Nữ Phụ Công Tâm Kế

Quyển 2 - Chương 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thế giới 2: Dù hai ta là mối nhân duyên đầy bi thương





Phủ Vũ Hiếu Hầu.

Nơi đây từng trải qua mấy trận mưa thu, mấy ngày trước bên trong đình viện muôn hoa còn đua nhau khoe sắc nay đã phai tàn rơi rụng lả tả dưới những cành cây, gió thu thổi qua cuốn theo vài cánh hoa lác đác rớt xuống, dính phải nước mưa đồng thời trộn lẫn cùng bùn đất tạo nên một khung cảnh tĩnh mịch hoang tàn. Theo lý mà nói, một phủ Vũ Hiếu Hầu to lớn như vậy làm sao lại không có hai kẻ gia nhân (1) quét sân, chỉ là chủ nhân của bọn họ ra lệnh bất cứ kẻ nào cũng không được phép quét dọn, bằng không sẽ bị kéo ra đánh cho mấy gậy. Lâu dần, từ một sân viện muôn màu được chăm sóc cẩn thận nay đã trở thành khung cảnh như hiện nay..

(1) Người hầu.

Lê Nguyệt Xuyên một thân cẩm bào màu lam nhạt ngồi trong đình viện dưới gốc cây ngô đồng. Thỉnh thoảng có vài chiếc lá vàng óng rơi trên vai hắn, nhưng hắn cũng không có phản ứng gì, dường như muốn mặc kệ những chiếc lá kia chôn vùi mình vậy.

“Hầu gia.” Một gã sai vặt mi thanh mày tú (2) chạy đến trước mặt hắn cúi người, hành lễ.

(2) Mắt đẹp mày xinh

“Chuyện gì?” Một tay của Lê Nguyệt Xuyên vuốt nhẹ lên tay vịn của xe lăn, mặt mũi có mấy phần u ám.

“Tiểu nhân nghe nói, nghe nói….” Tên gia nhân kia không rõ nguyên do mà có phần lo lắng, nhún nhường và cẩn thận hơn: “Nghe nói Quận chúa Diệp Tử đột nhiên mất tích.”

Quả nhiên, Lê Nguyệt Xuyên vừa nghe đến cái tên này thì vẻ mặt càng trở nên lạnh lùng.

“Hừ.” Hắn cười khẩy: “Thế nào, cô ta ra ngoài tìm lang quân (3) trong mộng sao?”

(3) Chồng.

Lí Nham ngượng ngùng cười hai tiếng: “Nghe nói sau khi Vương Gia phát hiện thì tức giận đến tái mặt, phái rất nhiều người bắt Quận chúa về. Có thể nói Vương gia tức giận vô cùng!”

“Bắt được không?”

Cô ta là một cô gái yếu đuối, không thể chạy xa được.

“Còn chưa bắt được.”

 Lê Nguyệt Xuyên lại nở nụ cười: “Xem ra vị hôn thê của ta rất có bản lĩnh, nhất định trước đó đã chuẩn bị kĩ càng rồi mới hành động.” Giọng nói của hắn đầy vẻ mỉa mai. Hắn lập tức nhắm mắt lại, lộ ra mấy phần bi thương: “Thôi, ngươi đi thông báo với Vương gia một tiếng. Hôn ước của hai chúng ta lập nên là ngươi tình ta nguyện (4), muốn tiến hành theo hôn ước cũng nên là ngươi tình ta nguyện. Nếu Quận chúa Diệp Tử đã không vừa mắt một kẻ tàn phế như ta, một lòng muốn gả cho vị trạng nguyên ngọc thụ lâm phong kinh tài phong dật (5) kia vậy ta cũng không muốn ép buộc.” Hắn dừng một chút: “Huống chi,  không phải trước đó vài ngày Vương phi đã tới Hầu phủ hủy bỏ hôn ước, ta đã đáp ứng rồi sao?”

(4) Hai bên đều đồng ý

(5) Khí chất của người quân tử, tài hoa, phong nhã.

“Tiểu nhân nghe nói việc này là Tử Quận chúa thông đồng cùng Hoắc Vương phi tiến hành sau lưng Diệp Vương gia. Sau khi bị Vương gia biết được, ngài ấy đã rất tức giận, trách mắng Vương phi một trận, đoạt quyền chủ mẫu (6) của Vương phi, còn ra lệnh cấm túc Vương phi nửa tháng! Diệp Vương gia là người giữ chữ tín, chỉ sợ ngài ấy sẽ không đồng ý hủy bỏ hôn ước. Dựa theo cách làm việc của Vương gia chắc chắn sẽ bắt Tử Quận chúa thành hôn với ngài.”

