Trước khi tan ca, chủ nhiệm gọi mọi người họp: “Bản thảo lần này là dùng của Tiểu Ngư.
Đồng chí Tô Ngư, làm tốt lắm.
Đồng chí Chu, cậu học bản thảo của đồng chí Tô đi.”
Văn phòng Tô Ngư tổng cộng có sáu người.
Cô và đồng chí Chu là nhân viên mới làm việc hai năm, bốn người khác đều là nhân viên kì cựu, có quan hệ thân thiết với Tô Ngư.
Chủ nhiệm vừa nói xong, lập tức có tiếng vỗ tay vang lên.
“Năm đó Tiểu Ngư vừa vào, là tôi đã chỉ dẫn con bé đấy.”
“Sống ở nhà người thân mười mấy năm, tôi nhìn con bé lớn lên, thành tích học tập của Tiểu Ngư rất tốt, nhất định viết bản thảo cũng rất tốt.
“Tiểu Ngư trích dẫn lời của vĩ nhân, đọc lên làm cho tôi thật kích động.
Những người khác nghe thấy, nhất định cũng có thể nâng cao ý chí chiến đấu, cố gắng sản xuất.”
Tô Ngư sờ sờ hai má, vì được khen mà nóng lên: “Con còn phải học nhiều nữa.”
Mọi người lại cười, hết mực ưu ái.
Từ nhỏ, Tô Ngư đã rất được người lớn yêu thương, vẻ ngoài xinh đẹp lại đắng yêu, tính cách cũng tốt, có rất ít người không thích cô.
Thế nhưng, khiến người ta thích đôi khi cũng không phải chuyện tốt.
Bởi vì khi người lớn nói xong sẽ lạc sang một đề tài khác, bắt đầu giới thiệu đối tượng cho cô.
“Nghe bảo con đăng ki tham gia xem mắt? Báo tên làm gì.
Nếu con thật sự muốn tìm đối tượng, cứ nói với dì, dì giới thiệu cho com.”
“Đi xem mắt thêm kinh nghiệm cũng không tồi.
Nếu không tìm được, anh sẽ giới thiệu cho em, cuối cùng sẽ tìm được người mà em với ba mẹ em hài lòng thôi.”
Chỉ sợ là ba mẹ cô sẽ không vui khi thấy cô gả ra ngoài sớm như vậy.
Chủ nhiệm vừa nghe, cũng góp ý: “Đồng chí Tiểu Ngư, có muốn chú giới thiệu cho cháu không? Chú cũng biết không ít chàng trai tuổi trẻ tài cao.”
Tô Ngư bị vây quanh giới thiệu đối tượng: “Cháu vẫn nên tham gia hội xem mắt thì hơn.
Những thứ khác sau hay nói QAQ….”
Thấy cô đáng thương như vậy, mọi người đều bị chọc cười, nhao nhao tản ra.
“Cô muốn đi xem mắt?”
“Hả?” Tô Ngư kỳ quái nhìn đồng chí Chu: “Phải, tôi đăng kí rồi.”