Nữ Phụ Công Tâm Kế

Quyển 4 - Chương 8: Nhóc con mau vào bát [8]



Edit: Kiri

“Chị đang ở bệnh viện, muộn thế này rồi còn việc gì ở tòa soạn nữa, chỉ là bảo anh Lý lừa cậu thôi.” Diệp Tử cười cười.

“Còn có mặt mũi nói cơ đấy. Lần sau còn dám lừa tôi tự tới bệnh viện thì nhất định chị biết tay tôi. À không, không có lần sau.” Diệp Thừa căm giận mình nói lỡ một câu nên hạ giọng: “Bệnh viện nào, tôi qua đón.”

Diệp Tử chỉ cười không phản bác cậu, nói địa chỉ bảo cậu cẩn thận rồi lập tức cúp điện thoại.

Diệp Thừa còn chưa tới bệnh viện, mới nhìn từ xa đã thấy cô đứng im lặng trước cửa bệnh viện, gió đêm thổi bay tóc cô như cánh bướm đen tuyền trong đêm. Ánh mắt cô hơi mơ hồ, như đang nhìn đến một nơi nào xa xôi lắm, một lúc lâu sau cô mới giơ tay vén tóc ra sau tai, vải băng màu trắng đối lập rõ rệt với bộ váy màu đen.

Lòng Diệp Thừa không biết tại sao lại thấy hơi ê ẩm, có một sự xúc động trong đầu đang gào thét với cậu, bảo cậu bước liều lên đi, lên ôm lấy cô vào lòng, để cô không cần đứng một mình trong gió đêm, ấn khuôn mặt cô vào lồng ngực, không để cô lộ ra biểu cảm như vậy nữa.

Cậu giảm tốc dừng trước mặt Diệp Tử: “Đứng trong gió lạnh tạo dáng cái gì, lên mau.”

Diệp Tử trừng mắt nhìn, biểu cảm mê mang lúc nãy biến mất hẳn, cười nói: “Nhanh quá nhỉ, chị còn tưởng phải chờ lâu đấy.”

Diệp Thừa liếc cô một cái rồi quay đi, tiện tay cởi áo khoác ném ra sau cho cô, lại ném trúng đầu cô.

Cô tức giận giật áo xuống: “Làm cái gì thế?”

“Nóng muốn chết, cầm hộ tôi.” Diệp Thừa cũng không nhìn cô, lập tức khởi động xe: “Ôm chặt tôi.”

Diệp Tử cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc áo còn đang vương mùi rượu và hơi ấm, ngẩng đầu lên thì thấy rõ ràng tai Diệp Thừa đã đỏ ửng, cô nhịn không được mà nhẹ nhàng nở nụ cười.

Không phải tôi sợ chị lạnh, chỉ là tôi nóng quá thôi, không phải tôi quan tâm chị đâu.

Thậm chí cô đã tưởng tượng được giọng điệu của Diệp Thừa khi nói những lời này, Diệp Tử cười lắc lắc đầu, mặc áo vào rồi ôm lấy cậu, buồn ngủ ngáp một cái rồi dựa vào lưng cậu: “Chị ôm chặt rồi, đi thôi.”

Hơi thở của Diệp Tử xuyên qua lớp áo mỏng manh lưu lại xúc cảm nóng rực khó hiểu, Diệp Thừa cảm thấy trái tim đập hơi nhanh so với bình thường, đến tận lúc về nhà cũng không có dấu hiệu bình tĩnh lại.

“Đêm nay mệt mỏi quá rồi, chị về ngủ đây, cậu cũng ngủ sớm đi.”

Diệp Thừa tâm phiền ý loạn tóm lấy tay Diệp Tử theo bản năng: “Tại…. tại sao lại lừa tôi?”

“Sợ cậu mắng chị chuốc phiền cho cậu, sau này sẽ không…. dẫn chị đi nữa thì sao.” Diệp Tử thuận miệng đáp.

Diệp Thừa cụp mắt, giọng điệu nhẹ nhàng pha chút nén giận: “Còn nói nữa, ai cho chị lao tới. Hơn nữa, ai bảo chị giơ tay chắn chai rượu cho tôi.” Cậu hồi tưởng lại cảnh tượng lúc ấy, gần như đã đoán được nguyên nhân Diệp Tử bị thương.