(6) Quyền quản lý việc nhà thường là của vợ cả.

Những lời này làm sao Lê Nguyệt Xuyên lại không hiểu. Chỉ là……

Tay hắn chạm nhẹ vào đôi chân không chút cảm giác của mình.

Làm sao đây?

Hắn không tự chủ được mà nhớ tới dung nhan sạch sẽ không son phấn rạng ngời như ánh bình minh của người con gái kia, nhớ tới dáng vẻ cô cúi đầu mím môi e thẹn, khiến cho hắn càng cảm thấy trào phúng, đau lòng.

Một cô gái luôn dịu dàng biết lễ nghi yếu đuối hay xấu hổ, từ nhỏ đến lớn chưa làm gì trái phép tắc vậy mà bây giờ lại làm những việc như vậy. Đầu tiên là chặn tân trạng nguyên ngoài cửa cung, tiếp đó lại tùy ý bỏ nhà ra đi.

Nếu trong lòng cô đã ghét bỏ hắn thì hắn cũng không miễn cưỡng, sao phải dùng cách này bức hắn cơ chứ. Cần gì phải như vậy? Bản thân hắn đã là một kẻ tàn phế, còn có thể hại người khác sao?

Hệ thống, anh cho tôi (7) một trung khuyển nam (8).

(7) Ở TG1 hệ thống là nam

(8) Người đàn ông si tình, chung thủy.

 “Ngươi không cần quan tâm đến việc này. Chỉ cần đem những lời này của ta nói với Vương gia là được.”

 “Vâng.” Lí Nham cũng không nhiều lời, cung kính lui ra.

Mà lúc này Diệp Tử lại thảnh thơi dựa vào cột chòi màu đỏ nằm ở giữa sườn núi mà hóng gió, y phục bên trong màu xanh lục, vừa vặn ôm lấy dáng người. Bên ngoài khoác tầng lụa trắng mỏng, để lộ cái cổ duyên dáng, cô lại nhẹ nhàng kéo kéo các nếp gấp phức tạp trên quần phúc (9), ngáp một cái, cuối cùng không nhịn được hỏi:

(9) Phần dưới y phục cổ đại của cô gái, bên trong quần, bên ngoài váy, có các nếp uốn. 



 “Ngô Xuyên, vẫn chưa khỏe à?”

 Người bên kia tức giận: “Cô cho rằng lập trình không cần thời gian à? Tôi hỏi lại lần nữa. Cô chắc chắn muốn dùng 3000 điểm đổi lấy một cây phượng hoàn thảo?”

“Anh hỏi tôi bao nhiêu lần rồi. Còn sức như vậy thì đem đồ giao ra đây, chưa được thì đừng làm phiền tôi.”

“Này, bé Tử. Cô uống phải thuốc nổ à? Sao nóng thế.” Ngô Xuyên oán trách một tiếng. “Được rồi. Năng lượng chuyển hóa thành công. Phượng hoàn thảo của cô đây.”

Diệp Tử nhắm mắt lại, phát hiện bên trong không gian ý thức của mình (10) có một cây thảo dược màu tím bạc. Cô nhếch khóe miệng, hài lòng nở nụ cười.

(10) Trong truyện hệ thống các nhân vật nữ chính thường có một nơi dùng cho nhiều việc như nghỉ ngơi, tu luyện, trao đổi với hệ thống… được gọi là không gian. Không gian này được vào thông qua tâm tưởng.

Trong tiểu thuyết chẳng phải có nói cây phượng hoàn thảo này chỉ có thể tìm được ở một nơi sâu thẳm âm u ẩm ướt? Tại một vùng Tây Nam nơi nơi đều là rắn rết, bọ cạp, kiến lửa, đầm lầy?

 Diệp Tử liếc mắt nhìn quần áo mình sạch sẽ như đồ mới. Cô không thể trở về với bộ dạng này được, hơn nữa cũng không thể về vào lúc này, vẫn còn quá sớm. Dáng vẻ cô bây giờ không giống với một người vừa mạo hiểm vượt qua bao khó khăn, nguy hiểm đến tính mạng từ vùng đầm lầy Tây Nam trở về.

Cô đã rời nhà gần một tháng, chỉ có điều nếu kể cho người ta biết cô đã đến đầm lầy Tây Nam thì đúng là trò cười cho thiên hạ rồi. Chỉ là…nếu lại kéo dài thêm mấy tháng, Diệp Tử có cảm giác đêm dài lắm mộng.

