Tô Ngư cười giả: "Thím Tôn, hôm nay con mới biết, thì ra nhà dì ở ven biển.”
Mọi người vừa nghe thấy thế, tiếng cười lại liên tiếp vang lên.
Thím Tôn: "......”
Sau khi phản công, Tô Ngư cũng không chút lưu tình vỗ nhẹ cánh tay Lục Thiệu Phong, sau đó lập tức buông ra: “Mẹ em bảo anh vào nhà ngồi một chút, tuy hôm nay anh chỉ muốn đưa em về nhà chứ không phải định vào, dù sao cũng đến rồi, vào đi thôi, đừng để ba mẹ em đợi.”
Lục Thiệu Phong nhìn Tô Ngư: "Được, anh nghe lời em, ngày mai anh chính thức đến thăm chú dì."
Tô Ngư chớp chớp mắt, gật đầu: "Được."
Tô Quý Hoa đứng ở cửa sổ nghiến răng nghiến lợi, trái tim như bị ngâm giấm: "Đồng chí Tiểu Lý, nghe này, nghe này, mới ngày đầu thôi mà Tiểu Ngư lại đang bảo vệ tên nhãi họ Lục như thế này…"
Lý Lâm khoanh tay, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, nhưng ngay từ đầu đồng chí Lục đã thể hiện rất tốt khi có thể cứu được Tô Ngư.
Gần như, chỉ một chút thôi, cái mồm ba hoa của Tôn Đại Chủy đã hại con gái mình rồi.”
Tô Quý Hoa nghẹn ngào nói: "Đúng vậy..."
Lý Lâm: "Được rồi, đừng khóc nữa.
Vận mệnh đến thì không thể ngăn cản được.
Hiện tại xem ra đồng chí Lục xứng đáng với Tiểu Ngư của chúng ta.
Hơn nữa, lúc em và anh quen nhau cũng chạc tuổi Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư giống anh ở điểm này, con bé nhìn thấy người mình thích sẽ lập tức hành động."
Tô Quý Hoa: "Nói nhảm, người theo đuổi trước là anh."
Lý Lâm: “Không, là em trước.”
Tô Quý Hoa: “Anh trước."
Lý Lâm: "Em đã nói với anh là em…."
"Ba mẹ?" Tô Ngư dùng sức gõ cửa, cố nhịn cười, nhưng nếu cô không lên tiếng, ba mẹ cô lại sắp bắt đầu một cuộc tranh luận khác về "ai là người theo đuổi trước".
Lục Thiệu Phong đứng ở cửa và quan sát.
Lý Lâm và Tô Quý Hoa đều quay đầu lại: "..."
Tô Ngư cu nở nụ cười: "Ba mẹ, tình cảm hai người thật tốt, ngay cả động tác quay đầu cũng giống hệt nhau, hơn nữa là cùng lúc."
Lý Lâm và Tô Quý Hoa: "..." Cố chịu đựng, đây là con gái của mình! Không thể đánh!
Tô Ngư tránh được trận chiến của ba mẹ trong gang tấc, dẫn Lục Thiệu Phong vào: "Ba mẹ, con đưa bạn trai đến gặp ba mẹ, ba mẹ nhìn này."