Nghĩ như vậy cậu liền đặc biệt nhớ tới hình ảnh Diệp Tử cười khẽ trêu chọc cậu khi ấy, rõ ràng vết thương trên tay đau đớn, máu chảy đầm đìa lại cố nén chọc cậu tức giận, chỉ nghĩ thôi đã khiến cậu bực mình muốn chết.

Diệp Tử cười rút tay lại đi lên tầng: “Ai bảo cậu ngốc như vậy, cậu xông lên đánh nhau rồi chị còn đứng nhìn sao? Hơn nữa chị đánh nhau còn giỏi hơn cậu.”

“Chị!” Diệp Thừa rất muốn phản bác nhưng lại phát hiện hình như là đúng thật, nhất thời nổi hứng lẽo đẽo theo cô: “Chị luyện được bản lĩnh này thì khi nào thế, sao tôi không biết?”

“Đua xe cũng là tự nhiên biết.”

Diệp Thừa đầy nghi hoặc hỏi: “Hơn nữa, trước đây chưa bao giờ thấy chị làm cơm, thì ra khả năng nấu nướng cũng tốt như vậy.”

“Đột nhiên cảm thấy chị biết rất nhiều thứ mà tôi không biết.” Nói xong lời cuối cùng lại có hai phần nén giận. Tuy bọn họ ở cùng một nhà nhưng cậu lại không hiểu Diệp Tử, chỉ nghĩ như thế thôi đã thấy mất mát rồi.

Diệp Tử chợt dừng bước, quay lại nhìn cậu, vẻ mặt cười như không cười: “Cậu không biết à? Đương nhiên cậu không biết gì hết. Dù sao từ trước đến nay cậu chưa bao giờ coi tôi là người nhà, chưa từng để ý quan tâm tôi, đương nhiên cũng sẽ không biết tôi biết những gì.”

Bầu không khí vốn cũng đang hài hòa lập tức bị đông cứng.

Trước khi cô mở miệng nói mấy câu này Diệp Thừa còn đang tự trách nhưng sau khi nghe giọng điệu gần như trào phúng của cô, giống như…. giống như tất cả sự quan tâm lo lẵng nãy giờ của mình là giả.

Rõ ràng trước kia người không nhận điện thoại là cô, người nửa tháng cũng không về nhà lấy một lần cũng là cô, vậy mà còn đúng lý hợp tình nói cậu như vậy……

“Nói dễ nghe nhỉ, như kiểu chị coi tôi là người nhà ấy. Chẳng biết trước đây là ai suốt ngày ở tòa soạn không về nhà lấy một lần?”

Xem đi, kiểu gì bọn họ cũng sẽ khiến mọi chuyện trở thành như vậy.

“Có vài người rõ ràng không coi người khác là người nhà, nhưng lại muốn người ta quan tâm, có biết xấu hổ không thế?”

Tại sao cậu lại nói ra những lời này?

“Tôi không hiểu chị? Thế chị hiểu tôi không? Biết tôi thích ăn gì, giỏi cái gì, thích cái gì không? Con mẹ nó rốt cuộc người không quan tâm trước là ai?”

Rõ ràng…. rõ ràng muốn nói là…. vết thương của chị còn đau không? Xin lỗi đã làm chị bị liên lụy. Hơn nữa, cảm ơn chị!

Nhưng tại sao lại trở thành như thế này.

Vẻ mặt Diệp Tử càng ngày càng lạnh, cuối cùng cô nhìn chằm chằm Diệp Thừa một lúc lâu rồi cười khẽ: “Tôi ở tòa soạn không về nhà là vì có người nói đây là nhà cha mẹ người ta để lại, một người không có huyết thống với nhà họ Diệp không có tư cách sống ở đây.”

Lời này giống như một nhát búa nặng nề gõ vào đầu Diệp Thừa, cậu vô cùng sửng sốt và kích động, cậu suýt thì quên mất khi hai người họ cãi nhau thì luôn như vậy, nói ra những lời độc ác tổn thương nhất để người kia phải thoái nhượng mới thôi.

Cho nên…. đột nhiên cô thay đổi là vì cậu ư? Đột nhiên không quan tâm đến cậu, không quản giáo không dạy dỗ cậu, bận công việc cả ngày, thậm chí đến nhà cũng không về. Tất cả đều là vì cậu ư?