Trong tiểu thuyết, nữ chính là cô sinh viên y khoa mới tốt nghiệp liền xuyên không đến đây. Chẳng phải ngay khi vừa đến thế giới này, cô ta đã ngay lập tức nữ giả trang nam đến cửa Hầu phủ, cản lại kiệu (11) tự tiến cử bản thân sao? Tuy rằng cô ta cải trang rất vụng về, Lê Nguyệt Xuyên nhìn qua là đã nhận ra ngay, mà cô ta cũng không chữa được chân cho hắn, nhưng bởi vì cô ta đối với một kẻ tàn phế như hắn không có thái độ kì thị, còn dịu dàng tỉ mỉ chăm sóc, từ từ làm trái tim hắn dao động

(11) 



Cuối cùng Lê Nguyệt Xuyên vượt qua mọi áp lực từ người đời, cưới cô ta làm vợ.

Diệp Tử xoa thái dương, phân vân trong chốc lát rồi thản nhiên cười. Mặc kệ việc cô ta tự tiến cử xảy ra khi nào, cũng không có khả năng vừa vào phủ đã khiến Lê Nguyệt Xuyên yêu mình. Hơn nữa, coi như hắn động tâm với cô ta, cô cũng có cách đoạt lại trái tim hắn. Tóm lại, không việc gì phải vội.

Sau khi nghĩ thông suốt, Diệp Tử lại càng nhởn nhơ tự mãn. Tận dụng thời gian này đi dạo chơi mấy vùng sông núi, ngân lượng (12) cô mang theo cũng đủ dùng, cũng tương đối hưởng thụ.

(12) Tiền thời cổ đại.

Lại qua hai tháng.

Lúc này Diệp Vương gia đã từ phẫn nộ chuyển thành sốt ruột, lòng đầy lo sợ cùng bất an. Ông tưởng rằng Diệp Tử vì không vừa lòng với hôn ước hoặc là đoán được suy tính trong lòng ông, cho nên mới bỏ nhà trốn đi. Diệp Tử từ nhỏ đại môn không ra, nhị môn không mại (13), chưa làm việc nặng bao giờ, cùng lắm chỉ có thể loanh quanh trong kinh thành hay đến tìm trạng nguyên Vương Tư Thư làm ra mấy việc ngu ngốc. Nhưng nhiều ngày đã trôi qua, ông trước đến phủ trạng nguyên sau lật tung cả kinh thành tuy nhiên vẫn không tìm thấy tung tích con gái mình.

(13) Không hiểu sự đời, cũng không biết làm gì.

Ròng rã ba tháng không có bất cứ tin tức gì của Diệp Tử. Mấy tháng nay, mỗi ngày Vương phi đều lấy nước mắt rửa mặt, có thêm lá gan cả ngày oán giận ông. Vương gia vô cùng phiền não nhưng cũng chưa bao giờ phản bác vương phi. Ông gần như đã…..Đã cho rằng….

 Chính vào lúc này, phủ Vũ Hiếu Hầu phái người đền báo tin phát hiện Quận chúa ngất xỉu trước cổng chính Hầu phủ. Cô bị thương nặng, tạm thời được sắp xếp trong Hầu Phủ, cũng đã mời ngự y đến điều trị, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.

Trong lòng Diệp Vương gia tràn đầy kinh ngạc. Phản ứng đầu tiên của ông là nha đầu (14) Diệp Tử kia đã làm chuyện vô lễ, ô uế lại bị Hầu phủ phát hiện, do đó bị trừng trị thật nặng một phen. Bây giờ người của Hầu phủ mới đến đây thông báo, chẳng khác nào là đang trắng trợn thị uy (15) với Vương phủ.

(14) Con nhóc.

(15) Thể hiện uy quyền.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong chốc lát đã bị ông ném ra sau đầu. Ông quen biết Lê Nguyệt Xuyên lâu như vậy, chắc chắn hắn sẽ không làm ra loại chuyện này. Thế nhưng Diệp Tử bị thương nặng đã đành, sao còn khéo như vậy ngất ngay trước cửa Hầu phủ. Nếu nó thật sự xảy ra chuyện, cũng sẽ không đến Hầu phủ nhờ giúp đỡ. Diệp Tử bị thương nặng, tại sao lại bị thương, vết thương nghiêm trọng đến mức nào?

Trên đường đến phủ Vũ Hiếu Hầu, trong đầu ông rối tinh rối mù, còn lòng thì thấp thỏm không yên. Chuyện này tạm thời ông không dám nói với Vương phi, biết được việc này không biết bà nương này (16)  sẽ làm ra việc thiếu suy nghĩ gì.

