Lục Tầm Thu đơ mặc trước giờ ai dám ra lệnh cho hắn, câu từ của cô thật khiến hắn không biết nên dùng gì để kết luận, không phải trước đó vẫn luôn khép nép lấy lòng hắn sao?
Đông An ngồi xuống bưng trà uống một ngụm, móc điện thoại từ trong túi ra hí hoáy bấm. Lục Tầm Thu nhíu mày, lát sau tiếng nhạc nền game thật chói tai bay tới. Hắn đen mặt, hắn tới đây nói chuyện chứ không phải ngồi xem cô chơi game. Ngay cả trà cũng không đãi hắn thì thôi đi,hắn cũng không chấp một li trà, nhưng từ khi nào hắn bị xem thành không khí như vậy không?
" Không ngờ em sống bê tha quá đấy, còn đâu gia giáo nhà họ Lục nữa? Đạo đãi khách vậy sao?"
Lục Tầm Thu thường ngày luôn đợi người khác mở miệng hỏi ý kiến hắn, nhưng không hiểu sao trước sự trầm mặt này hắn lại chịu không nổi.
" Quá khen, nhà họ Lục có gia giáo ra sao cũng không liên quan đến tôi. Tôi chưa từng được dạy qua cũng chẳng thèm biết mấy cái đó đâu. Mà... Anh cũng biết mình là khách hả? Khách không nên lấn chủ biết không, như vậy là không tốt, cho dù anh có bị rụng mất dây thần kinh nào đi nữa cũng không chấp nhận được đâu."
Đông An vẫn hăng hái bấm điện thoại, không thèm nhìn hắn, vẽ mặt hàm hồ nói nhưng ý thì chẳng hàm hồ tí nào. Chị đây là chủ lần nào tới phiên mi nói, chị đây thiên tài bẩm sinh,tự tại, cần gì người dạy, thần kinh cũng đừng tới đây gây sự.
" Lục Đông An, anh không biết em ra ngoài học thói gì, nhưng tốt nhất ăn nói đàng hoàng cho anh, thời gian của anh rất quý giá không rảnh ở đây gây sự vặt vãnh, thói trẻ con của em anh không muốn chấp nhặt đâu."
Đông An bấm điện thoại nhiệt tình xem thường sự chuyển đổi của hắn, điên à, làm vẽ uy quyền không được xúc phạm gì đấy thật buồn nôn.
Này thì thời gian quý giá, không rảnh các kiểu, cửa đấy ngon thì về đi. Cô mới là không tin loại cáo già chưa đạt được mục đích đó, liền đi về đâu.
" Lục Đông An, bỏ điện thoại xuống nói chuyện nghiêm túc cho anh."
Lục Tầm Thu giọng nói âm trầm truyền đến không cho phép làm trái. Nhưng Đông An là điếc không sợ súng, tiếp tục kéo điểm thù hận.
" Không thích, anh lấy quyền gì ra lệnh cho tôi?"
Ngón tay Đông An lướt nhanh trong màn hình đánh Boss, Lục Tầm Thu liền lạnh lùng trả lời.
" Quyền? Tôi là anh trai ruột của em chắc đủ đi."
Đông An nhếch mép.
" Tôi căn bản không coi anh là anh trai ruột đâu đấy! Thật ra quan hệ đôi bên còn tệ hơn người qua đường ấy chứ!"
Lục Tầm Thu nhìn chằm chằm Đông An nhẹ nhàng cất tiếng.
" Trong người em chảy dòng máu họ Lục, có phủ nhận cũng vậy thôi. Tôi nói đúng chứ!"
Đông An nghe xong trong lòng khinh thường, cô là một linh hồn hoàn toàn mới, cho dù thân xác này có chảy dòng máu đó thì sao, căn bản không phải là điều cô quan tâm.
" À thật thâm tình biết bao, sự quan tâm đột ngột này khiến cá cũng chết đuối đấy. Hay nói thẳng ra, lấy xong thứ các người cần rồi thì thẳng tay vứt bỏ tôi, như một con chó chết bị tùy tiện vứt bỏ trong một hẽm vắng, bốc mùi ghê tởm đi."
Lục Tầm Thu nghe xong cảm giác hơi chấn động rất nhanh liền bình tĩnh.
" Đừng xuyên tạc lời tôi."
Đông An lại cười lên.
" Xuyên tạc? Là ý tứ đó nhưng các người nào dám nói thật."
Đông An nói xong liền buông tay khỏi điện thoại, ngẩn đầu nhìn Lục Tầm Thu tiếp tục bồi thêm.
" Nào, có gì phải ngại, đây là một mặt khác của xã hội. Có đôi lúc không muốn cũng phải vô tình bắt gặp thôi."
Lục Tầm Thu nhìn Đông An lạnh nhạt.
" Cổ phần của công ty DN, mẹ có lẽ đã đưa em nhỉ."
Đông An uống miếng trà cho thanh họng tiếp lời hắn.
" Muốn thứ của tôi cũng không dễ, anh muốn dùng đồ của tôi cũng phải làm tôi vừa lòng, nếu không tôi không ngại phá hủy thứ người yêu thích đâu."
Ánh mắt Lục Tầm Thu hơi loé lên, nói.
" Tôi công nhận, tôi muốn cổ phần đấy. Đảm bảo tôi sẽ bồi thường thứ khác cho em."
Đông An cười cười.
" Thứ khác?"
Lục Tầm Thu nhẹ nhàng đáp.
" Em muốn quyền lực, tiền bạc, sắc đẹp, tôi đây sẽ tận lực thoã mãn."
Đông An cười như không cười, lời hứa có tác dụng gì? Những thứ đó cô không thiếu cần gì tới cái thứ mơ hồ mong manh không được thực hiện. Biết 50% cổ phần là gì không? Nắm chắc chức Tổng giám đốc trong tay đi quyền hành lớn nhất, huống hồ công ty đứng trong Top 3 trong nước. Tới lúc giành quyền thừa kế liền nắm chắc, lúc đó địa vị, tiền làm ra thiếu sao, sợ không có người theo đuổi sao? Lúc đó chỉ cần nhíu mày là bao người phải lo lắng rồi. Tính toán thật thơm bơ đấy, cô không phải là người thích người khác tính toán lên đầu mình đâu.
" Giờ anh có thể về, mục đích của anh tôi cũng đã rõ, không cần phải giả thân thiết gì, tôi đây chịu đựng không nổi mà nôn mất."
Đông An không khách sáo, đứng dậy mở cửa ra thật lớn làm động tác mời, sau đó đuổi tên vô lại Lục Tầm Thu cút thật xa. Còn về thái độ của hắn, ừ thì cái lọ nồi đấy muốn thể hiện thế nào cũng không thuộc bổn phận của cô.
--------------Lời Của Tác Giả--------------
Theo yêu cầu tăng chữ bị ép khô cả tinh hoa. (✿´‿") Đọc đối thoại giữa hai người mà mồ hôi tuông rơi ゚( ゚இ‸இ゚) đoạn tiếp theo âm thầm cầu nguyện mị không bị ép khô đến chết quá sớm. ✘Д✘