Nữ Phụ Báo Thù

Chương 31: Động lòng



Đứa con gái Lý Ngọc Nhu này hoàn toàn không kế thừa chút xíu khôn khéo của ông và vợ, từ nhỏ đến lớn khiến bọn họ lo lắng mãi. Bởi vì là đứa con đầu tiên của vợ chồng họ, tuy nói là con gái, nhưng cũng là lớn lên trong muôn vàn yêu thương, mới nuôi thành như cá tính hôm nay vậy.

Vừa nghĩ tới từng nghe lén được lời Lý Ngọc Nhu đã nói, ánh mắt Lý Vạn Sơn nhìn Lý Ngọc Nhu hơi thay đổi. Mạn Dao trở thành tiêu điểm của mọi người, lướt nhanh mới bắt đầu lúng túng, bắt đầu chào hỏi với Trương Hạo Đình, cũng không nhắc tới chuyện hai người đã gặp trước đó, cũng không vạch trần lời Lý Ngọc Nhu nói, mà là theo ý trong lời Lý Ngọc Nhu nói giả vờ ra bộ dáng người hâm mộ.

"Bài tập cấp ba rất căng nhỉ, lúc đầu tôi cũng tốt nghiệp trường các em, lại nói tôi còn là sư huynh của em! Tuy nói gia đình như các em có thể chẳng quan tâm bài tập lắm, nhưng lúc đi học ở trường là hạnh phúc nhất, các em nhất định phải quý trọng thật tốt." Ngay lần đầu tiên gặp gỡ ở trước mặt nhiều con cháu nhà họ Lý như vậy, Trương Hạo Đình cũng chỉ có thể nói ra một vài lời đường hoàng.

Lý Tĩnh Quân chỉ cần vừa nghe đến những thứ này đã cảm thấy cả đầu vang lên ong ong không ngừng. Vốn cho rằng một thiên tài thương mại như thế sẽ không quê mùa giống như là ông ngoại cha mẹ vậy, nhưng ai biết mặt ngoài thoạt nhìn tác phong nhanh nhẹn, nhưng trong xương cốt lại không hề khác gì với ông ngoại, mở miệng chính là một chuỗi thuyết giáo lớn. Nếu không phải là trước mặt cha mẹ, mình tuyệt sẽ không trên mặt mang theo mỉm cười, mà là trực tiếp liền nghênh ngang rời đi, mới không cần nghe những lời nói nhàm chán tới cực điểm này của bọn họ. 

Cảm nhận như vậy không chỉ là Lý Tĩnh Quân, chính là đàn ông nhà họ Lý cùng ngồi ở chỗ này với Trương Hạo Đình cũng có chút không được tự nhiên, nhìn lẫn nhau một cái, chuyển chủ đề tới phía trên chuyện Trương Hạo Đình gây dựng sự nghiệp. Thân là con trai nhà họ Lý, từ nhỏ bọn họ cũng đã biết tương lai nhà họ Lý sẽ giao vào trên tay của bọn họ, cũng có ước mơ phong phú đối với sự phát triển của tương lai nhà họ Lý.

Hôm nay người này chỉ lớn một chút so với bọn họ, Trương Hạo Đình cũng đã là người cầm lái nhà họ Trương xuất hiện ở trước mặt bọn họ, nghĩ đến Trương Hạo Đình vào lúc còn nhỏ hơn bọn họ đã bắt đầu xử lý chuyện làm ăn của nhà họ Trương, làm cho nhà họ Trương từ vốn lảo đảo sắp ngã phát triển tới quy mô ngày hôm nay, bản lĩnh như vậy khiến cho mấy người bọn họ tự xưng là con cưng của con trời cũng âm thầm kính nể. Trương Hạo Đình nhìn người mở miệng hình như gọi là Lý Kính Dân, nghe lời của anh ta, anh ta đã tốt nghiệp đại học làm quản lý ở chi nhánh công ty nhà họ Lý, hơn nữa còn làm đến sinh động, trong lời nói có mấy rất phần vênh váo vì thành tích của mình.

Trương Hạo Đình nhìn Lý Kính Dân phản ứng như thế, trong lòng âm thầm hơi cảm thấy buồn cười. Căn cứ tấm lòng mà nói Lý Kính Dân làm việc tuy nói không tính là xuất sắc, nhưng có thể đảm nhiệm chức vị quản lý này, phải biết anh ta đến chi nhánh công ty kia là ba chi nhánh đứng đầu trong đông đảo chi nhánh công ty nhà họ Lý, tất cả mọi chuyện cũng đã lên quỹ đạo, người quản lý như anh ta chỉ cần tất cả làm từng bước cũng sẽ không xuất hiện sai lầm gì quá lớn. Hơn nữa anh ta còn có cha đi làm ở tổng công ty âm thầm bày mưu tính kế, lấy thành tích như vậy cũng không có chỗ gì kiêu ngạo.

