Nữ Phụ Báo Thù

Chương 20: Ngoại truyện



Tôi tên là Lý Như Tuyết, lúc nhỏ đời sống huyện thành mặc dù rất nghèo, nhưng ba mẹ cũng coi tôi như hòn ngọc quý trên tay, nếu không phải là ngày đó một nhóm người đột nhiên đi tới trong nhà của chúng tôi, có phải là cuộc sống của tôi sẽ trôi qua giống với những cô gái bình thường trong trấn nhỏ kia hay không. Bị giam giữ một mình ở trong bệnh viện tâm thần, mới vừa bị bỏ thuốc an thần, ý thức của Lý Như Tuyết khôi phục một chút tỉnh táo, trong lúc vô tình trước mắt xuất hiện khuôn mặt xa lạ một chút, sau khi rời khỏi trấn nhỏ, Lý Như Tuyết cũng đã không còn nhớ tới những khuôn mặt kia.

Hôm nay sau khi đã trải qua những đau đớn thê thảm kia, cô tiếc nuối nhất chính là cái ôm ấm áp của người đã từng là mẹ. Lý Như Tuyết không ngờ mình lại không phải là con của cha mẹ, lại được nghe ông nội kia nói có thể dẫn cô đến thành phố lớn, trải qua cuộc sống người thượng đẳng (cao quý). Mười lăm tuổi, cô không do dự chút nào lựa chọn rời đi với người kia.

Từ biết rõ chân tướng đến chọn rời đi, chỉ dùng thời gian một ngày, từ đầu đến cuối khi đó cô cũng chưa từng suy nghĩ ý của cha mẹ nuôi, hết sức phấn khởi rời đi, không để ý đến tiếng khóc nghẹn ngào của mẹ ở phía sau. Thành phố S quá mức xa lạ đối với một người tới từ trấn nhỏ như cô, ở chỗ này vừa có ông nội thương yêu đủ điều, tất cả chi phí áo cơm đều chưa từng thấy từ trước trước tới nay, chưa từng nghĩ tới, nhưng cô vẫn cảm thấy quạnh quẽ, cũng là vào lúc đó cô biết Mai Lan cũng tới từ trấn nhỏ.

Trong cuộc sống một năm kế tiếp, không chỉ có ông nội thương yêu mình, ngay cả ông nội Lý cấp trên trước kia của ông nội đối với mình cũng là muốn gì được đó. Ông nội Lý là nhà giàu nhất thành phố S, tuy là mình chưa từng đến nhà của ông, nhưng từ trong miệng ông nội biết vị ông nội Lý này là giàu có như thế nào, có quyền thế như thế nào.

Tại sao, Lý Mạn Dao kia lại may mắn như vậy, cũng là trẻ mồ côi, cô ta lại có thể là cháu gái của ông nội Lý, mà không phải là mình. Mình và ông nội Lý không có bất cứ quan hệ gì, ông nội Lý cũng đã đối với mình như vậy, nếu như cô là cháu gái của ông nội Lý, có phải hết thảy tất cả của nhà họ Lý sẽ đều trở thành của mình hết hay không. Rốt cuộc, mình gặp mặt với Lý Mạn Dao bị mình ghen tỵ kia, trong nháy mắt thấy Lý Mạn Dao kia, mặc dù Lý Như Tuyết có chút kinh ngạc sự xinh đẹp của đối phương. Nhưng sau khi thấy hình thức chung sống của người nhà họ Lý, những thứ ghen tỵ vốn ở trong lòng kia hoàn toàn tan thành mây khói, Lý Mạn Dao này căn bản không có bất kỳ uy hiếp nào đối với mình.

Nhìn một chút Lý Mạn Dao này, vừa vặn có thể trở thành đại biểu tôn lên tốt đẹp của mình. Trong những ngày kế tiếp, có ông nội Lý đặc biệt sắp xếp, mình rất nhanh sẽ trở nên quen thuộc với người trên dưới nhà họ Lý. Nhà họ Lý mặt ngoài thoạt nhìn hài hòa, nhưng nội bộ quả thật đấu tranh không ngừng. Những điều này lại không có bất kỳ quan hệ nào với một người ngoài như mình, mình duy nhất phải làm là ở thời điểm thích hợp chỉ mũi nhọn vào Lý Mạn Dao này, khiến cô ta càng ngày càng mất đi tin tưởng của mọi người. Nước mắt của phụ nữ là vũ khí tốt nhất, cô cũng đã hiểu được điểm này vào lúc cô còn rất nhỏ, cũng dùng thành thục trôi chảy vũ khí này.

Vì càng khiến mình thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu hơn, từ nhỏ Lý Như Tuyết đã luyện tập rơi nước mắt như thế nào mới có thể càng làm cho người thương tiếc bảo vệ hơn. Nước mắt đối với cô mà nói chỉ cần muốn cũng có thể chảy xuống bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Lý Kính Đào, sau khi Lý Như Tuyết lại tạo mối quan hệ với người nhà họ Lý, thì phát hiện ánh mắt của anh ta nhìn mình có mấy phần vẻ bỡ ngỡ, không ngừng ân cần lấy lòng đối với mình.

