Lập xong kế hoạch đưa tiểu phu quân vào được trong cung này, Nhàn Vũ vui vẻ lấy con rối ra. Đi thay quần áo để đi trêu Hoàng Sư. Ngâm nga một đoạn nhạc ngắn, dùng đoản kiếm cùng áo tàng hình đi đến chỗ mình mua cho Hoàng Sư ở.
Trên đường đi cũng nhìn xuống kinh thành, nơi nguyên chủ cố gắng xây dựng mà lắc đầu, đất nước mình cố gắng bao nhiêu công sức để giữ gìn, bảo vệ lại vào tay của người khác thì đúng là khó chịu thật sự. Nghĩ rồi lại cũng chẳng thấy nó liên quan nhiều đến mình ngoại trừ việc phải thay đổi số mệnh ra thì khác.
Vừa đến đã liền thấy một người đang ở đình viện như đang đợi cô vậy.
Quả thật là như vậy, qua mấy lần gặp nhau, Hoàng Sư luôn biết cô sẽ đến bằng lối này nên vẫn hay đợi cô ở nơi đây.
Nhàn Vũ đáp xuống một góc rồi đi ra gặp tiểu phu quân của mình. Nhìn Hoàng Sư mĩ mạo thế này nhất định trước khi vào cung không thể để lộ nếu không liền bị gọi là hồng nhan họa thủy mất thôi.
Ngắm hoài tiểu phu quân nhà mình chắc cô cả ngày không thấy chán. Cô thề nếu không phải do nguyên chủ bắt cô làm minh quân thì cô nhất định sẽ làm hôn quân phá hoại đất nước này thành đồ chơi cho Hoàng Sư.
Đi đến gần Hoàng Sư, Nhàn Vũ mỉm cười đầy mị hoặc nói:
- Ngươi đang đợi ta sao?
- Ta....không có.
- Hừ. Khẩu thị tâm phi. Nếu không....làm sao ngươi lại ở đây đợi ta chứ? Phải không?
Hoàng Sư đỏ mặt không đáp lại. Nhàn Vũ cũng không trêu chọc hắn nữa. Hai người im lặng được một khoảng thời gian ngắn rồi Nhàn Vũ mở lời trước:
- Có một chuyện liên quan đến cả ta và ngươi thì ngươi có muốn nghe không?
- Không thì sao?
- Ngươi vẫn phải nghe thôi.
- Vậy ngươi hỏi ta làm gì?
- Ta hỏi ngươi để thông báo với ngươi chứ không phải để hỏi ý kiến ngươi.
Đến đây Hoàng Sư im ắng không hé lời thêm nữa. Nhàn Vũ nhìn hắn tỏ thái độ giận dỗi với mình mà Nhàn Vũ chỉ đành lắc đầu mà nói tiếp.
- Ta đến đây để nói với ngươi về việc nạp phượng quân của ta.
Việc này cuối cùng cũng đến. Hoàng Sư nghĩ mà thấy hơi xót xa trong lòng, khuôn mặt từ đỏ hồng thành hơi nhợt nhạt đi. Cô định nạp phu nên muốn đuổi hắn đi đúng không? Dù biết trước sẽ như vậy sao hắn vẫn đau như thế chứ?
- Ta sẽ tự chuyển đồ đi, không phải tiễn.
Hắn có lòng tự tôn của mình không muốn làm nam sủng hay quý quân càng không muốn làm người tình trong bóng tối của cô như thế này nên hắn tự quyết định dời đi. Hắn không muốn như phụ thân của mình. Vì quá tin tưởng mà đánh mất mình trong cung điện nguy nga nhưng ăn thịt người kia. Dù không biết vì sao mới ở cùng cô vài ngày nhưng hắn rời đi không nỡ.
Thấy mình sắp khóc đến nơi rồi thì Hoàng Sư cố tình quay mặt tránh đi không dám nhìn Nhàn Vũ mà xông ra khỏi đình viện.
Bỗng hắn thấy tay mình bỗng dưng bị kéo lại không chạy được nữa. Biết người đó là ai nhưng không dám quay lại để gỡ tay người ấy ra mà cố ngăn lại những giọt nước mắt, cố cất giọng nói bình thường nhất:
- Xin nữ hoàng tự trọng, mời ngài buông tay ra.
Đến danh xưng nữ hoàng khiến cho họ thấy xa cách nhất hắn cũng đã sử dụng là thấy đủ sự giận dữ muốn rời đi của hắn rồi.
- Ngươi giận thật rồi kia. Quay lại đây. Nếu đã gọi ta là nữ hoàng thì nghe lệnh đi.
Hắn khựng lại không đi được nữa. Nhàn Vũ thấy hắn không chạy nữa liền kéo hắn lại vào lòng mình. Hoàng Sư dù cố phản kháng thoát ra khỏi lòng Nhàn Vũ nhưng không thành công bị cô giữ chặt hơn.
