Lục Mộng Diệp co giật khoé miệng, làm ơn cô còn chưa nói được không? Lấy mẹ gì mà khoe khoang, chụp mũ cho cô như thế.
" Không... Chị chỉ muốn cảm giác vui vẻ giữa chị em thôi, em thấy đấy có vẻ như em không thích chị lắm."
" Không phải là không thích."
Đông An chớp mắt ngây thơ, tiếp tục nói.
" Mà là cực ghét."
Lục Mộng Diệp gượng gạo, từ khi nào mà con khốn này ăn nói không hợp lẽ thường vậy. Khi thì vòng vo khi thì thẳng thừng thừa nhận, thật chẳng biết đường mà lần mò. Lục Mộng Diệp biến đổi từ khuôn mặt tươi cười thành sầu bi, cất giọng u buồn.
" Chị hiểu, hoá ra em luôn coi chị là kẻ thù..."
" Đây là cô tự nói."
Đông An khoanh hai tay trước ngực, một bàn tay cầm lấy li rượu hơi lắc lắc, hất mặt ngước nhìn.
Được rồi! Lục Mộng Diệp thừa nhận từ khi gặp lại con ả Đông An này, cô chưa bao giờ diễn cảm được hết một câu. Cảm giác tùy thời thất bại, ăn nói kì cục đến nỗi cô co giật khoé miệng liên hồi. Cô phát hiện, hoá ra Đông An như một chất xúc tác để cô phát hiện một căn bệnh tìm ẩn là co giật cơ mặt!
" Này... "
" Tiểu thư Mộng Diệp muốn tuyên bố với chúng ta tin tức gì vậy, tôi rất nóng lòng."
Ngay lúc Lục Mộng Diệp khó khăn tìm câu tiếp theo để nói, thì có một thanh niên tới nói.
Ánh mắt khao khát, sáng rực đầy mê đắm kia điển hình cho một tên não tàn, trung thành vào tình yêu nữ thần chính hiệu. Đông An chậc lưỡi, loại mặt hàng này thường có như cải ven đường, cũng là loại dễ chết, toàn làm bia đỡ đạn cho người ta. Người ta lừa cũng tin, ngay cả bản thân chết thế nào cũng không biết. Mặc niệm! Trong lòng Đông An không ngừng mặc niệm!
" Vâng, tôi sẽ công bố liền, thật làm mất thì giờ sẽ không tốt lắm."
Lục Mộng Diệp như bắt được bậc thang leo xuống nói, xong hơi quay mặt nhìn Đông An. Ánh mắt Đông An tựa như nói "cô mà cũng biết mất thì giờ, nãy giờ không xem lại cô dong dài bao lâu". Làm Lục Mộng Diệp nghẹn không có chỗ phát tác liền quay mặt bỏ đi tới chỗ ông Lục.
Đông An vẫn ánh mắt nhàn nhạt nhìn Lục Mộng Diệp, cô ta nói gì đó với ông Lục, liền bước vào trong nhà. Hết mục tiêu quan sát, cô lướt mắt nhìn xung quanh.
Thật nhiều khuôn mặt, có lạ có quen. Đa số là dân nổi tiếng của các lĩnh vực, các nhân vật chính cũng có mặt, nhưng có gì đó thiếu thiếu thì cô cũng không biết thiếu gì.
Thứ rượu đỏ sóng sánh đỏ rực nơi li, Đông An hơi giơ lên tính uống thì thấy một thân ảnh quen thuộc, mà...cũng không hẳn là quen thuộc. Diệp Lam! Ánh mắt cô và hắn chạm nhau trên không trung, ở góc độ không thấy hắn giơ lên cho cô một nụ cười gợi đòn. Rồi tiếp tục cười nói ôn hoà với mọi người xung quanh, cái ôn hoà có phần xa cách chạm không tới...
Diệp Lam, con người này có đôi khi nghĩ không thấu. Đông An hà ra một hơi, ánh mắt hơi rủ xuống, hắn có vẻ hiểu cô đến kì lạ, nhưng vì hắn hiểu nên mới là cái đáng ghét. Trong vô thức luôn khiến cô muốn cách xa hắn, nhưng hắn lại làm ra vẻ thân thuộc, cái thân thuộc khiến người âm trầm.
Ngay lúc Đông An nghĩ ngợi lung tung Lục Mộng Diệp khoác tay một thân ảnh, cử chỉ thân mật hạnh phúc đi từ trong nhà ra. Đó là Hoắc Đình La, giờ thì Đông An biết thiếu gì rồi. Không biết lại giở trò mèo gì?
Lục Mộng Diệp nở nụ cười ngạo nghễ hướng tới Đông An, Đông An nhún vai biết đâu được, là do người ta thích hướng về phía cô, cô không làm gì cả.
Trên bục ông Lục hướng tới micro cao giọng nói, Trần Thị Ngọc hơi hướng bên cạnh đứng. Tiếp đó là Lục Mộng Diệp với Hoắc Đình La.
" Tôi xin phép cắt ngang giây phút vui vẻ của các vị, tôi Lục Tân có một vài điều muốn tuyên bố. Trước tiên cảm ơn quý vị đã đến dự tiệc nha chúng tôi! Điều thứ hai là như các vị biết tôi muốn công bố vị hôn phu của con mình, Hoắc Đình La. Đáng ra Hoắc Đình La là vị hôn phu của đứa con nhỏ Đông An của tôi, nhưng tôi thấy nó không xứng. Hơn nữa Mộng Diệp nhà tôi với Hoắc Đình La là "kim đồng ngọc nữ", xứng đôi vừa lứa, tôi cũng không muốn chia cắt tình yêu lứa trẻ đang đẹp này nên thành toàn cho chúng. Tiện đây, cũng cô bố sự hợp tác gắn kít giữa hai nhà Lục gia và Hoắc gia chúng tôi."
Mọi người xung quanh nghe xong vỗ tay bắt đầu chúc mừng, nịnh hót. Vốn Lục gia kinh doanh cũng to nhưng không khiến người khác sợ là mấy, nhưng nhà họ Hoắc kinh doanh, làm ngành y tế độc nhất, địa vị không phải thường. Nếu hai nhà này bắt ta hợp tác, không phải nhà họ Lục lên như diều gặp gió sao. Có người thầm may mắn, có người đau khổ vì lỡ đắc tội nhà họ Lục, mưu cầu đủ thứ điều, gió theo chiều nào ngã theo chiều ấy.
Có người trái tim tan vỡ vì đối tượng truy cầu là Mộng Diệp, họ tức giận nhưng khi nhìn tới đối phương là ai thì ngậm ngùi, là họ không bằng người ta thì làm gì được?
Các thiếu nữ ghen ghét nhìn Mộng Diệp, hận nghiến răng nghiến lợi, trong lòng không ngừng chửi rủa, kết quả được đáp lại bằng nụ cười của Lục Mộng Diệp. Làm họ tức đến suýt ngất.