Nữ Phụ Báo Thù

Chương 62: Bắt cóc bí ẩn



Editor: trang bubble ^^ 

"Cô, con muốn một mình yên lặng một chút, con sẽ không đi tìm ông nội. Cô yên tâm, con sẽ nhanh chóng dọn ra khỏi nhà họ Lý, con không phải là người của nhà họ Lý cũng sẽ không ở trong căn phòng này. Nơi này không thuộc về con."

Lý Ngọc Lam nhìn Mạn Dao rơi nước mặt đầy mặt, trong lòng có vẻ không đành lòng. Nếu Mạn Dao hiểu chuyện như vậy, bà cũng không ngại cho Mạn Dao nhiều phí sinh hoạt một chút. Mười mấy vạn đối với nhà họ Lý bọn họ mà nói hoàn toàn không phải là con số đáng nhắc tới, cũng chỉ là một hai bộ quần áo thôi.

"Mạn Dao, con tốt nhất yên lặng một chút, nếu như con không có chỗ ở, cô có thể mướn cho con một căn phòng, để cho con tạm thời đặt chân."

"Không cần đâu cô. Không, Tống phu nhân, con sẽ tự mình thu dọn đồ đạc rời đi, nếu như nhanh, ngày mai con sẽ dọn ra ngoài từ nơi này. Nếu cô sợ con mang đi đồ không thuộc về con thì chờ lúc con đi, cô có thể kiểm tra một chút hành lý của con."

"Mạn Dao, con nói gì đó? Không cần gấp gáp như vậy, những quần áo trong phòng kia đều là của con, coi như là một chút bồi thường của nhà họ Lý chúng ta đối với con. Về sau nếu con có chỗ nào cần giúp đỡ thì có thể gọi điện thoại cho cô." Mạn Dao trở về phòng, gọi điện thoại của Hạo Đình.

"Nhà họ Lý đã ngả bài với em nhanh như vậy, sáng sớm ngày mai, anh lái xe tới đón em. Sau đó, đợi đến lúc chúng ta đi nước ngoài du lịch." 

"Được, sáng sớm ngày mai anh tới đón em, nếu để cho người của nhà họ Lý thấy anh tới đón em, không biết những người này sẽ là phản ứng gì!" Mạn Dao nghĩ đến phản ứng của mọi người vào ngày mai, bắt đầu có chút mong đợi.

Sáng ngày hôm sau, lúc Hạo Đình tới nhà họ Lý cũng chỉ có Lý Ngọc Lam và lão phu nhân ở nhà cũ họ Lý, thấy Trương Hạo Đình lại tự mình đến đón Mạn Dao, hai người kinh ngạc nhìn Mạn Dao. Vốn cho rằng Mạn Dao không có thân phận của nhà họ Lý, Trương Hạo Đình đương nhiên sẽ chia tay với cô, chính là không chia tay tối đa cũng chỉ gọi một người trợ lý đến, ai biết lại tự mình đến. Phải biết, lúc này đứng ở bên cạnh Mạn Dao, sẽ gần như là đứng ở phía đối lập với nhà họ Lý bọn họ.

Nếu như không có sự giúp đỡ của Trương Hạo Đình, bọn họ đối với Mạn Dao cũng coi là hết lòng quan tâm giúp đỡ, nhưng nếu Mạn Dao là bạn gái của Trương Hạo Đình, nhà họ Lý bọn họ làm như vậy lại có vẻ không phải là công bằng lắm.

"Lão phu nhân, Tống phu nhân, chúng ta đi trước đây. Mấy ngày nay cám ơn sự chăm sóc của mọi người đối với cô bé Mạn Dao này, sau này cô bé Mạn Dao đã có tôi chăm sóc thật tốt. Mạn Dao, chúng ta đi thôi, còn phải đến chỗ nhà mới kia nhìn một chút, nếu em không thích nơi nào, chúng ta tiện thể thay đổi lần nữa." Hạo Đình kéo tay Mạn Dao, cưng chiều đầy mặt.

"Lão phu nhân, Tống phu nhân, vậy chúng tôi đi trước đây." Mạn Dao ngẩng đầu cười cười về phía Hạo Đình, hai người không muốn tiếp tục dây dưa ở chỗ này, xoay người nắm tay rời đi.

