Đông An nhìn nhân viên gọi đồ uống, cô nhân viên liền cười nói.
" Của em có ngay đây."
Đông An gật đầu, đợi nhận lấy hai cốc cà phê rồi đi ra khỏi tiệm. Hứa Duật Chanh cũng im lặng theo sau.
" Này, cho anh."
Đông An đưa qua cho Hứa Duật Chanh một cốc cà phê, sau đó uống phần của mình.
" Anh tưởng em một mình uống hai cốc cà phê luôn đấy."
Hứa Duật Chanh mỉm cười cầm lấy cà phê nói.
" Nếu bỏ đi ánh mắt khao khát sáng rực đấy của anh, có lẽ tôi sẽ tự uống hết."
Đông An liếc mắt nói, Hứa Duật Chanh cười trừ ngại ngùng.
" A ha ha...thật ác, này bình thường em hay trầm lặng vậy hả?"
" Đông An."
Đông An nhàn nhạt lên tiếng, Hứa Duật Chanh ngờ nghệch thốt lên.
" Hở? Cái gì cơ?"
" Tên tôi, tôi không phải tên này hay nọ."
Hứa Duật Chanh cười, mắt loé lên tia sáng, đương nhiên là hắn biết cô rồi, lần đầu tiên hắn gặp cô là ở sân thượng bệnh viện, hắn đã cho người điều tra rất rõ, lần thứ hai là bắt gặp cô ở trung tâm mua sắm. Trong tài liệu điều tra được có rất nhiều điều khác biệt, cũng như hắn có rất nhiều thắc mắc mà không giải được. Sau bỗng dưng cô mất tích 3 năm, lần này lại gặp hắn quyết tâm lại gần để tìm hiểu cô. Hắn lại không muốn cô lại "bỗng dưng mất tích" tiếp.
Hứa Duật Chanh không biết lúc hắn loé lên tia ranh mãnh ấy đã bị Đông An bắt được, nhưng cô vẫn giữ im lặng. Thật kì lạ nếu gặp một người không hề biết qua lần nào muốn làm thân phải không? Đông An vẫn bình tĩnh thế là vì Hứa Duật Chanh đối với cô có hứng thú không mang theo chút ác ý nào, còn nếu có cô không ngại trừ khử hắn.
" Anh gọi em là An An nhé! Em có thể gọi anh là Duật Chanh hoặc Chanh ca ca đều được, anh đây hoang nghênh!"
Đông An không trả lời, vẫn dạo bước trên vỉa hè vắng, thỉnh thoảng sẽ hít vào thật sâu để cảm nhận mùi đất trời.
Thấy Đông An như vậy Hứa Duật Chanh thầm nghĩ, con gái nói có là không, nói không là có, không trả lời nghĩa là đồng ý. Tốt! Quyết định thế đi!
" An An này, nhà em ở khu này sao?"
" Ừm, gần đây!"
Đông An gật đầu.
" Nơi đây vừa đẹp vừa yên tĩnh, không giống trung tâm thành phố, ồn ào nháo nhiệt. Nơi này thật giống em đó."
Hứa Duật Chanh ngắm nhìn xung quanh nói. Đông An nhìn hắn hỏi.
" Thế... Anh thì sao? Thế nào xuất hiện ở đây."
" Anh sao?... Hm... Để xem, anh chỉ đi thư giản đầu óc, cũng dự định chuyển tới một nơi yên tĩnh một chút và vô tình bắt gặp nơi này. Cũng may em ở đây, sau này chuyển tới chúng ta hàng xóm rồi."
Hứa Duật Chanh mỉm cười nói, sau lại cầm cà phê thưởng thức.
" Thật sao? Chúng ta mới gặp nhau lần đầu, nói như kiểu quen thân lâu lắm vậy. Đừng nói anh theo dõi tôi đấy chứ!"
Đông An ra vẻ vô tình nói, Hứa Duật Chanh suýt sặc cà phê, mồ hôi tuông rơi nói.
" Làm gì có, anh là lần đầu tiên gặp một cô gái thú vị như em thôi, có thể cùng làm những trò điên khùng cũng có thú vui riêng mà."
Mẹ ôi! Mém tí là toi, có cần cảnh giác vậy không chứ? Mặc dù có theo dõi nhưng hắn cũng khai thật mà!
" À, cũng không có gì."
Đông An không quá để ý tiếp tục đi, được một lát bước chân cô dừng lại.
Phía trước là một căn nhà khá lớn, cây cảnh được trang trí khá đẹp, kiến trúc này có vẻ hơi cũ, hàng rào trắng hơi rỉ sét, được dây leo bám vào, dàn dây leo nở những bông hoa màu cam xen vào lá xanh. Trên sân cỏ được cắt ngắn, một vài chỗ đất bày đồ chơi như xích đu, cầu tuột... Đám trẻ tụm nhau chạy, đùa giỡn vòng quanh sân.
" Hình như phía trước là cô nhi viện, em biết nơi này sao?"
Hứa Duật Chanh đứng cạnh Đông An nhìn phía trước nói. Đông An lắc đầu trả lời.
" Không, lần đầu tôi tới đây. Anh biết đấy, tôi mới chuyển tới đây vài ngày trước thôi."
" Vậy có muốn vào xem chút không?"
Hứa Duật Chanh nhìn sang Đông An hỏi. Đông An gật đầu.
" Đi thôi!"
Cứ thế hai người cùng nhau đi tới cô nhi viện, nắng sớm chíu rọi hai bóng người đổ lên nhau thật xinh đẹp, không khí thật hài hoà.
Vừa tới nơi đã gặp một phụ nữ trung niên, với khuôn mặt in những dấu vết của năm tháng, đôi mắt hằn sâu chứa đựng sự chìu chuộng và lo âu. Hứa Duật Chanh cất lời.
" Chào dì."
Đông An thì nhìn rồi gật đầu, phụ nữ trung niên đáp lại cả hai bằng nụ cười, giọng nói trầm ấm.
" Hai con tới thăm những đứa trẻ này thì cứ tự nhiên, các bé rất ngoan, còn cần gì thì cứ gọi dì."
Đông An cười gật đầu với người phụ nữ trung niên rồi bước vào sân. Còn Hứa Duật Chanh ở lại tiếp chuyện với người phụ nữ ấy, hình như là viện trưởng.
Dưới một tán cây, Đông An đứng im nhìn mọi thứ diễn ra. Cơn gió khẽ làm cây kêu xào xạt, ánh nắng rọi xuyên qua khe hở ánh lên người Đông An. Mọi âm thanh trộn lẫn thật pha tạp, hơi rũ mắt xuống không nhìn ra tâm trạng Đông An là gì. Ánh mắt Đông An khẽ đảo rơi vào một bóng dáng nhỏ, một cậu nhóc cứ nhìn chằm chằm cô. Một đứa bé tách biệt, có vẻ ngoài khá mĩ mạo, nhưng ánh mắt nó nhìn cô lại mang theo sự châm biếm.
Lại có điều gì đây! Thằng nhóc đó mình chưa gặp lần nào.
---------------Lời Của Tác Giả--------------
Cảm giác vừa cày anime xong lên thấy một đống thông báo thật tuyệt!