Định nói thêm gì đó, Hoàng Sư liền bị Nhàn Vũ cúi đầu hôn lên đôi môi kia. Giật mình đứng hình một lúc, định nói gì đó hé miệng ra liền bị Nhàn Vũ đưa lưỡi vào trong khoang miệng hắn. Chiếc lưỡi đinh hương câu lấy lưỡi hắn. Vị ngọt trong khoang miệng hắn như bị hút sạch. Đến khi thấy Hoàng Sư có dấu hiệu thiếu khí sắp ngất, Nhàn Vũ mới tha cho hắn nhưng vẫn ôm lấy trong lòng mình.
Nhìn hai người đang quấn quýt bên nhau, trăng cũng phải nấp sau những đám mây ngại ngùng. Những ngọn gió thổi qua nhẹ nhàng nhưng cũng giúp cho Hoàng Sư phần nào tỉnh táo hơn trước sự việc đang diễn ra này.
Hắn thấy vô cùng xấu hổ luôn rồi. Sao cô có thể làm vậy với hắn chứ? Rõ ràng cô đã định tuyển phượng quân của mình rồi mà. Hắn không muốn làm thứ quân hay quý quân. Hắn bày tỏ không rõ hay sao chứ?
Nghĩ đến đây, Hoàng Sư thấy thật sự vô cùng bất lực, sao cô không bỏ qua cho mình chứ. Hắn thà làm một thường dân sống trọn đời với một người còn hơn phải tranh giành sủng ái của nữ hoàng trong hoàng cung. Sao ông trời không đáp ứng được yêu cầu nhỏ bé này của hắn cơ chứ? Tại sao vậy? Sao lại khiến hắn yêu cô như thế này vậy chứ? Ông trời quả nhiên trêu người mà.
Nhàn Vũ thấy áo mình lại ướt đẫm một vùng mất rồi, cạn lời luôn chứ. Nam nhân ở đây quả nhiên yếu đuối, không thể kiên cường được bao lâu. Đúng là hổ giấy mà.
- Đừng khóc nữa. Ta nói ta nạp phượng quân nhưng ta cũng không có ý định nạp thêm bất kì thứ quân, thị quân, quý quân hay bất kì nam sủng nào cả. Trọn đời này kiếp này với một người mà thôi.
- Cái....cái gì cơ.
Nói vậy, Hoàng Sư vô cùng giật mình trước lời nói của cô. Chuyện này là vô cùng hoang đường không thể nào có được. Mà dù có chắc cũng chưa đến lượt hắn đâu. Nghĩ đến lại cười khổ, đau thương biết bao nhiêu. Lời nữ nhân quả không thể tin, càng là người có vị thế cao càng không thể tin tưởng được.
Nghĩ vậy, Hoàng Sư định đẩy người ra, chạy khỏi vòng tay Nhàn Vũ thì bỗng thấy người cô tránh ra, quỳ xuống, một tay vẫn nắm lấy tay hắn, đôi môi đỏ hồng mở lời nói:
- Hoàng Sư, chàng nguyện làm phu quân độc nhất vô nhị, đời này kiếp này mãi bên nhau với ta, cho đến cuối đời chết cũng không dời xa nhau không?
- Ta....
Hoàng Sư vô cùng ngạc nhiên trước hành động của cô. Hắn đây là được tỏ tình sao? Định mở miệng nói đồng ý nhưng hắn lại ngưng lại. Lỡ đâu cô lại nói dối thì hắn biết phải xử lí làm sao? Phụ thân hắn cũng bị chính người phụ nữ đó lừa theo cách này.
Thấy Hoàng Sư chần chừ do dự không dám đáp ứng, Nhàn Vũ đứng lên, đưa tay hắn đặt lên trái tim mình, ôn tồn nói:
- Hoàng Sư ta biết chàng bị tổn thương do quá khứ giờ ta sẽ trao cả tính mạng của mình cho chàng được không?
Nói rồi, Nhàn Vũ giả vờ lấy trong túi áo thật ra là từ không gian để đồ kia hai bình thuốc một trắng một đỏ khác nhau rồi nói với hắn.
- Đây là hai bình cổ trùng, bình màu đỏ chứa cổ trùng tên là Hồng tương tư. Đầu tiên sẽ lấy một giọt máu từ người mình yêu để trích vào cổ trùng rồi cắt tay ra hoặc nuốt xuống để đưa cổ trùng vào cơ thể. Cổ trùng sẽ ngủ đông bên cạnh dạ dày khi nuốt xuống hoặc gần với tim nếu đưa vào qua đường máu. Nếu như yêu người khác không phải chủ nhân dòng máu này liền thấy cả người như bị thiêu đốt từ bên trong, bị cổ trùng đang ngủ đông tỉnh dậy gặm nhấm nội tạng từ từ đến tận tim chết trong đau khổ. Còn bình màu trắng chứa một loại cổ khác tên Đoạn tương tư, nếu cho người đã uống Hồng tương tư uống Đoạn tương tư liền có thể giải cổ này. Nhưng tác dụng phụ đó là phải chịu đựng sự đau đớn trong vòng hai canh giờ và sẽ quên đi chủ nhân của giọt máu trích vào cổ Hồng tương tư.
