“Không được rồi, chúng ta phải nhanh lên, chị không muốn bị nhiều người nhìn khi đi vào, thật xấu hổ, đi đi đi.
”
Bị Lý Mỹ Lệ vội vàng lôi về phía trước, mặt Tô Ngư giãn ra, nở nụ cười, trở tay kéo Lý Mỹ Lệ đi, đừng chỉ nhìn tay cô giống người không phải làm gì, thật ra cứ mỗi dịp thu hoạch bận rộn cô đều về quê giúp đỡ công việc đồng áng, sức lực không hề yếu, sức khỏe cũng rất tốt.
Lý Mỹ Lệ sợ hãi kêu lên: “Chậm một chút, chậm một chút…”
Hai người họ chạy rất nhanh, khi chạy tới thì các nam nữ trẻ tuổi đang lục tục đi vào hội trường, phía sau dường như đã không còn nhiều người, phần lớn mọi người đều đã đi vào.
Hòa mình vào đám đông thuận lợi che giấu bản thân, Tô Ngư nhẹ nhàng thở ra, lấy khăn tay ra lau mồ hôi: “Kịp rồi.
”
Lý Mỹ Lệ không ngừng thở hổn hển: “Cũng chưa phải đến cuối cùng.
”
Nói xong hai người nhìn nhau cười, khiến cho người bên cạnh nhìn bằng ánh mắt lạ lùng.
Hội trường được sắp xếp ngay tại nơi tổ chức hoạt động hàng ngày của nhà máy, cũng không trang trí quá nhiều, nhìn thấy rất mộc mạc và bình thường, nước trà và hạt dưa được bày ra rất nhiều, nhưng mục đích chủ yếu của những người tới đây không phải là ăn uống, bọn họ tới để tìm người yêu, ngoại trừ Tô Ngư và Lý Mỹ Lệ là hai người bạn thân làm ổ ở góc này.
“Không phải là nước lọc, bên trong được bỏ thêm đường, lần này nhà máy rất cẩn thận.
” Lý Mỹ Lệ cầm lấy một cốc, uống xong một cốc lại rót thêm một cốc, uống liên tiếp ba cốc!
Tô Ngư cũng khát, nhà cô cách hội trường không xa, nhưng chạy một đoạn đường cần phải uống nước: “Đúng vậy, nghe mẹ em nói, trước đây không có hạt dưa chỉ có nước lọc thôi.
”
Lau sạch mồ hôi, nước cũng uống rồi, ánh mắt Tô Ngư tập trung vào hạt dưa, đang muốn vươn tay ra lấy lại bị người khác gọi tên.
“Đồng chí Tô.
”
Hai mắt Tô Ngư mở to, nhìn hạt dưa chỉ cách cô có một bàn tay, trong lòng thầm thở dài, quay đầu nhìn người kia: “Đồng chí Chu, hóa ra anh cũng tham gia xem mắt sao?”
Đồng chí Chu nhìn Tô Ngư, gật đầu: “Vâng, bởi vì cô cũng tham gia.
”