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Trương Hạo Đình đều có hiểu biết đối với tình huống tập đoàn nhà họ Lý, lần trước sau khi cướp đoạt cửa buôn bán này, Trương Hạo Đình đã nghiên cứu ra nghiệp vụ cấp dưới một chi nhánh công ty của bọn họ phải làm, mà nghiệp vụ này vừa vặn là thứ Lý Kính Dân cũng cảm thấy hứng thú. Bên này, bọn họ đã rõ như lòng bàn tay đối với chuyện đối thủ, bên kia đối thủ lại vẫn còn đang đắc chí hoàn toàn không biết tồn tại nguy cơ, người như vậy ở cái nhìn của Trương Hạo Đình căn bản không đáng trở thành đối thủ. Lý Kính Dân nghe được khen ngợi tâng bốc trong giọng nói của Trương Hạo Đình, thái độ càng ngày càng vênh váo.

Lại nói chuyện sau mấy câu nói, Trương Hạo Đình bị Lý Vạn Sơn mời vào trong phòng khách, hôm nay mời Trương Hạo Đình làm khách có việc chung cũng có việc riêng, hiện nay là đến lúc nói việc chung. Bàn bạc việc chung dĩ nhiên là không phải bọn con cháu có thể tham dự, trong phòng sách không có ai biết Trương Hạo Đình và Lý Vạn Sơn nói cái gì, có điều mọi người thấy nụ cười trên mặt Lý Vạn Sơn, biết lần nói chuyện này xem ra vẫn cùng suy nghĩ của Lý Vạn Sơn. "Hạo Đình, tương lai bọn con cháu này cháu còn phải giúp đỡ chăm sóc nhiều hơn, nếu bọn họ có một nửa bản lĩnh của cháu, bác đã thỏa mãn rồi. Các con đều phải cố gắng nhìn về Hạo Đình học một ít."

"Bác quá khách sáo rồi, thời gian đã không còn sớm, cháu cũng xin tạm biệt rời đi trước, bên công ty còn có một số việc phải xử lý, buổi tối cháu còn có một hội nghị phải mở." Sau khi dùng cơm, Trương Hạo Đình không muốn đợi lâu, đứng lên bắt đầu nói rời khỏi. Lý Vạn Sơn nghe đến việc công cũng không tiện giữ lại, đứng dậy dẫn theo người trong nhà tiễn Trương Hạo Đình rời đi.

"Ông nội, hôm nay con và Tử Tô hẹn xong rồi, muốn đến nhà cậu ấy ôn tập bài học, có thể muộn một chút mới có thể trở về. Ông nội không cần phái xe đưa con, con đi ra ngoài tự mình ngồi xe là được rồi." Trương Hạo Đình rời đi không lâu, trang@dđlqđ@bubble editor Mạn Dao giống như sực nhớ ra gì đó, mở miệng nói với Lý Vạn Sơn.

"Ôn tập bài học, vậy con đi đi, đến trong nhà bí thư Lâm phải nhớ kỹ thân phận của mình, đừng mất thể diện nhà họ Lý chúng ta. Vốn là muốn cho tài xế đưa con đi, con đã nói không cần, thì đưa mấy người bọn họ rời đi."

Vốn là Lý Vạn Sơn còn định mở một cuộc họp mặt nhỏ ở trong nhà, nhưng nghe thấy Mạn Dao nói là đi trong nhà bí thư Lâm, quan hệ gần hơn với bí thư Lâm, Lý Vạn Sơn tự nhiên sẽ không ngăn cản, suy tư một chút liền đồng ý.

"Ông ngoại, con cũng có hẹn với người ta, vậy con cũng đi trước." Tĩnh Quân vừa thấy Mạn Dao cứ buông lỏng rời đi như vậy, cũng đứng dậy mở miệng theo lại bị Lý Vạn Sơn hung hăng trợn mắt nhìn một cái, "Không cho đi, ngây ngô thật tốt cho ông, hôm nay con làm ông quá là thất vọng, con ở chỗ này tự kiểm điểm thật tốt cho ông."

