Lần đầu gặp mặt, Diệp Tử là một vị Đại tiểu thư vô tâm vô phế trốn nhà đi, lúc nàng gặp Phong Lăng Nhận hắn mới cửu tử nhất sinh trốn được khỏi khỏi rừng rậm, cả người lạnh lùng như một pho tượng. Diệp Tử nhìn hắn người đầy máu tươi, mặt khó chịu nhíu nhíu mày giống như một quyển sách tràn ngập chuyện cũ, làm người ta muốn tiếp cận, muốn tìm tòi.
Nàng cứ mãi do dự bước lên đưa thuốc, hắn lạnh lùng lườm nàng một cái rồi cầm lấy. Vì thế nàng cười rộ lên, đáy mắt dịu dàng.
Đó là nơi bắt đầu câu chuyện cũ của hai người họ, từ một nụ cười đầy tốt đẹp.
Sau đó bọn họ dần dần hiểu nhau hơn, Diệp Tử ký thác toàn bộ tò mò hiếu kỳ với thế giới này lên người hắn, nàng không biết phải đi đâu nên chỉ bám theo hắn, tựa như khát vọng được dẫn đến một thế giới phấn khích hoàn toàn khác với thế giới an toàn mà tù túng nàng vẫn sống.
Nàng giao toàn bộ sự khờ dại và đơn thuần của mình cho hắn, khát vọng được đưa đến một cuộc hành trình mạo hiểm và kích thích. Nhưng sự thật dạy cho nàng, thế giới này tàn nhẫn biết bao nhiêu, dần dần nàng cũng hiểu cường giả vi tôn.
Nàng cũng hiểu ra một điều, người mà ban đầu nàng nghĩ là cường đại không gì làm không được cũng chỉ là một kẻ yếu gian nan tránh né gia tộc đuổi giết mà thôi.
Ngay cả chính mình hắn cũng không bảo vệ được lại luôn luôn che chở cho nàng, vì nàng mà bỏ qua một số bảo vật nhưng gương mặt hắn cứ luôn đạm mạc như thế.
Rõ ràng là một người dịu dàng và mềm lòng. Chỉ cần bạn ở bên cạnh hắn, cho hắn một chút quan tâm và ấm áp, hắn sẽ dễ dàng bị bạn thuần dưỡng thành thú nhà, bớt dần đi vài phần dã thú, càng ngày càng dịu ngoan. Thậm chí, trong một lần bị trúng khói độc, hắn thổ lộ với nàng thân thế của mình và nỗi hận khôn cùng dưới đáy lòng.
Thật sự là ngốc mà, bí mật lớn như thế sao lại tùy ý nói ra như vậy chứ?
Dù biết hắn là nửa yêu nửa người nhưng cảm giác của nàng với hắn vẫn không có gì thay đổi. Giống như một câu chuyện xưa đơn thuần được thêm vào vài nét bút làm người ta càng sa đà vào đó. Nàng muốn giúp hắn, muốn thấy hắn hoàn thành được tâm nguyện của mình, có thể thích làm gì thì làm, muốn giết ai thì giết. Nếu không có nàng ở bên thì một người dịu dàng như vậy biết sinh tồn thế nào trong thế giới hiểm ác này đây, Diệp Tử cực kỳ lo lắng.
Sau đó nàng vô tình có được một cơ duyên to lớn, đoạt được bao linh đan diệu dược, pháp bảo thất truyền, bí tịch tinh diệu, nàng nhìn mấy thứ này nhưng không vui vẻ gì cho lắm, chỉ dần dần hình thành một kế hoạch. Một kế hoạch…. giúp Phong Lăng Nhận càng trở nên mạnh mẽ.
Giống như chuyện xưa tới cao trào sẽ gặp bước ngoặt, cuối cùng nàng cũng tìm được cơ hội phản bội hắn.
Nàng tránh ở chỗ tối yên lặng nhìn Phong Lăng Nhận thống khổ khi thức tỉnh huyết mạch, hai tay siết chặt thành đấm, thấy không, cứ phải có kích thích mới giúp con người ta thay đổi. Trở nên mạnh mẽ hơn đi, mạnh mẽ đến mức… không bao giờ bị tổn thương nữa.
Nàng đổi dung mạo tiếp cận hắn, xây dựng một thân phận phù hợp rồi bắt đầu kế hoạch.
Sau bao suy sụp thống khổ và một hồi phản bội bất ngờ như vậy mà hắn vẫn như lúc trước, vẫn là vẻ dịu dàng dưới vỏ ngoài lạnh lẽo và vẫn dễ dàng tin người như xưa. Hắn vẫn là con vật dịu ngoan ngày trước, chỉ một chút ấm áp cũng có thể lộ bụng trước mặt bạn nhưng lần này có thêm một tia bất an, một tia cẩn thận, một tia sợ hãi bị vứt bỏ và một chút ngụy trang vờ như không để ý.
