Nữ Phụ Báo Thù

Chương 53: Thổ lộ tình yêu



Editor: trang bubble ^^ 

Thời gian trôi qua hơn mười phút sau, Mạn Dao phát hiện tay chân mình đã có hơi sức, điện thoại mang bên mình rơi xuống đất, vẫn là được Dương Quang nhặt lên. "Dương Quang, có thể trả di động lại cho em trước hay không? Em muốn gọi một cú điện thoại."

"Gọi điện thoại?" Dương Quang sửng sốt một chút, cho rằng Mạn Dao muốn báo bình an cho người trong nhà, đưa điện thoại di động trên người tới trong tay Mạn Dao. Đang họp, Trương Hạo Đình không ngờ điện thoại di động bên người mình lại vang lên trong lúc bất chợt. Dãy số của điện thoại di động này không có mấy người biết. Trương Hạo Đình thấy hiển thị cuộc gọi đến trên điện thoại di động, trực tiếp đứng lên từ trên ghế.

Mạn Dao biết mình làm việc, cho dù tìm mình cũng sẽ gọi đến chỗ thư ký, đây là lần đầu tiên sau khi nói số điện thoại di động cho Mạn Dao, cô ấy gọi tới chỗ mình, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Trương Hạo Đình đâu còn ngồi yên được, trực tiếp dặn dò hội nghị tạm xác định.

"Alô, Mạn Dao, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?" Nghe được giọng nam trầm thấp quen thuộc bên kia, điện thoại bên này Mạn Dao không nhịn được chảy nước mắt.

"Hạo Đình, anh có thể tới quán ăn bên trường học một chuyến hay không? Em muốn gặp anh, muốn gặp anh ngay lập tức. Em có lời muốn nói trước mặt anh." Nghe lời nói nức nở ngây ngô của Mạn Dao bên này, Trương Hạo Đình càng ngày càng lo lắng, "Anh sẽ tới đó liền, em đang chờ ở đâu, rất nhanh là anh có thể đến."

"Ừ, vậy em chờ anh. Hạo Đình, em rất nhớ anh." Bên này Mạn Dao lưu luyến không rời cúp điện thoại, có mấy lời Mạn Dao không hy vọng nói cách ống điện thoại lạnh lẽo, mà hy vọng nói ra tiếc nuối lớn nhất của mình đối với anh trong nháy mắt trước đó ở ngay trước mặt Trương Hạo Đình.

"Hội nghị tạm thời hủy bỏ, tôi có chuyện phải lập tức đi ra ngoài, anh đi dặn dò tài xế chuẩn bị một chút." Phòng họp, mọi người không ngờ chủ tịch mình lại hủy bỏ hội nghị ngay sau khi nhận được một cú điện thoại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ở cái nhìn của bọn họ, chủ tịch luôn luôn lấy công việc làm trọng, là ai, chuyện gì có thể khiến chủ tịch từ bỏ công việc. Cấp cao ở đây tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đều đang suy đoán nội dung cú điện thoại mới vừa rồi.

Trương Hạo Đình đâu có thời gian suy nghĩ những người này suy đoán cái gì, vừa ra thang máy, liền dặn dò tài xế dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới chỗ trung học của Mạn Dao. Sau khi Mạn Dao để điện thoại xuống, không để ý Dương Quang ngăn cản, đứng dậy định đi ra ngoài cửa chờ Hạo Đình, "Mạn Dao, em chờ ở nơi này là được rồi, nếu như em không yên tâm thì anh đi ngoài cửa nhìn giúp em, đợi đến lúc anh ta tới anh sẽ thông báo cho em." 

Dương Quang không ngờ mình cứu Mạn Dao ân tình lớn như vậy, ngoại trừ một tiếng cảm ơn lúc đầu, Mạn Dao cũng sẽ không có những bày tỏ khác.

"Dương Quang không cần làm phiền anh. Hôm nay nếu như không phải là anh, em cũng đã không còn mạng. Anh đã làm nhiều chuyện cho em như vậy, sao em còn làm phiền anh được chứ. Em tự đi ra ngoài cửa chờ Hạo Đình là được. Hôm nay bởi vì chuyện của em đã làm trễ nãi buôn bán của tiệm cơm các anh. Anh xem anh còn có công việc bề bộn phải bận bịu như vậy, cũng không cần ở với em. Đi bệnh viện và chuyện về sau, có Hạo Đình ở đây, Hạo Đình sẽ đi với em." Ngược lại, Mạn Dao không để ý gì đến thay đổi của Dương Quang, chẳng qua là cảm thấy cũng không tiện phiền phức đối phương, vừa nói xong vừa đi nhanh mấy bước đến ngoài cửa.