(16) Cách gọi thê tử một cách thân mật.

Thật vất vả mới đến Hầu phủ, không đợi người ra đón ông đã xông thẳng vào. Trên đường đến khách sảnh (17) ông vô cùng lo lắng, khi nhìn thấy Lê Nguyệt Xuyên bình tĩnh ngồi trên xe lăn, ông mới đứng lại.

(17) Phòng khách.

“Nguyệt Xuyên, Diệp Tử ở đâu? Hiện tại thế nào rồi?”

Lúc đầu Lê Nguyệt Xuyên cúi đầu tập trung suy nghĩ điều gì đó, nghe thấy giọng của Diệp Cao Phong mới ngẩng đầu lên, vẫy tay: “Lí Nham, đưa Vương gia vào.”

Diệp Cao Phong cũng không có tâm trạng cùng hắn trò chuyện, vội vã đi theo Lí Nham.

Chờ đến khi khách sảnh lại một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh, Lê Nguyệt Xuyên lại cúi đầu, vẻ mặt hoài nghi đầy mơ hồ. Khi nghe người hầu báo lại, phát hiện Tử Quận chúa ngất trước cửa Hầu phủ, hắn rất ngạc nhiên, lòng đầy nghi vấn, rồi lại nghe nói cô bị thương rất nặng. Hắn đã nghĩ có kẻ muốn nhất tiễn song điêu (18) nên giá họa cho hắn. Chỉ có điều, khi hắn tự mình nhìn thấy Diệp Tử lại cảm thấy không giống như những gì mình nghĩ.

(18) Một mũi tên trúng hai con chim.

Chưa kịp thấy vết thương thì hắn đã nhận ra bộ y phục (19) được người hầu vừa mang ra thấm đầy máu của cô. Đến trước giường, trước mặt hắn là khuôn mặt không chút hồng hào của Diệp Tử. Từ trán trở xuống, cả gương mặt tràn đầy những vết thương to nhỏ. Vết máu đã thâm, trên làn da trắng như ngưng chi (20) của cô đặc biệt nổi bật.

(19) Quần áo.

(20) Mỡ đông của động vật/thực vật, nguyên liệu dùng để làm thủ công xà phòng.

 Như cảm nhận được ánh mắt của hắn, Diệp Tử vốn đang bất tỉnh khẽ nhúc nhích, cau mày, mở mắt ra.

Tuy đã tỉnh lại nhưng ánh mắt cô bơ phờ đầy mệt mỏi, vô thần, cố gắng nhấc tay, môi mấp máy: “Cầm, cầm….”

 Khi đó ngự y và người hầu đều đã lui ở một bên, trước giường Diệp Tử chỉ còn lại hắn. Lê Nguyệt Xuyên nghi ngờ đưa tay ra, Diệp Tử đưa cho hắn một tay nải (21) có nhiều nếp nhăn.

(21) Bọc vải người xưa hay dùng để đựng vật dụng.

 Thấy đồ đã nằm trong tay hắn, Diệp Tử thả lỏng, một lần nữa hôn mê bất tỉnh.

Hắn chuyển xe lăn lùi sang một bên, nhường chỗ cho ngự y điều trị. Mở vật được bọc bởi nhiều lớp, lộ ra hộp gấm tinh xảo, bên trong hộp đựng một cây cỏ màu tím.

Nhất thời trong không khí tỏa ra một mùi thơm ngát. Lê Nguyệt Xuyên nhíu mày, đóng hộp gấm lại.

 Chỉ có điều hắn chưa kịp hỏi thì ngự y vốn đang chữa trị cho Diệp Tử đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn chiếc hộp trong tay hắn, biết mà còn hỏi: “Không hiểu loại mùi hương khi nãy ở trong phòng là từ đâu tới?”

 Ngự y thấy ánh mắt Lê Nguyệt Xuyên cũng nhìn chiếc hộp gấm trông tay, giọng nói của hắn có hơi run: “Không biết Hầu gia có thể cho tại hạ (22) nhìn qua được không?”

(22) Tại hạ là cách xưng hô trung tính tương đương như tôi-anh trong ngôn ngữ hiện đại,

 Lê Nguyệt Xuyên không nói lời nào đưa chiếc hộp qua.

Ngự y mở chiếc hộp ra, sắc mặt đột nhiên trở nên kích động, muốn đưa tay chạm vào rồi lại rụt về: “Chuyện này….Nếu như tại hạ đoán không sai, đây chính là phượng hoàn thảo mà Hầu gia khổ cực tìm bấy lâu nay.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.