Thừa dịp này, Tô Ngư kéo ống tay áo Lục Thiệu Tông xông vào bên trong, Lục Thiệu Tông thuận theo cô, hai người rốt cuộc cũng thoát khỏi vòng vây, nhưng sau khi vào công viên, Tô Ngư lại hối hận, bởi vì trong công viên lại là một vòng vây khác, tất cả đều là nam nữ có đôi có cặp, đi vài bước lại gặp một đôi.
Tô Ngư không tin, cô trực tiếp đi thẳng về hướng bờ hồ, hồ lớn như vậy, chẳng lẽ không có một chỗ trống nào cho cô?
Nhưng cuộc đời là như vậy đấy, bờ hồ đã bị các cặp tình nhân chiếm hết, giống như đã thương lượng xong, cách một đoạn thì có một đôi, cứ như vậy vây quanh thành một vòng tròn, bất luận kẻ nào muốn chen vào đều không được.
Toàn bộ công viên gần như không còn chỗ trống, bởi vì ngoại trừ các cặp tình nhân, thì người lớn trẻ nhỏ đến công viên chơi cũng không ít, hôm nay là ngày nghỉ nên tất cả mọi người đều đến đây để thư giãn.
Tô Ngư cứ như vậy kéo Lục Thiệu Tông đi một vòng công viên, Lục Thiệu Tông từ đầu đến cuối đều ngoan ngoãn đi theo cô, cũng mặc cho cô nắm lấy ống tay áo mình.
Cuối cùng, Tô Ngư phát hiện mình đã làm nhăn quân trang của Lục Thiệu Tông, vội vàng buông ra, ảo não nói: "Quần áo của anh! "
Lục Thiệu Tông lắc đầu: "Không sao, anh sẽ dùng bàn ủi ủi lại.
”
Tô Ngư trả lời theo bản năng: "Em cũng biết dùng.
”
Lục Thiệu Tông: "Thật trùng hợp, chúng ta đều biết dùng.
”
Tô Ngư lập tức nở nụ cười, lúc cô phát hiện Lục Thiệu Tông đang nhìn mình, cô liền vội đưa tay che miệng, có phải cô vừa cười hở răng rồi không?
“Em cười rất đẹp, giống như hoa nở vậy.
" Ngữ khí Lục Thiệu Tông chân thành, anh chưa từng nói những lời này bao giờ.
Thình thịch.
Trái tim càng đập nhanh hơn, Tô Ngư lặng lẽ nắm tay, tự an ủi mình đừng sợ, mở miệng: "Lúc anh cười rất tuấn tú, dù sao cũng rất đẹp, cho nên sau này chúng ta nên cười nhiều hơn nhé.
"
Lục Thiệu Tông cười khẽ: "Được, nghe lời em.
”
Lại nữa, cái cảm giác muốn xoa lỗ tai này, cộng thêm khuôn mặt đẹp trai này, càng làm cho người ta động tâm không thôi.