Tô Ngư nhìn sang và thấy đồng chí Tiểu Lý đang đấu khẩu với mẹ của Chu Xảo Mạn.
Lý Lâm thậm chí còn không thèm nhìn thẳng bà ta: "Chị thật kiêu ngạo, cẩn thận cuối cùng gà bay trứng vỡ.
Haha, chữ bát chỉ có một nét, nhưng cuối cùng còn chẳng viết nổi chữ bát.
"
Mẹ của Chu Xảo Mạn: “…”
Trong nháy mắt sắc mặt Lý Hồng trở nên vặn vẹo, lời này của Lý Lâm thật sự đâm vào gan phổi bà ta, bà ta không thể thở được.
Lý Hồng vừa mới muốn đi khoe khoang, Lý Lâm nhìn bà ta, lạnh lùng trào phúng: "Tôi nói trúng tim đen của chị sao, cuối cùng chị cũng biết sợ rồi à?”
Lý Hồng: "! Nói trúng gì? Sợ gì? Cô tưởng cô là giun đũa trong bụng tôi à, cô thì biết cái đách gì mà nói, tôi sống rất tốt, chồng thương yêu, con cái hiếu thuận, không có chuyện gì phải lo lắng sợ hãi, bây giờ Xảo Mạn còn tìm được cho tôi một người con rể làm quân nhân, tôi còn không mong gì hơn, Xảo Mạn nhà tôi lợi hại nhất, vừa hiếu thuận lại giỏi giang.
”
Lý Lâm liếc mắt: "Chị còn dám nói thế à, cũng không biết là ai mấy năm trước thẳng tay đưa đứa con gái hiếu thuận mới mười lăm tuổi xuống nông thôn nữa.
”
Lý Hồng giả ngu: "Cái gì mà thẳng tay, đó là ý của Xảo Mạn, chính con bé muốn làm thanh niên xung phong vì quốc gia xây dựng nông thôn, tư tưởng giác ngộ cao, tôi làm mẹ đương nhiên phải ủng hộ con bé chứ, bây giờ con bé muốn trở về thành phố, không phải tôi đã lập tức tìm công việc để cho con bé làm sao, con gái của tôi dứt ruột đẻ ra sao không xót cho được.
”
Nói hay như hát ấy nhỉ.
“Tôi dám vỗ ngực nói với mọi người, tôi đối với con gái Xảo Mạn của tôi là tốt nhất, còn tốt hơn hai đứa con trai nhà tôi nữa, tôi cũng đã tìm công việc cho con bé, cha mẹ nhà nào mà không để con trai thừa kế công việc chứ?”
Lý Hồng có thể nói chuyện này mà mặt không đỏ tim không run, nhất là trên mặt Lý Hồng lại còn tràn ngập tự tin.
Lý Lâm thật sự rất khâm phục.
Bà thật sự không hiểu, Lý Hồng như vậy mà cũng dám nhận mình thương con gái nhất.