Hắn luôn cảm thấy Diệp Tử cho hắn quá nhiều, ân tình quá nặng không thể hoàn trả nhưng hắn lại không biết, nhờ có hắn Diệp Tử mới có một thế giới vô cùng xinh đẹp và sáng lạn. Hắn cũng không biết Phong Lăng Nhận là một người đáng yêu đến mức nàng, khiến nàng ấm áp rồi động lòng, Diệp Tử thích hắn, thích đến mức muốn đem tất cả chí bảo trong thiên hạ đặt trước mặt hắn.
Dần dần chính nàng lại sa vào đó, càng ngày nàng càng hoài nghi quyết định lúc trước của mình, càng ngày càng muốn hủy bỏ kế hoạch ban đầu, càng ngày càng…. không muốn rời xa hắn. Cứ ở bên cạnh hắn như vậy cũng không sao đúng không, giải thích rõ ràng mọi chuyện thì hắn sẽ tha thứ cho nàng đúng không, dù sao hắn dịu dàng như vậy mà.
Chỉ là……..
Quả nhiên tư chất của hắn cực kỳ tốt, tốc độ thăng cấp cũng càng lúc càng nhanh, dù dựa vào cơ duyên ban đầu Diệp Tử cũng dần dần không đuổi kịp hắn nữa. Vì thế nàng hiểu ra hắn là một người nhất định phải bước trên con đường gập ghềnh mà nàng lại không có năng lực đi cùng. Cho nên dù biết phía trước sẽ là một thế giới càng rực rỡ càng nguy hiểm nhưng nàng lại chỉ có thể đi cùng hắn đến đây thôi.
Hơn nữa dung mạo ngụy trang của nàng cũng sắp không duy trì được nữa rồi. Cho nên, cứ tạm biệt như vậy đi.
Thật sự may mắn khi được gặp chàng trong cuộc đời chán nản của ta. Hy vọng lần sau gặp mặt chàng đã thực hiện được tâm nguyện của chính mình.
Bảo trọng.
………………
Phong Lăng Nhận run rẩy nắm viên linh thạch, mặt ướt nhòa nước mắt, hắn thét lên đầy thống khổ.
Hắn ôm chặt Diệp Tử vào lòng khóc nấc lên. Ai bảo nàng giúp ta, ai cần nàng tự chủ trương. Nàng chỉ lo ta có trở nên mạnh mẽ không, có thể tự tay đâm kẻ thù không, nàng đâu có biết nếu bên kia cán cân là tính mạng của nàng thì quyền thế, địa vị, thực lực….. và tất cả khát vọng gì gì đó cũng không thể nặng hơn nàng nửa phần.
Một người có thể tuyệt vọng đến mức nào chứ? Đối với hắn mà nói, tuyệt vọng nhất là trơ mắt nhìn Diệp Tử tắt thở trong lòng hắn, giống như trái tim cũng vỡ nát theo nàng không còn đập nữa, điên cuồng muốn hủy diệt cả thế giới chôn cùng nàng.
Trong lúc lẩn trấn hắn có dính mấy chưởng nên giờ cực kỳ suy yếu, hai mắt dần mất tiêu cự nhưng dưới đáy lòng lại có một ngọn lửa đang hừng hực cháy.
Nàng yên tâm, những kẻ từng tổn thương nàng ta sẽ khiến bọn chúng chịu thống khổ gấp trăm gấp ngàn lần để bồi thường tội nghiệt chúng gây ra cho nàng hôm nay.
“Mai táng nàng đi.” Triệu Hầu Ngôn đứng bên cạnh nhìn hắn một tay ôm thân thể đầy máu tươi của Diệp Tử, một tay nắm Linh Mộng thạch nhìn phần hồi ức nàng để lại trong đó mà tự ngược bản thân mới mở miệng.
Phong Lăng Nhận lại vẫn như không nghe thấy, từ lúc Triệu Hầu Ngôn ra tay cứu giúp đưa hắn tới huyệt động này hắn vẫn ôm thi thể Diệp Tử không chịu buông tay, cả người lạnh như băng, hai mắt lóe lên tia hận không nói một lời.
Triệu Hầu Ngôn biết trong Linh Mộng thạch kia có thứ làm người ta cực kỳ bi ai, đi thì đã đi rồi còn để lại cho người ta một chút hồi ức để tưởng nhớ, tốt nhất là không thể quên được nàng, tất cả buồn vui đau khổ đều vì người mà sinh nhân người mà diệt, thế mới vừa lòng.
Phần tâm cơ này hắn ta đã sớm hiểu đến mức không thể hiểu hơn.