"Ông ngoại, không công bằng, tại sao chị ấy thì có thể đi ra ngoài, con lại không thể. Ông ngoại, ông cũng quá thiên vị, con lại là người ông nhìn từ nhỏ mà lớn lên. Mẹ!" Tĩnh Quân rất là bất mãn đối với loại đối đãi khác biệt này, ảo não dậm chân, trong miệng oán giận, tiếp đó cầu cứu nhìn mẹ mình.

Lý Ngọc Lam đương nhiên sẽ không đứng ở phía đối lập cha vào lúc này, "Tĩnh Quân hiểu chuyện một chút, nếu con phải đi trong nhà bí thư Lâm, đoán chừng ông ngoại con cũng để cho con đi. Ai bảo con không biết gia đình như vậy, nếu con quen biết nhiều bạn bè như thế, làm sao ông ngoại con có thể hạn chế con ra ngoài." Bên này, Mạn Dao cũng không để ý ghen tuông trong giọng nói Lý Ngọc Lam, đang chào hỏi với Lý Vạn Sơn liền đi ra ngoài.

Vừa đi ra khỏi phạm vi tầm mắt nhà lớn họ Lý, Mạn Dao chặn một chiếc xe, nói chỗ cần đến với tài xế, mới nhìn tin nhắn trên điện thoại di động, lộ ra một nụ cười bất đắt dĩ. Mới vừa rồi mình nhận được một tin nhắn, Lý Mạn Dao đã quen trạng thái rung động trên điện thoại di động của mình, vẫn luôn mang theo bên người, thấy tên hiện ra phía trên tin nhắn, Mạn Dao hơi kinh ngạc, lại nhìn nội dung bên trong, nắm chặt nắm tay.

"Mấy vị tiểu thư?" Chỗ Mạn Dao xuống xe là một quán cà phê trong thành phố, coi như là chỗ có được yên tĩnh trong ồn ào, rất là vắng vẻ.

"Tìm người, tôi họ Lý." Đối với quán cà phê này, Mạn Dao rất quen thuộc, đời trước thời gian tốt đẹp với Trương Hạo Đình, anh từng dẫn mình tới nơi này rất nhiều lần, khi đó mình nghe anh nói rất thích quán cà phê này. Thời gian sau đó, vào sau khi Lý Như Tuyết xuất hiện ở bên cạnh Trương Hạo Đình, thì anh đã không còn dẫn mình tới nơi này.

Mình đã từng một thân một mình đi tới nơi này, hỏi thăm người hầu bàn quen mới biết được, Trương Hạo Đình đã rất lâu không tới nơi này nữa. Mới vừa rồi thấy tên địa điểm quán cà phê ở trong tin nhắn, từng ly từng tý ngọt ngào trước kia ở quán cà phê lại hiện lên từng cái ở trong đầu của mình. "Lý tiểu thư, Trương tiên sinh đã ở bên trong, tôi dẫn ngài đi qua."

Người hầu bàn nghe được lời Lý Mạn Dao nói, theo bản năng nhìn lên nhìn xuống đánh giá Lý Mạn Dao mấy lần, tiếp đó dẫn đối phương đi về phía trước. Vị Trương tiên sinh kia là khách quen nơi này, lúc quán cà phê khai trương không lâu đã thường xuyên đến đây ngồi một lát, mỗi lần đều là độc lai độc vãng (đi một mình). Nhìn quần áo phong thái của Trương tiên sinh, cũng không phải là một người bình thường, những hầu bàn như họ đối mặt với một vị rể rùa vàng như vậy, đương nhiên cũng có một vài ý nghĩ. 

Nhưng mấy lần ám chỉ lại hoàn toàn không chiếm được bất kỳ đáp lại nào, thậm chí một người hầu bàn biểu hiện quá rõ ràng bị ông chủ xa thải, nên họ cũng không dám tiến lên nữa, dù sao một phần tình yêu gần như khả năng là 0 so sánh với một phần công việc thu nhập cao như vậy, bất kỳ kẻ nào cũng rất rõ ràng bên nào nặng bên nào nhẹ. Mà hôm nay cô gái trước mắt này cũng là đến tìm Trương tiên sinh, nghĩ đến mới vừa rồi lúc Trương tiên sinh tới nhắc lúc có một vị tiểu thư họ Lý tới dẫn tới chỗ của anh, trong mắt người hầu bàn nhìn Lý Mạn Dao lóe lên một tia hâm mộ.

Đối với cảm xúc phức tạp của người hầu bàn, Mạn Dao cũng không rõ ràng, nhìn tới bên kia vách ngăn, bóng lưng nhàn nhã uống cà phê, Mạn Dao rất muốn đi lên chính là đánh anh một phát đến trên mặt đất, hung hăng đá thêm mấy đá, muốn anh biết rốt cuộc anh đã làm sai điều gì.