"Mạn Dao, sau này phải chăm sóc mình thật tốt. Trương Đổng, Mạn Dao sẽ giao cho cậu. Đứa bé này cũng là số khổ, sau này vẫn phải nhờ cậu, chăm sóc thật tốt con bé này." Lý Ngọc Lam thấy Mạn Dao rời đi, chủ động mở miệng nói.

"Tống phu nhân, bà yên tâm đi, sau này Mạn Dao có tôi ở bên cạnh, cũng không cần làm phiền mọi người của nhà họ Lý."

"Xem một chút có thích hay không?" Lái xe chở Mạn Dao đến nhà trọ thường ngày, đẩy ra cửa một phòng khách. "Anh đã dọn dẹp lúc nào vậy? Lần trước lúc em tới cũng không phát hiện." Căn phòng khách này hoàn toàn là trang trí dựa theo căn phòng của Mạn Dao ở nhà họ Lý, không chỉ là màu sắc phối hợp với đồ vật của căn phòng, ngay cả một chút bài biện nhỏ cũng giống nhau như đúc.

"Biết em muốn tới, sợ không quen chỗ nên sai người mới vừa thay đổi, cố ý bảo người ta thu dọn ra. Dĩ nhiên, anh càng hy vọng em có thể ở tại căn cách vách kia!" Ở phía sau ôm hông của Mạn Dao, Hạo Đình rất hài lòng hưởng thụ vẻ mặt vui mừng của Mạn Dao.

"Nghĩ khá lắm, bụng của em đói rồi, không biết Trương Đổng có thể có thể tự mình rửa tay làm canh để cho khách lấp đầy bụng chứ?"

"Cô nhóc được voi đòi tiên, em ở nơi này thu dọn một chút, anh sẽ đến phòng bếp để nhóc lấp đầy bụng. Lúc trước, chúng ta chuyển đến nơi này lần đầu tiên, vốn là phải đi ăn bữa tiệc lớn nước Pháp, hiện tại chỉ đành phải chấp nhận một lát nếm thử một chút bữa mỳ trứng do một người bạn trai như anh đây tự mình làm."

Đang cúi đầu, môi Mạn Dao hơi mím nhẹ, Hạo Đình mới bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đi ra khỏi phòng khách. Thật là lỡ một bước chân thành hận thiên cổ, sau khi làm bữa mỳ trứng cho Mạn Dao một lần, mình liền bị nha đầu này ghi nhớ, giờ thì tốt rồi, luôn nghĩ hết đủ loại lấy cớ để làm cho mình xuống bếp. Anh đường đường là tổng giám đốc công ty lại bị cô nhóc này yêu cầu tự mình xuống bếp, phải biết quân tử cách xa nhà bếp, nhưng đáng buồn nhất là mình lại tự nguyện.

---

"Các người muốn làm gì? Dẫn tôi tới đây làm gì?" Hôm nay vốn đã hẹn với Tĩnh Xu hai người đi dạo phố, làm sao biết lại gặp phải chuyện bắt cóc. Mình còn nhớ cô ấy vốn là ở trên đường cái, nhưng trong xe tải đột nhiên chạy như bay đến đưa ra một cái tay, sau đó thì Như Tuyết không nhớ cái gì cả.

"Các người muốn làm gì, chỉ cần các người thả tôi ra, tôi có thể cho các người tiền, các người muốn bao nhiêu cũng có thể, chỉ cần các người thả tôi ra, tất cả đều dễ thương lượng." Lúc Như Tuyết tỉnh táo lại, hai tay hai chân đều đã bị trói lại, bởi vì tối tăm mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy dường như đối diện có ba nam một nữ, nhưng mặt mày của những người này cũng không thấy rõ lắm.

"Lý Như Tuyết, đã lâu không gặp. Chỉ là sợ rằng cô không ngờ chúng ta lại gặp mặt ở chỗ này, cô nói đây có phải là ông trời sắp đặt hay không?" Giọng nói của người đối diện quen thuộc khiến Như Tuyết chỉ cảm thấy cả người không khống chế được run rẩy, sao lại là cô ta, một người mà cho rằng đời này cũng sẽ không gặp gỡ lần nữa.