Dù thế nào thì nhiệm vụ của hắn ta cũng coi như đã hoàn thành, nhìn Phong Lăng Nhận đang thất hồn lạc phách một cái rồi bỏ lại một câu ‘Sau này không gặp’.
Cả huyệt động lại trở nên yên tĩnh như lúc ban đầu.
Năm năm sau.
Gần như máu tươi nhuốm đỏ từng gốc cây ngọn cỏ trong địa phận Thần Túc Cốc, lửa cháy hừng hực thi thể vương vãi khắp nơi. Phong Lăng Nhận mặc hắc y trầm mặc đứng ở nơi cao nhất, sắc bén như một thanh bảo kiếm vừa ra khỏi vỏ.
“Tôn thượng, đệ tử tinh anh của Thần Túc Cốc đã rời cốc trốn rồi, có tiếp tục đuổi giết không ạ?” Thuộc hạ Yêu tộc của hắn phục tùng quỳ một chân trước mặt hắn và đợi mệnh lệnh tiếp theo.
Phong Lăng Nhận không có hứng thú phất phất tay: “Muốn thì tiếp tục đuổi giết đi. Bắt được hết Chưởng môn và các trưởng lão Thần Túc Cốc chưa?”
“Dạ, đã hủy tu vi của chúng rồi, mặc Tôn thượng xử trí.”
“Được.” Rốt cục Phong Lăng Nhận cũng nhếch khóe môi cười đầy thị huyết.
“Cho bọn chúng ăn Bách Trùng hoàn, đóng đinh trên Trảm Yêu đài mỗi ngày cắt một miếng thịt, dùng linh dược tốt nhất trong bốn mươi chín ngày, tuyệt đối không được để bất kỳ ai tử vong. Lập Khốn Hồn trận cẩn thận đừng để thần hồn bọn chúng chạy thoát, đưa hết đến chỗ Quỷ Tông để bọn họ luyện thuật chiêu hồn, coi như là lễ vật vì bọn họ giúp chúng ta tấn công Thần Túc Cốc.”
“Rõ.”
Thuộc hạ kính cẩn lui ra, từ đầu tới cuối cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn lấy một cái.
Cả Thần Túc Cốc tựa như địa ngục, Phong Lăng Nhận vừa lòng liếm liếm môi, tay nghịch Linh Mộng thạch rồi xoay người rời đi.
Diệp Tử, như nàng đoán vậy, con đường này thật sự nhấp nhô gập ghềnh nhưng cũng vạn phần phấn khích. Chỉ tiếc… không thể nói cho nàng nghe. Mấy năm nay ta cận kề cái chết vô số lần cũng giãy dụa sống sót vô số lần, thu phục lực lượng của Yêu tộc, từng bước đi tới vị trí ngày hôm nay. Mỗi khi cảm thấy bản thân không thể kiên trì ta đều nghĩ mạng này là do nàng dùng mạng mình đổi lấy, sao ta có tư cách từ bỏ nó chứ.
Giờ ta đã trở nên vô cùng cường đại, cường đại đến nỗi không còn phải sợ sẽ bị ai tổn thương. Ta đã có thể làm tất cả những chuyện ta muốn làm, giết tất cả người ta muốn giết, không có kẻ nào có thể ngăn ta được nữa. Ta như vậy là người nàng muốn nhìn thấy phải không?
Nhưng ta không thích mình như thế lắm, quá nhàm chán, tuyệt không đáng yêu, nếu trước đây nàng gặp là ta của bây giờ thì có lẽ cũng sẽ không thích ta đâu.
Chỉ trong năm năm ngắn ngủi, dường như ta đã làm xong chuyện cả đời nên làm rồi. Xin lỗi nàng Diệp Tử, ta không thể sống tùy tiện tiêu sái như kế hoạch của nàng rồi.
Ý thức của Phong Lăng Nhận lại chìm vào Linh Mộng thạch, xem chuyện xưa của họ lần thứ hàng nghìn hàng vạn. Không muốn tỉnh lại.
“Tiểu lão hổ, trên đỉnh Phiếu Miểu Phong thật sự có hầu nhân rượu sao?”
“Không biết.”
“Vậy Ngọc Hoa cung thật sự có Huyễn âm điều khiển vạn thú sao?”
“Không biết.”
“Vậy Đảo chủ Phượng Tường đảo thật sự có vũ y mà phượng hoàng niết bàn để lại trong truyền thuyết sao?”
“Có thì sao, cô còn định cướp nó chắc?”
“Ta không có khả năng đó nhưng ngươi có thể mà. Đến lúc đó ta có thể dựa vào ngươi tác oai tác quái, cướp lấy mọi bảo bối trên đời, được không.” Diệp Tử cực kỳ đắc ý.
Phong Lăng Nhận nhìn thẳng vào mắt nàng cười dịu dàng.