"Trương tiên sinh, Lý tiểu thư tới." Trương Hạo Đình nghe được tiếng của người hầu bàn, xoay người thấy Mạn Dao đứng ở nơi đó, tức giận trong mắt, gương mặt lạnh nhạt, nổi giận đùng đùng đang nhìn mình, thoáng cái xì bật cười.

"Lý tiểu thư ngồi bên này." 

"Ngược lại, thật ra tôi không biết, tôi có cái gì đáng để Trương Đổng vui vẻ như thế. Lại nói hôm nay Trương Đổng đột nhiên hẹn tôi ra ngoài, có phải là có chuyện gì hay không? Dù sao tôi và Trương Đổng không phải quen lắm, gặp mặt như vậy nếu để cho người ta thấy được cũng ảnh hưởng không phải quá tốt đối với chúng ta." Ngồi ở trên ghế sa lon, Mạn Dao trực tiếp làm rõ ý đến, trong giọng nói chứa tức giận mỏng manh.  Mỗi lần đôi mắt cô gái này đều khiến hai mắt anh tỏa sáng, ngẫm lại bình hoa xinh đẹp tinh xảo không có linh hồn đó ở nhà họ Lý mới vừa rồi, hoàn toàn không có biện pháp tương ứng cùng với cô gái ngôn ngữ hùng hổ dọa người trước mắt này.

Hôm nay gửi đi cái tin nhắn này cũng là hành động ý nghĩ thoáng chốc, mới vừa đi ra cửa chính nhà họ Lý, nhìn Mạn Dao rõ ràng đứng ở trong đám người lại xa cách ở ngoài mọi người, Trương Hạo Đình tiện tay gửi đi tin nhắn này. Sau khi nhắn tin, Trương Hạo Đình tỉnh táo lại, suy nghĩ lại gửi một cái không cần Mạn Dao trở lại, nhưng rõ ràng sắp xếp thảo xong tin nhắn lại không cách nào đè xuống nút gửi đi kia.

Ở trong quán cà phê, Trương Hạo Đình luôn suy tư tại sao mình đối mặt Mạn Dao luôn làm ra một vài hành động mà xưa nay mình vốn sẽ không làm, cho đến khi thấy Mạn Dao xuất hiện ở trước mặt anh, chuyện vẫn nghi ngờ không rõ rốt cuộc tìm được đáp án, anh thích Lý Mạn Dao. Ở một trình độ nào đó có thể nói là vừa thấy đã yêu, trên bữa tiệc nhà họ Lý vào lần đầu tiên thấy cô gái mang theo mặt nạ hoàn mỹ kia thì mình đã rơi vào thật sâu. Sau mấy lần gặp nhau, thiếu nữ Mạn Dao với nhiều mặt đẹp đẽ khiến anh càng lún càng sâu, mỗi một lần gặp mặt, yêu thích đối với Mạn Dao lại thêm một phần, mà bây giờ loại thích đó đã sâu tận xương tủy, không thể tự kềm chế.

Nếu phát hiện mình thích cô bé trước mắt, Trương Hạo Đình chỉ mới bắt đầu giãy giụa sau bèn tình nguyện thừa nhận sự thật này. Cá tính của Trương Hạo Đình là nếu đã nhìn trúng mục tiêu, thì tuyệt đối không thể để cho mục tiêu này chạy trốn từ trên tay anh, anh là thợ săn giỏi nhất, dù là con mồi xảo quyệt cỡ nào cũng chạy không thoát lòng bàn tay của anh.

Trước đó chần chờ là do thân phận của Mạn Dao, nhưng vào sau khi phát hiện mình thích đối phương, những thân phận gì kia tất cả đều là mây bay, không tính là gì. Cháu gái Lý Vạn Sơn lại đáng là gì, mẹ nói rất đúng, ân oán của người lớn không nên để lại đến trên người con cháu, giữa Mạn Dao và nhà họ Lý hoàn toàn không thân thiết thoạt nhìn như ngoài mặt vậy.

Vậy tương lai đợi đến lú chính thức quyết liệt với nhà họ Lý, Mạn Dao cũng sẽ không đau lòng khó xử quá nhiều. Mạn Dao cũng không nghĩ tới mình lại nói ra những lời chất vấn này, thấy đối phương nghe được lời của cô, trầm mặc không nói, chỉ có một đôi mắt dò xét đang nhìn mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.