Vừa dứt lời, Nhàn Vũ đã thấy vẻ mặt của Hoàng Sư đầy kinh ngạc, sững sờ trước những lời nói của cô.
- Vậy ngài định dùng chúng sao?
- Đúng vậy. Để chàng làm phượng quân của ta chính là phải để chàng nắm lấy mạng sống của ta, quyền sống chết của ta giao cả cho chàng. Giờ chàng tin tưởng ta chưa.
Nhìn vị nữ hoàng mà mình yêu vừa dám quỳ một chân xuống trước mặt mình lại còn dám dùng cả mạng sống để đổi lấy tình yêu của mình, Hoàng Sư thấy mình vô cùng hạnh phúc. Cô đã dám đặt cược vậy sao hắn không thử chấp nhận cô được chứ.
- Ta đồng ý với người nữ hoàng của ta.
Nhìn Hoàng Sư chấp nhận, Nhàn Vũ vô cùng sung sướng, cô liền lấy cổ trùng từ trong bình ra. Trích một giọt máu từ tay Hoàng Sư vào cổ trùng rồi nuốt xuống. Bỗng Hoàng Sư đoạt lấy bình cổ trùng đó, lấy một giọt máu của Nhàn Vũ cho vào cổ trùng rồi cũng nuốt xuống. Nhàn Vũ khá là ngạc nhiên nhưng rồi cũng chỉ biết cười nhìn hắn đầy sủng nịnh.
Cả hai nuốt xuống cổ trùng, Nhàn Vũ đưa bình cổ Đoạn tương tư cho Hoàng Sư giữ. Biết hắn định trả lại đưa cho cô giữ thì Nhàn Vũ liền nói:
- Ta đã bảo rằng chàng nắm giữ mạng sống của ta thì phải cầm lấy thuốc giải, không được mềm lòng. Chẳng lẽ chàng chịu được việc ta bên người khác sao?
Bị dọa, Hoàng Sư do dự rồi cũng nghe lời cô cất lọ Đoạn tương tư đi. Nhớ lại gì đó, Nhàn Vũ nói:
- Giờ ta sẽ dẫn chàng đi nơi khác để tạo thân phận mới để vào cung của ta danh ngôn chính thuận hơn được không?
- Hảo. Tất cả đều nghe theo ngài, nữ hoàng.
- Gọi ta là tiểu Vũ. Không cần gọi trịnh trọng như vậy quá.
- Ừm. Tiểu....Tiểu Vũ.
- Ngoan lắm. Việc cách nào đưa chàng vào cung là việc của ta, chàng không phải lo. Cứ yên tâm nhận sủng ái của ta và hạnh phúc là nhiệm vụ của chàng.
Còn lại cứ để ta lo, tiểu phu quân ngốc.
Nhàn Vũ nói thầm trong lòng. Nói đến đây, Hoàng Sư ngượng ngùng gật đầu nhẹ một cái, nếu không chú ý đến hắn như Nhàn Vũ tuyệt không thể phát hiện ra. Nhưng Nhàn Vũ cũng sẽ khá là ngạc nhiên những gì hắn sẽ làm được sau này. Nhưng cả hai bây đều đang ngọt ngào sau khi hẹn thề với nhau.
Hello mọi người, ta ra chương này là để muốn nói rằng ta thật sự drop nhưng lại quyết định xong thế giới này để mọi người đỡ hóng với lại thông báo về thời gian ta có thể sẽ trở lại sau khi nghỉ một thời gian.
Trong vai trò là một tác giả nghiệp dư, ta là một người vô cùng lười biếng ham chơi cực kì với lại chuyện đang bí ý tưởng vô cùng nên ta muốn giải nghệ. Trong vai trò độc giả, ta biết chờ truyện lâu ra khổ thế nào mà ta lại không thể ra thường xuyên nên nhiều người nản không muốn đọc nữa.
Nên ta quyết định tạm thời giải nghệ với lại ta sang năm lớp chín rùi. Ôn thi rất, rất mệt, nên có khi đến một năm sau chúng ta mới gặp lại nhau được. Chương này dài gấp đôi những chương trước đó để bù cho mọi người nha. Lần này thật sự là do ta quá bận, không có thời gian cho mọi người chứ không phải chúng ta tương tác kém nữa ( tuy đối với ta tương tác vô cùng kém là thật).
Yêu nhiều các độc giả đáng yêu, dễ mến của tôi. Tạm biệt thôi chưa hoàn toàn là vĩnh biệt.