Nữ Phụ Công Lược Truyện

Chương 60: Đại Náo Tu Chân Giới (24)



- Thánh khí trung cấp nha. Nhưng đáng tiếc là không dùng để phá nó được đâu. Nếu nó không dùng được thì cho ta đi.

Nhàn Vũ có chút hưng phấn mở miệng. Không ngờ bọn hắc y nhân này có Thánh khí trung cấp nha. Vậy cô không khách khí đâu.

Nhàn Vũ thu lại miếng ngọc rồi xông ra. Tên hắc y nhân đó cũng không ngờ rằng cô sẽ lao ra như vậy. Nhàn Vũ liền so tay đôi với hắn. Từng miếng băng trùy được phóng ra.

Căn bản thì tên hắc y kia hoàn toàn có thể tránh được nhưng vì muốn hại Nhàn Vũ liền không tiếc mạng mình để đổi. Hắn căn đúng lúc Nhàn Vũ đến gần đâm băng kiếm đến, liền lấy Thánh khí đó đâm cô.

Nhàn Vũ không ngờ hắn sẽ làm vậy thì liền trúng chiêu. Vết thương không sâu nhưng cũng khá dài. Nhàn Vũ ôm lấy miệng vết thương nhìn kẻ trước mặt nói.

- Không ngờ ngươi liều mạng vậy luôn ha.

- Giết ngươi là nhiệm vụ của bọn ta. Dù chết hay không cũng phải hoàn thành.

Tên hắc y bị đâm kia cố gắng nói.

- Đám các người trung thành với chủ nhân của mình ghê. Vậy thì để ta cho ngươi cái chết thật nhẹ nhàng.

Cô nói rồi lại tụ thêm băng kiếm nữa đâm trúng tim hắn. Hắn cũng vẫn không cam tâm nhắm mắt. Lấy một quả gì đó ném đến cho Nhàn Vũ.

Dạ Ảnh từ nãy đã định xông lên, giờ lại thấy cái đó đồng tử co rút lại, dùng lửa của mình để đốt cháy nó. Đồng thời kéo Nhàn Vũ xa ra.

Nhàn Vũ thấy Dạ Ảnh đã đỡ lấy mình liền an tâm dựa vào hắn nhưng vẫn theo dõi cuộc chiến.

Thấy vị Nguyệt Phá thần tiên kia từ nãy vẫn thong thả uống rượu, giờ đã tham gia cuộc chiến. Ông ta giết không ít người.

Đến khi chiều tà, thấy không làm gì được Nhàn Vũ cùng Dạ Ảnh thì bọn chúng mới rút đi. Trước khi đi còn để lại một quả độc bom.

Đương nhiên là mọi người ở đây đều phòng bị hoàn toàn. Dùng linh lực để làm phòng vệ bên ngoài. Rồi thấy những người đã chết, kể cả người ở phe nào đều đang bốc khói, những người không kịp tạo phòng vệ cũng kêu la. Rồi tất cả đều bị mất đi,chỉ còn bộ xương khô.

Thật khủng khiếp nha.

Nhàn Vũ nhìn mà khá ghê người nhưng chính cô cũng rèn được cái tính không khiếp sợ cái gì quá nên chỉ một giây sau liền chuyển thành tò mò.

Dạ Ảnh thấy vậy cũng liền giải thích:

- Đây là độc hóa thi. Có công dụng khiến thịt bị bay hơi, chỉ còn lại xương cốt. Dùng để hóa thi, tránh tìm được dấu vết đao kiếm, đồng môn đã chết của mình để nhận ra hành tung, môn phái.

- Vậy sao?

- Đúng thế. Nhưng loại độc này đã thất truyền từ lâu. Người biết đến nó thì đều là người có từ rất lâu về trước.

Lời nói này của Dạ Ảnh thì đều như thức tỉnh mấy vị thần đó đồng thời anh cũng nhìn sang vị Nguyệt Phá thần tiên như ám chỉ.

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

Nguyệt Phá thần tiên cau mày nói.

- Nếu ngươi nghĩ vậy thì có chứng cứ chứng minh chưa?

- Tất nhiên là có rồi.

Nhàn có chút buồn chán lên tiếng. Vết thương của cô đã liền lại từ khi nào. Đang đứng thẳng lưng, cầm trong tay tờ giấy gì đó.

Trước khi các hắc y nhân kia dùng loại độc kia thì ta đã kịp lấy cái này từ trong người một tên mà ta đã giết.

- Các người có muốn xem trong đó có gì không?

- Dừng lại. Không được mở tờ giấy đó!

- Sao ta phải đồng ý với ngươi?

- Nếu không ngươi sẽ chết.

- Ngươi vẫn luôn muốn giết ta mà. Vậy sao ta phải nghe chứ.

- Thế thì ngươi chết đi.

Nguyệt Phá thần tiên xông lên. Dạ Ảnh nhanh chóng lấy hỏa kiếm ra đối chiến. Trong không gian tới những tia lửa.

Nhàn Vũ bên này thì rảnh rỗi hơn. Chỉ đứng xem hai người đánh nhau, không thì cản đạn lạc.

- Trên người cô ta có bảo vật quý giá. Nếu các ngươi muốn chỗ đứng cao trên thiên giới này thì bắt lấy cô ta. Chẳng lẽ các ngươi không dám sao?

Thấy mình chắc không thể thoát ra khỏi Dạ Ảnh thì liền khiêu khích, giơi dậy lòng tham của họ để đối chiến với Nhàn Vũ.

Cũng có vài người không sợ chết nghĩ cô chỉ mới là tiểu thần liền có ý xông lên nhưng vẫn cẩn thận xem xét tình hình.

Chỉ từng đó thôi đã khiến lũ các ngươi xao động rồi sao? Ngu ngốc. Vậy để ta cho ngươi xem thế nào là kế ly gián.

- Thế các ngươi vẫn không nhớ vừa nãy hắn làm gì chính các ngươi sao? Nếu các ngươi đấu với ta có lợi lộc gì nào? Chỉ tổ hại thân, còn bị hắn cướp nữa chứ. Người nào mà xông lên chỉ gây tổn hại bản thân thêm thôi.

- Đừng nghe lời cô ta giảo biện. Cứ xông lên đi!

- Ngượng ngùng cho chức danh của ngươi quá luôn. Đại võ thần mà có ý định tạo phản, không coi người khác ra gì phải không?

- Vậy thì đã sao? Dồn các người vào chỗ chết là được rồi. Mẹ....

Hắn không cẩn thận tức giận quá nói ra luôn chuyện đó rồi.

- Hóa ra là vậy nhưng đáng tiếc ghê cho ngươi. Bây giờ thấy đã tâm của hắn rồi thì các ngươi còn nghe theo không?

Các vị thần biết nếu Nguyệt Phá thần tiên đấu thắng được Dạ Ảnh liền đến bọn hắn thì ngu gì mà không xông lên chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.