"Mai Lan, thì ra là cậu, cậu muốn làm cái gì? Tớ biết rõ chuyện tớ đột nhiên xuất ngoại có thể là cậu không tiếp nhận nổi, nhưng chuyện xuất ngoại cũng không phải là một mình tớ có thể quyết định, làm thị thực gì đó đều rất phiền phức, cậu ở lại trong nước cũng không phải là rất tốt à. Mai Lan, chúng ta lại là bạn bè tốt nhất. Cậu mau thả tớ ra, chúng ta có chuyện gì cũng dễ thương lượng."

"Bạn tốt, không sai, chúng ta đúng là bạn bè tốt nhất. Nếu người bạn tốt này về nước, tôi đương nhiên cũng nên gặp mặt cô một lần. Hiện tại, hai chúng ta cũng nối tiếp tình nghĩa trước thật tốt. Tới đây, tôi giới thiệu cho cô một chút, ba người này đều là bạn học của tôi. Biết không, vị Lý Như Tuyết này lại là cháu gái của nhà có tiền, là bạn tốt nhất của tôi trước kia."

Chậm rãi đi tới từ bên kia, Mai Lan nhìn Lý Như Tuyết bị trói chặt trước mặt, đi lên chính là tát một cái lên trên mặt Như Tuyết. Đều là người phụ nữ này phá hủy tất cả của cô, nếu không phải là ả ta, cô cũng sẽ không gặp phải chuyện này, sau đó càng bị ả ta uy hiếp. Sau khi mình bị trường học đó buộc nghỉ học, Lý Vạn Sơn cũng không còn nghĩ biện pháp cho cô, dưới sự cầu xin đủ kiểu của mình với người phụ trách mới sắp xếp cho mình một trường học, mà trường học kia là loạn trường cấp ba lộn xộn nhất ở thành phố này.

Từ con cưng của vua lưu lạc tới nơi này, vào lúc Lý Như Tuyết ở nước ngoài không ai biết cô đã gặp phải cái gì, hôm nay nhìn Lý Như Tuyết phá hủy tất cả của cô, Mai Lan cũng không đè nổi tức giận trong lòng nữa, trở tay lại đánh xuống năm sáu cái bạt tai.

"Mai Lan, chớ quên việc chính." Bên cạnh, một thanh niên nhuộm mái tóc màu vàng đưa tay kéo cánh tay Mai Lan lại. Lần này, bọn họ trói Lý Như Tuyết đến nơi này, không chỉ riêng là trút giận cho Mai Lan, ngẫm lại người bên kia điện thoại cũng không phải là mấy tên côn đồ cắc ké như bọn họ có thể đắc tội.

Nếu không có mục đích đặc biệt, thật sự là bọn họ vẫn muốn trút ra chút lửa ở trên người mỹ nhân như thế, trong ngày thường Mai Lan này nhìn rất có đạo lý, nhưng bây giờ vẫn còn quá xúc động, đừng hỏng việc lớn của người bên kia. Mai Lan vừa thấy thanh niên, người run một cái, động tác trên tay liền dừng lại, nhìn ra được trong ngày thường Mai Lan cũng rất sợ người thanh niên này. Người thanh niên trước mắt này trợn mắt, Mai Lan bèn không dám tiếp tục mở miệng, lui qua một bên. 

"Cô tên là Lý Như Tuyết, là bạn tốt của Mai Lan, mấy người chúng tôi chính là cần một khoản tiền, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời hợp tác với chúng tôi, tôi đương nhiên sẽ đối xử cô thật tốt." Người thanh niên lấy tay nâng cằm Như Tuyết lên, thấy Như Tuyết phối hợp gật đầu.

"Tốt, vậy thì ngoan ngoãn. Hiện tại theo ý của tôi để làm, ngoan ngoãn viết một lá thư đưa cho ông nội cô. Nhớ, nếu không nghe lời, hẳn là cô nên biết kết quả." Như Tuyết đâu dám phản kháng, xem ra người đàn ông này dễ nói chuyện hơn so với Mai Lan trước đó. Như Tuyết không dám phản kháng, trang ## bubble rất nhanh theo lời người thanh niên viết xong thư, "Rất tốt, bây giờ còn cần một vật làm tin." Người đàn ông kéo dây chuyền mà Như Tuyết đeo ở trên cổ xuống.