Từ lúc đến cấp ba, mình đã được phong làm hoa khôi của trường, người ủng hộ bên cạnh có thể xếp thành một đại đội tăng cường. Đối với chuyện nam nữ, Lý Như Tuyết cũng không xa lạ nhưng loại tình cảm này, nhất là mối tình đầu, mình nhất định phải chọn lựa cẩn thận. Những nam sinh lấy lòng cô này nếu thích cô, cô cũng không keo kiệt duy trì quan hệ mập mờ với bọn họ, khi bọn họ lùi bước cho bọn họ một chút hi vọng. Lý Kính Đào vì muốn lấy lòng cô, không chỉ một lần đối phó Lý Mạn Dao kia theo ý của cô. Nói đến việc này, Lý Mạn Dao cũng có mấy phần bản lĩnh, trang@dđlqđ@bubble editor ở một nơi tàn bạo như vậy, dưới nhiều lần đả kích như vậy, Lý Mạn Dao lại từ từ trở nên thành thục duyên dáng. Những ánh mắt say đắm vốn dĩ nhìn cô kia, rất nhiều chuyển sang đến trên người của Lý Mạn Dao.

Chuyện như vậy, làm sao mình có thể tha thứ bỏ qua, hôm nay có Lý Kính Đào, mình cũng phải lợi dụng thật tốt. Về phần tương lai, cô cũng từng cân nhắc có muốn tiếp nhận người đàn ông có điều kiện không tệ này hay không, nhưng chuyện của tương lai người nào lại nói được chính xác, có lẽ mình sẽ gặp được người tốt hơn! Tình yêu lại tới nhanh như vậy, đột nhiên như vậy, mình chưa từng nghĩ tới vừa thấy đã yêu vậy mà xảy ra ở trên người của mình, vào phút chốc không hẹn mà gặp gỡ Trương Hạo Đình kia, mình đã quyết tâm xác định người đàn ông này. Sau đó vào lúc mình bị bắt cóc, cũng là người đàn ông này lại cứu mình, anh hùng cứu mỹ nhân, cô đương nhiên là muốn lấy thân báo đáp.

Nhưng ông trời lại không công bằng như thế, Lý Mạn Dao mà cô chưa bao giờ để ở trong mắt lại thành vị hôn thê của người đàn ông này, cũng chỉ bởi vì Lý Mạn Dao là cháu gái của Lý Vạn Sơn, mà cô không phải. Người mình thích thế nhưng đi cưới người khác, Lý Mạn Dao, cô đã cướp đàn ông của tôi, cũng đừng trách tôi phá hủy cô. Trong thời gian sau đó, mình làm nhiều chuyện như vậy, rõ ràng đã hủy diệt danh tiếng của Mạn Dao nhưng Hạo Đình lại vẫn cứ bị đồ đê tiện này mê hoặc, đã cưới cô ta ở trước mắt bao người.

Ở trong hôn lễ, mình nhìn áo cưới trắng noãn bày ở nơi đó, len lén dùng một cây kéo cắt áo cưới thành mảnh vụn. Cho dù Hạo Đình đã trở thành chồng của người khác, nhưng mình vẫn không khống chế được cảm giác động lòng, mấy lần cố ý tạo cơ hội ở chung với Hạo Đình, lại lợi dụng ái mộ của Kính Đào đối với mình, động tay động chân, trong lúc vô tình khiến Hạo Đình bắt gian tại trận, khiến con đê tiện kia trăm miệng cũng không thể bào chữa. Có điều tại sao Hạo Đình thấy một màn không chịu nổi như vậy, còn không ly hôn với con đê tiện kia, có phải là mình còn cần làm những gì hay không.

Hoá ra là như vậy, mình mới là cháu gái của nhà họ Lý gia, Lý Mạn Dao kia lại là một vật thay thế, thì ra tất cả đều phải là của mình. Lý Như Tuyết nhìn Lý Mạn Dao tê liệt ngã xuống trên đất, ánh mắt thoáng qua vẻ khinh thường. Hạo Đình lại muốn nâng đồ đê tiện này, mình thấy Hạo Đình mới vừa đưa tay ra, ở bên cạnh len lén kéo. Ngày hôm sau, mọi người của nhà họ Lý ở dưới sự cố ý sắp xếp của mình thấy được chuyện mình và Hạo Đình nằm ở trên cùng một cái giường, có ông nội ở đây, Hạo Đình tự nhiên phải ly hôn với con đê tiện kia. Mình sợ trong lòng Hạo Đình không muốn, lại cố ý tạo ra một màn con đê tiện kia mua người giết mình. Chuyện kế tiếp thì có thể tưởng tượng được, mình từ bỏ khởi tố con đê tiện kia. Nhưng đồ đê tiện đã mất đi tất cả, cũng chỉ có thể xám xịt rời khỏi nước.