"Mạn Dao, tại sao khóc, còn có sao quần áo cũng dơ bẩn?" Trương Hạo Đình vừa tới trường học thì thấy bóng hình xinh đẹp chờ ở bên ngoài cửa nhà hàng đó. Xe còn chưa có ổn định lắm, Trương Hạo Đình đã không chờ kịp bước xuống từ trên xe, mà Mạn Dao thấy được chiếc xe mỗi ngày đều đón mình, bước nhanh chạy tới, trực tiếp nhào vào trong ngực Trương Hạo Đình.

"Hạo Đình, em không sao, mới vừa rồi thiếu chút nữa em xảy ra tai nạn xe cộ, thiếu chút nữa em cũng sẽ không thấy được anh rồi. Chính vào lúc đó, em mới phát hiện em thật sự không bỏ được anh, khi đó ý nghĩ cuối cùng trong lòng em chính là em thích anh, rất thích anh." Vào lúc ban đầu nghe được Mạn Dao thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe cộ, anh chỉ cảm giác nhịp tim giống như vì thế nhảy lên, đôi tay càng không ngừng run rẩy, cho dù biết những chuyện này đều đã qua, mình đã ôm người trước mắt vào trong lòng nhưng anh vẫn cảm thấy sợ hãi, một loại sợ hãi trước đó chưa từng có.

Nếu như Mạn Dao thật sự rời khỏi bên cạnh mình, Trương Hạo Đình không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, khoảnh khắc này anh vô cùng may mắn là ông trời, ông trời thương hại anh, để cho anh ta bảo vệ vật báu lớn nhất bên cạnh mình. Mà sau đó khi Hạo Đình nghe lời thổ lộ của Mạn Dao với mình, vào giờ phút này rốt cuộc anh nếm trải sau khi thiếu chút nữa mất đi cả thế giới, lại lấy được tất cả lần nữa. Mặc dù mình đã sớm hiểu tấm lòng của Mạn Dao, nhưng thái độ Mạn Dao đối xử với mình quả thực vẫn luôn là bị động tiếp nhận, chưa từng chủ động bày tỏ.

Đối với chút ngượng ngùng của con gái này, Hạo Đình cũng không để ở trong lòng, cũng không so đo. Nhưng thật sự có một ngày nghe được bày tỏ của đối phương, Hạo Đình mới biết mình đã chờ đợi quá lâu, một câu thổ lộ đơn giản lại có thể có hạnh phúc lớn như vậy.

"Tử sinh khế khoát, dữ tử tương duyệt, chấp tử chi thủ dữ chi giai lão*." Ôm Mạn Dao trong ngực, Trương Hạo Đình nghĩ đến một câu thơ cổ đã từng thấy, vào giờ phút này trong đầu xuất hiện những lời này chính là điều duy nhất anh muốn nói với Mạn Dao.

*: Kích cổ 4 (擊鼓 4) • Đánh trống 4 của Khổng Tử, dịch nghĩa:

Chết sống hay xa cách, 

Đã cùng nàng thành lời thề ước. 

Ta nắm tay nàng, 

(Hẹn ước) sẽ sống chung với nhau đến tuổi già. 

"Mạn Dao, vị này chính là người em muốn đợi?" Cách cửa sổ thủy tinh, Dương Quang nhìn người đang ôm nhau ở bên ngoài, có chướng mắt không nói ra được.

"Hạo Đình, em giới thiệu một chút với anh, đây là Dương Quang, chính là mới vừa rồi anh ấy đã cứu em, nếu như không có anh ấy, chỉ sợ em cũng không thấy được anh." Nghe được tiếng Dương Quang, Mạn Dao có chút xấu hổ đẩy Hạo Đình ra, ngẩng đầu nhìn kinh ngạc trên mặt Hạo Đình, tiếp đó kéo tay Hạo Đình, hai người nhìn nhau nở nụ cười.

"Thật là cám ơn anh đã cứu Mạn Dao nhà chúng tôi, đây là danh thiếp của tôi, phía trên có điện thoại liên lạc của tôi, tôi đưa Mạn Dao đi bệnh viện kiểm tra một chút trước, sau này hai chúng tôi sẽ cảm ơn anh thật tốt." Thân là người đàn ông, Trương Hạo Đình chú ý rõ ràng ánh mắt của ngươi trước mắt này có một phần khác thường về phía Mạn Dao, bạn gái mình xinh đẹp như vậy, không thể tránh được có một vài người theo đuổi. Người này cứu bạn gái mình, anh đương nhiên sẽ cảm ơn đối phương thật tốt, nhưng có thể là tai họa, anh vẫn không muốn để cho Mạn Dao tiếp xúc nhiều hơn với người đàn ông này.