"Đến lúc đó cô cũng phải ngoan ngoãn phối hợp."

---

"Lão gia, bây giờ chúng ta phải làm sao ? Có phải nên báo cảnh sát hay không." Thím Lý cũng bèn đưa tới sợi giây chuyền chính là của Như Tuyết, sáng sớm hôm nay bà còn thấy Như Tuyết đeo nó ra ngoài.

"Không nên hoang mang, bà suy nghĩ kỹ càng một chút hôm nay con bé có nói muốn đi đâu không? Có lẽ cũng chỉ là giả." Như Tuyết bị bắt cóc vào lúc này, phản ứng đầu tiên của Lý Bách Niên chính là nhà họ Lý phái người làm. Những người đó quá độc ác, vì tiền thậm chí ngay cả cô gái nhỏ cũng không bỏ qua cho. Như Tuyết tuyệt đối không thể gặp chuyện không may vào lúc này, Như Tuyết… Như Tuyết không có ở đây, vậy một số tiền lớn sẽ thành bọt nước.

"Lão gia, tiểu thư Như Tuyết là hẹn với tiểu thư Tĩnh Xu của nhà họ Lý, ông xem có phải là tôi gọi một cú điện thoại cho tiểu thư Tĩnh Xu hỏi thăm một chút hay không?"

"Không cần, nếu như Tĩnh Xu gọi điện thoại tới thì bà cứ nói cơ thể Như Tuyết không thoải mái, mượn cớ lấp liếm cho qua." Như đã xác định Lý Như Tuyết ở trong tay của đối phương, hiện tại quan trọng nhất vẫn là cứu Như Tuyết ra trước khi những người đó chưa giết con tin, nhưng mà nghĩ đến mục đích của những người đó, cho dù là lão cáo già Lý Bách Niên cũng cảm giác không có hi vọng gì.

Từ sau lần trò chuyện với ông nội đó thì không có người nào nói chuyện với cô, Như Tuyết nhìn vẻ mặt những người này càng ngày càng u ám. Mình đã thấy được mặt mày của bọn họ rồi, rất rõ ràng chỉ cần một khi tiền tới tay cũng chỉ có một khả năng là giết con tin. Mình nhất định phải nghĩ biện pháp chạy trốn, bản thân sắp lập tức nhận được tài sản kếch xù, tuyệt đối không thể chết ở chỗ này. Những người đó thấy mình ngoan ngoãn nghe lời, trông coi mình cũng không phải rất chặt, thậm chí hai kẻ trong đó lại vung quyền uống rượu ở nơi đó. Như Tuyết cố gắng giãy giụa, phát hiện sợi dây buộc tay chân mình lại từ từ lỏng lẻo, trong lòng vui vẻ, len lén gia tăng động tác......

"Lão đại, ngày mai chúng ta lấy được tiền là có thể thong dong vui sướng rồi. Thật ra thì con nhóc này cũng thật đáng thương, lòng dạ những người nhà gì kia cũng quá ác độc ròi." Một người trong bọn cướp giống như uống quá nhiều, mở miệng nói với một người khác.

"Đừng nói những lời thừa kia, những chuyện này không có quan hệ với chúng ta, chúng ta cũng là lấy tiền làm việc cho người, ai bảo cô ta có thứ không nên có." Người đàn ông cầm đầu đẩy một phát trên người gã đàn ông uống nhiều kia, bảo hắn không nên nói lung tung. Thứ không nên có, người thân, từ mấy câu linh tinh của hai người này Như Tuyết nghĩ tới một khả năng, lại là như vậy, là những người thân ác độc kia sợ cô thừa kế quá nhiều di sản mới đối với cô như vậy. Trước mắt, những kẻ này uống quá nhiều là cơ hội cuối cùng của mình, mình không thể cứ tiếp tục chờ đợi.