Nhưng tại sao con đê tiện kia đi rồi, chuyện phát triển lại không giống như trong tưởng tượng của mình. Cho dù ông nội lần lượt thúc giục cưới, mình đã phái người thả ra tin tức đám cưới hai nhà Trương Lý sắp tới ở tin thời sự trên TV, nhưng chỗ Hạo Đình lại vẫn không có bất kỳ tin tức nào. Trong thời gian chờ đợi sốt ruột, chuyện làm ăn của nhà họ Lý xuất hiện vấn đề to lớn, ông nội cũng ngã xuống vào lúc này. Trong gia tộc, tất cả mọi người đang tranh đoạt quyền lợi của nhà họ Lý, mà cô, đứa cháu gái được ông nội cưng chiều nhất trở thành mục tiêu đầu tiên của những người này. Mới vừa nhận tổ quy tông, mình đâu có mạng lưới giao thiệp để đối phó những thứ này, duy nhất có thể làm chính là cầu cứu Hạo Đình. Sau khi Hạo Đình biết tình cảnh của mình, ngược lại với hờ hững trước đó, chủ động đề nghị dẫn mình ra nước ngoài tránh né khó khăn, giá phải trả chính là giao cổ phần ông nội để lại trên tay mình đến trên tay của anh bảo đảm.

Mọi thứ ban đầu cũng rất tốt, cô sẽ cố gắng lúc sống một mình với Hạo Đình ở nước ngoài, khiến Hạo Đình cầu hôn với mình, nhưng vào một ngày trước lúc xuất ngoại nói lời tạm biệt với ông nội, len lén nghe được một tin tức sấm sét giữa trời quang, con đê tiện kia vậy mà mới là cháu gái của ông nội, mà mình...... Cô ngừng thở nghe lén ở ngoài cửa, nhưng lầu dưới lại có y tá đi lên, mình lại không dám tiếp tục nghe trộm nữa, vội vàng hấp tấp rời khỏi nơi này. Nhưng cho dù cô không nghe được liên quan tới mình, Như Tuyết cũng có thể nghĩ được thư ký Vương nói rốt cuộc là cái gì. Mình có thể có ngày hôm nay, Hạo Đình đồng ý xuất ngoại với mình, tất cả đều dựa vào mình là cháu gái của Lý Vạn Sơn mới đổi lấy, chuyện này không thể để cho bất kỳ người nào biết, mình tuyệt đối không thể để điều bí mật này tiết lộ.

Nhìn chén thuốc trên tay y tá, trong lòng Như Tuyết âm thầm quyết định. Trong cuộc sống kế tiếp ở nước ngoài, mình sử dụng đủ loại thủ đoạn hi vọng Hạo Đình có thể đăng ký kết hôn với mình. Nhưng Hạo Đình nhưng vẫn không có chút tiếp cận, mà lúc cô đang buồn bực một mình đi dạo phố thấy một bóng dáng không nên thấy. Lý Mạn Dao thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày lại xông vào. Hơi làm một chút ngụy trang mình bèn vội vàng liên lạc một hắc bang người Hoa từng nghe nói tới, bảo bọn họ ra mặt giải quyết con đê tiện này. Lúc thấy được tấm hình điện thoại bên kia truyền tới, mình nhếch miệng lên một nụ cười hài lòng, tùy ý ấn xuống một cái ở trên điện thoại di động, loại bỏ tấm hình này. Lý Mạn Dao đã hoàn toàn biến mất ở nhân gian, trên đời không còn có người có thể cướp đi Hạo Đình từ bên cạnh mình. 

Ha ha, trong phòng bệnh ở bệnh viện tâm thần, Lý Như Tuyết hồi tưởng qua lại, rõ ràng là đang cười to nhưng nước mắt cũng không cầm được chảy xuống. Chuyện sau đó hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của Như Tuyết (raw là Hạo Đình nhưng mình nghĩ là Như Tuyết), không biết là xảy ra vấn đề ở nơi nào, Hạo Đình lại biết chân tướng, mà cô mất đi sự của che chở nhà họ Lý, làm sao đối mặt được sự phẫn nộ của Hạo Đình. Nghĩ đến tất cả đã từng xảy ra ở trên người mình, thân thể Lý Như Tuyết run rẩy từng cơn, những ngày tối tăm không ánh mặt trời kia kéo dài suốt cả một năm, vô số đàn ông phát tiết ở trên người của mình, bản thân từng nghĩ tới tự sát, nhưng căn bản không có bất kỳ khả năng nào. Loại ghiền ma tuý phát tác kia hành hạ khiến cô sống không bằng chết, khi đó mình đã hoàn toàn bỏ qua nhân cách, tình nguyện làm một kẻ đê tiện nhất mà bất kỳ kẻ nào cũng có thể chà đạp □.

Lúc nào thì mình bắt đầu nổi điên, Lý Như Tuyết cũng không rõ ràng, hình như là hai năm sau khi mình trở thành gái điếm, sau đó mình đã đến nơi này, tại sao anh không để cho mình chết đi, lại cứ khiến tinh thần mình rõ ràng, để cho mình bị những ký ức này hành hạ, căn phòng nhỏ hẹp đưa tay không thấy năm ngón này chính là thuộc về mình cả đời này, ở chỗ này mặc dù không có mấy người đàn ông chán ghét kia, nhưng lại là vắng vẻ sợ hãi mãi mãi......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.