Diệp Tử vẫn cười: “Còn tôi không hiểu cậu ư? Cậu thích ăn đồ ngọt uống đồ lạnh, trái cây thích ăn nhất là đào và xoài, hải sản thì thích hào và tôm, ghét ăn chua nên khi ăn khoai không bao giờ chấm sốt cà chua, không thích lạc và rau thơm. Còn sở thích thì rất nhiều, đua xe, truyện tranh, chơi game, sưu tầm mô hình thuyền, chơi ghita. Cậu giỏi vẽ, hát tốt, tốc độ tay nhanh thích chơi rubic, lúc nhàm chán sẽ khắc thứ gì đó.” Cô ngừng lại rồi nhếch miệng: “Diệp Thừa, cậu vẫn thấy tôi không hiểu cậu sao?”

Diệp Thừa trợn tròn mắt nhìn Diệp Tử không dám tin, từng thứ từng thứ Diệp Tử nói ra đều khiến cậu kinh ngạc, đến lúc cô cười tự giễu quay đi cậu mới cảm thấy khổ sở, lòng nặng trĩu khiến cậu gần như không thở nổi.

Hốc mắt cậu đỏ lên, há miệng muốn nói nhưng không cất lên lời, trơ mắt nhìn Diệp Tử đóng cửa phòng ‘rầm’ một tiếng.

Cậu đứng mãi rồi tự vò đầu mình, cảm thấy đầu óc đầy hỗn loạn, vô số hình ảnh hiện lên trong đầu cậu, vô cùng lộn xộn, không thể sắp xếp, không thể nào bình tĩnh nổi.

Cuối cùng, chỉ còn lại một câu.

Trong lúc cậu không biết, cô đã hiểu cậu đến thế sao?

………..

Diệp Tử muốn tránh Diệp Thừa vài ngày nhưng đã hứa là sẽ làm cơm tối cho cậu nên ngày nào cũng về nhà làm cơm trước khi cậu tan học rồi lại quay về tòa soạn tăng ca đến tận đêm muộn mới về.

Mâu thuẫn lần này là do cô chủ động khơi mào, độ hảo cảm của cô đã gần đủ nên cần phải cho Diệp Thừa một liều thuốc mạnh.

Nhân lúc tránh người đi đường cô liếc về sau một cái rồi cười nhẹ. Có thể thấy hiệu quả của liều thuốc này cũng không tệ.

Diệp Thừa đã đi theo cô cả đoạn đường, vẫn cách cô một khoảng cách không xa không gần. Cậu nhìn bóng người đường trước, bẹt miệng, vẻ mặt hơi tủi thân nhưng vẫn theo sát.

Cậu đã cố gắng rất nhiều lần, mỗi lần cố lấy được chút dũng khí để nói gì đó với Diệp Tử là lại bị ánh mắt lạnh lùng của cô làm đông cứng không nói nên lời.

Có thể nói cũng chỉ có mấy câu, ‘Xin lỗi, là tôi đã nói những lời không nên nói, nhưng chị nói cũng không ít mà, tôi giải thích với chị rồi, chị tha thứ cho tôi được không.’ hoặc là ‘Cảm ơn chị đã hiểu tôi như thế, sau này tôi cũng sẽ cố gắng hiểu chị.’

Đã luyện tập trong đầu không biết bao nhiêu lần nhưng chỉ cần tưởng tượng ra giọng điệu mỉa mai giễu cợt của Diệp Tử là cậu lại như bị giội nước lạnh.

Tuyệt đối không muốn nhìn thấy hình ảnh Diệp Tử trào phúng cậu.

Ngay cả sau khi nghe tin thành phố bọn họ xảy ra vài vụ cướp giật gây thương tích cậu đã do dự rất nhiều lần nhưng vẫn không dám nói một câu quan tâm trực tiếp trước mặt cô, cuối cùng chỉ đành xấu hổ đi theo như tên biến thái, thấy cô đến nơi an toàn rồi lại lén lút quay về.

Dù thế nào cũng không thể để cô bị thương lần nữa, dù sao cũng là phụ nữ.

Nhưng cảm giác nghẹn khuất này là sao đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.