Hai người trước mắt kia thật sự uống quá nhiều, Như Tuyết nhìn sợi dây thừng của mình đã bị lỏng ra, len lén đứng dậy chạy đi về phía ngoài cửa, mấy ngày nay nghe bọn họ nói nơi này hình như là một kho hàng vắng vẻ. Mặc dù động tác Như Tuyết rất nhẹ, nhưng rốt cuộc đói bụng mấy ngày không đủ hơi sức, lúc đẩy cửa đã làm ra tiếng vang, người đàn ông uống say bị tiếng động đánh thức theo bản năng nhìn về phía Như Tuyết bị trói chặt, liền choàng tỉnh, đẩy người bên cạnh một cái đuổi đến ngoài cửa. Sau khi Như Tuyết làm ra tiếng động, bèn bắt đầu liều mạng chạy về phía trước, nhưng vùng ngoại ô không có một bóng người, làm sao Như Tuyết có thể chạy qua hai đấng mày râu.

Mắt thấy hai kẻ kia từ từ đuổi tới, Như Tuyết chỉ cảm thấy sợ hãi chưa từng có trước đó, dưới chân trượt một cái cả người ngã lăn trên đất. Khi thấy hai người cách mình càng ngày càng gần, Như Tuyết đã tuyệt vọng nhắm mắt lại, mình thật không cam lòng, không cam lòng.

"Vị tiểu thư này, cô tỉnh rồi, cô không sao chứ?" Nơi này là nơi nào, không phải là cô đã đến Thiên đường, người trước mắt chính là thiên sứ trên trời, thiên sứ thật anh tuấn, sao anh ta không có cánh.

"Tiểu thư, cuối cùng cô cũng tỉnh, cô đã hôn mê hơn sáu giờ, nếu không phải là bác sĩ nói cô không sao. Ta đã muốn báo cho cảnh sát." Người đàn ông đối diện thấy Như Tuyết tỉnh lại, thở ra một hơi như trút được gánh nặng.

"Đây là nơi nào? Tại sao tôi lại ở chỗ này? Là anh đã cứu tôi?" Từ mới bắt đầu tỉnh lại trong mơ hồ, đương nhiên Như Tuyết sẽ không cho là mình ở trên thiên đường, cô nhớ vào lúc cô từ bỏ, giống như trước mặt xuất hiện người nào đó, tiếp đó thì cô không còn biết được gì nữa, nhưng giọng nói của người kia thì mình lại ghi nhớ ở trong lòng, mà giọng nói của người đàn ông trước mắt này lại rất tương tự với trong trí nhớ mình.

"Tiểu thư, ngày đó tôi lái xe vừa vặn đi qua nơi đó, không ngờ lại gặp phải tiểu thư bị hai người đàn ông kia đuổi theo, khi hai người kia thấy tôi tới thì bỏ chạy, mà tiểu thư lại vẫn hôn mê, tôi không có cách nào cũng không tìm được phương thức liên lạc của cô, chỉ có thể đưa cô tới nhà tôi. Tiểu thư, hiện tại cô có muốn gọi một cú điện thoại tới trong nhà hay không? Vậy bọn họ cũng không cần lo lắng."

Gọi điện thoại, trong lòng Như Tuyết khẽ động, nhận lấy điện thoại người đàn ông đưa tới, suy tư một chút, "Vị tiên sinh này, anh đã cứu tôi, tôi thật sự là không biết nên cảm ơn anh như thế nào. Vốn có mấy lời là tôi không nên nói, nhưng bây giờ tôi lại chỉ có thể nhờ anh một chuyện, hi vọng anh có thể giúp tôi, tôi thật sự không có biện pháp gì."

Mình có thể bị người bắt cóc một lần, thì có lần thứ hai, hiện tại Như Tuyết không tin tưởng bất kỳ người nào có quan hệ với nhà họ Lý, bao gồm Lý Bách Niên, ông nội của cô. Cho dù Lý Bách Niên không có bất kỳ quan hệ gì với lần bắt cóc này, nhưng ông ta cũng sẽ mơ ước tài sản của mình. Trước mắt, không bằng mình trốn ở chỗ này, đợi đến lúc ông nội qua đời, mình sẽ xuất hiện vào thời điểm công bố di chúc, đến lúc đó tất cả đã trở thành ngã ngũ, ai cũng không cách nào làm ra cái gì đối với cô.

"Tiểu thư, cô khách sáo rồi, nếu như có việc gì cần đến tôi, tiểu thư cứ mở miệng." Người đàn ông cười cười, ngay cả hỏi cũng không hỏi Như Tuyết muốn nói những thứ gì, đã hoàn toàn đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.