"Đúng đấy, Dương Quang, Hạo Đình đã tới. Em có Hạo Đình đi cùng là được rồi. Ngày mai, em và Hạo Đình mời anh ăn cơm." Mạn Dao phụ họa lời Hạo Đình nói, Dương Quang nhìn hai người ăn ý, "Ừ, vậy em cẩn thận một chút, sau khi chẩn đoán bệnh gọi điện thoại cho anh báo tin bình an. Không cần một chút là luôn nói với anh lời cảm ơn, chúng ta không phải bạn tốt à, nói mấy lời này là em không xem anh làm bạn!"

"Dương Quang, anh đương nhiên là bạn tốt của em." Mạn Dao vừa nghe thấy trong giọng nói của Dương Quang mang theo vài phần trách cứ, vội mở miệng giải thích. "Cô ngốc, thời gian không còn sớm, sợ rằng anh phải đưa em đến khu bệnh viện, nếu không anh cũng không yên lòng. Dương Quang tiên sinh, chúng tôi đi trước, chờ sau khi chẩn đoán bệnh tôi sẽ thay Mạn Dao gọi điện thoại cho anh." Sau khi Hạo Đình tạm biệt với Dương Quang, bèn ôm vai Mạn Dao đỡ cô lên xe.

Dương Quang đứng ở đằng xa nhìn hai người Mạn Dao và Trương Hạo Đình biến mất từ trong tầm mắt của anh, biểu hiện trên mặt không ai có thể hiểu rõ.

"Thân thể có chỗ nào khó chịu hay không? Lần trước bác sĩ đã nói khí huyết cũng không tốt lắm, anh bảo bác sĩ sắc thang thuốc tốt cho em, em có đúng hạn uống không? Lần này nhất định phải đúng hạn kiểm tra một chút." Bị Trương Hạo Đình nhìn từ trên xuống dưới như vậy, Mạn Dao mắc cở đỏ mặt, trang@dđlqđ@bubble editor nghĩ đến lúc vừa nãy mình kích động thổ lộ như vậy, trực tiếp chôn đầu mình ở trong ngực của đối phương, bắt đầu tự lừa mình dối người.

"Mạn Dao, lại thêm hai năm nữa, hai năm sau chúng ta sẽ kết hôn, đến lúc đó chúng ta sẽ làm một hôn lễ lớn nhất sang trọng nhất. Anh muốn để cho toàn thế giới đều biết, em là vợ của Trương Hạo Đình anh, là người vợ sẽ nắm tay cùng anh đi qua cả đời, là người quan trọng nhất cuộc đời anh. Đến lúc đó hôn lễ của chúng ta nhất định sẽ làm cho toàn thế giới đều biết sự quan tâm của anh đối với em." Ôm Mạn Dao, lời của Trương Hạo Đình đan một giấc mơ xinh đẹp nhất cho Mạn Dao.

"Chuyện ngày hôm nay không nên nói với ông nội. Nếu để cho ông nội biết ý nghĩ của anh đối với em, ông ấy nhất định sẽ bảo anh làm một số chuyện khó xử. Ông nội nhà họ Lý là hạng người gì em rất rõ ràng, lần trước nhà họ Lý tổn thất bao nhiêu, tuy là em không rõ ràng, nhưng cũng có thể đoán được đại khái nhà họ Lý nhất định đã tổn thương tới căn bản. Chú còn chủ động đề cập với em muốn em quan tâm chuyện trên phương diện làm ăn của anh, đoán chừng mấy ngày này gần đây chuyện làm ăn của nhà họ Lý cũng không thuận lợi. Nếu như chúng ta muốn kết hôn, còn không biết nhà họ Lý sẽ gây rắc rối như thế nào."

Mạn Dao đương nhiên sẽ không muốn làm Lý Vạn Sơn được lợi, nếu như có thể, lúc bọn họ kết hôn thì tất cả đều đã kết thúc. Những chuyện của đời trước kia đều đã có một cái kết, cô có thể ở chung với Trương Hạo Đình mà không cất giữ chút nào, không có bí mật gì.

