cử động, nước mắt cũng không còn chảy ra nữa.
Cậu dùng ngón tay xoa xoa vỏ đạn, ánh mắt dần dần bình tĩnh, trở lại vẻ bình lặng như trước.
Nếu không cần cậu thì cũng không sao, cậu có thể sống mà không cần mẹ.
Dù sao thì cậu cũng đã có những người thân tốt hơn rồi.
- ------------------