"Trương Đổng, Lý tiểu thư đã kiểm tra rồi, chỉ là bị hoảng sợ một chút, không có những vấn đề gì khác. Nếu anh không yên tâm thì để cho Lý tiểu thư tạm thời ở lại bệnh viện quan sát mấy ngày, chúng tôi cũng tiện làm thêm một kiểm tra toàn diện triệt để cho Lý tiểu thư." Sau khi kiểm tra liên tục, Mạn Dao nghe được không có chuyện gì thở ra một hơi, ai biết bác sĩ lại còn muốn cô ở lại bệnh viện, làm tiếp một số kiểm tra, cầu cứu nhìn Trương Hạo Đình hi vọng đối phương từ chối.

Tuy nói là ở tại phòng bệnh tốt nhất, nhưng loại chỗ như bệnh viện này vẫn không có người nào mong muốn đến, đặc biệt là Mạn Dao, luôn có một loại sợ hãi đối với bệnh viện.

"Ngoan, nghe lời, kiểm tra cẩn thận một chút, ở chỗ này quan sát mấy ngày. Mấy ngày này anh cũng sẽ ở với em." Trương Hạo Đình vuốt tóc Mạn Dao, quay đầu làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Mạn Dao, trực tiếp bảo bác sĩ sắp xếp chuyện phòng bệnh nằm viện.

"Vừa nãy có phải em làm lỡ công việc của anh hay không? Khi đó cũng đã hoảng sợ nên mới gọi cú điện thoại kia, bây giờ em đã không sao, nếu như anh có chuyện, cứ đi mau đi. Chỗ em có bác sĩ có y tá, anh không cần lo lắng cho em." Trở lại phòng bệnh bên trên, nhìn Trương Hạo Đình gọt trái cây cho mình ở nơi đó, Mạn Dao nhớ tới chuyện mới vừa rồi mình lơ là, có chút lo lắng mở miệng nói.

"Xảy ra chuyện này, người đầu tiên em nhớ tới là điện thoại của anh nên anh rất vui mừng. Hiện tại chuyện chủ yếu nhất chính là thân thể của em, em tốt nhất nghỉ ngơi ở trong bệnh viện, về phần những chuyện khác anh đã dặn dò thư ký. Công ty anh lớn như vậy, nếu như tất cả mọi chuyện đều dựa vào anh, anh thuê đám cấp cao như bọn họ còn có tác dụng gì. Nếu như công ty có tài liệu cần anh xử lý, thư ký sẽ đưa nó đến nơi này. Hai ngày này, anh ở chỗ này cùng với em, chỉ có em xuất hiện ở trước mặt của anh, lòng của anh mới có thể thật ổn định." Trương Hạo Đình cắt xong trái cây, ghim cây tăm vào một miếng trong đó đưa tới khóe miệng Mạn Dao.

"Kiến Nghiệp, người cha như tôi có phải đã già hay không, xảy ra chuyện lớn như vậy anh lại dám bảo phía dưới gạt tôi. Nếu không phải là anh còn chưa một tay che trời trong công ty, một lão già khọm như tôi đây sẽ hoàn toàn bị anh cho đi tàu bay giấy. Anh vẫn là nói cho tôi nghe một chút, bên nước Mĩ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

Nếu không có người lén lút thông báo mình, Lý Vạn Sơn cũng không ngờ con cả mình tin cậy nhất vậy mà có chuyện lớn như vậy gạt mình. Sau chuyện lần trước, Lý Vạn Sơn thất vọng với con trai nhỏ con gái nhỏ, mà con gái lớn thì Lý Vạn Sơn vẫn luôn không nhìn ở trong mắt, cũng dự định lập ra di chúc trong khoảng thời gian này, đợi đến lúc mình không có ở đây, sẽ đưa phần lớn cổ phần vị trí của mình cho con cả thừa kế, về phần mấy người con khác chỉ có quyền chia hoa hồng, không thể trực tiếp tham dự vào vận hành tập đoàn.

Nhưng mình vừa mới ngẫm tới ý nghĩ này, lại biết tin tức này từ trong miệng thân tín, chuyện làm ăn bên nước Mĩ bị con cả mình làm hỏng, hiện tại nước Mĩ đã bỏ nối tiếp hợp đồng với bọn họ, hợp đồng kỳ thứ hai đã ký kết với nhà họ Trương. Lý Vạn Sơn lại biết được chuyện này xảy ra sau việc kết hôn từ trong miệng thân tín, xoảng một cái ly trà trên tay rớt bể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.