Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký

Chương 67: Phúc hề họa hề



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đợt tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay đã rơi xuống, khắp kinh thành đều là một màu trắng xóa mênh mông. Tuyết phủ lên những mái ngói vàng son của hoàng cung hoa lệ, vùi lấp màu nâu của đất và đọng lại trên những cành khô trụi lá. Tuyết rơi thật lâu, từng bông tuyết mỏng như cánh ve, hòa lẫn vào nhau mà rải rác khắp đất trời. Khung cảnh như vậy, đứng từ tòa lâu cao nhất kinh thành nhìn ngắm, nhất định sẽ thấy vô cùng mỹ lệ tươi đẹp. Nhưng cũng là cảnh tuyết rơi đầy trời, đứng trong khoảng sân bị giới hạn bởi tường cao bao bọc lại thấy cô quạnh ảm đạm.

Cũng chính vào ngày này, ta vừa ngắm tuyết rơi, phiền não về kịch tình máu chó còn chưa dứt, lại đón nhận thêm được một tin động trời.

Ngày hôm ấy, có tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới, đột ngột dừng trước đại môn một lúc lại nhanh chóng rời đi. Ngay sau đó, gia đinh gác cổng một thân hốt hoảng vội vã đến tìm ta. Đang định hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, hắn đã gấp gáp quỳ xuống, tay dâng lên một phong thư, giọng nói run rẩy:


"Hồi Vương phi, trong cung vừa truyền tin tới...nói...chiến sự...cấp báo..."

Trong lòng ta chợt dâng lên dự cảm không ổn, nhanh chóng tiếp nhận phong thư. Chỉ thấy gia đinh kia sắc mặt trắng bệch đến trong suốt, trắng hơn cả mưa tuyết đang rơi, cả người run lên như lá khô trong gió:

"Nói...nói Vương gia cùng Túc Vương điện hạ...trong lúc đối kháng địch nhân...đã rơi xuống núi Mao Sơn. Tình hình cụ thể...ở trong thư này."

Cả người ta sau khi nhận được tin này, tựa như bị ngũ lôi oanh đỉnh. Hai bên tai nhất thời ù đi, cả chân cũng đứng không còn vững.

Diệp Trúc và Lam ma ma lúc ấy cũng có mặt. Trong lúc ngẩn người, ta chỉ loáng thoáng nghe được thanh âm hoảng hốt của Diệp Trúc, cùng với bóng người mơ hồ ngã xuống.

"Lam ma ma! Lam ma ma!" Diệp Trúc lệ nóng vòng quanh, cúi người ôm lấy Lam ma ma đã ngất đi. Nàng vừa ôm Lam ma ma, vừa níu lấy vạt áo của ta lắc mạnh. "Vương phi! Vương phi! Làm sao đây...phải làm sao đây..."


Ta lúc này mới ngơ ngẩn nhìn xuống, trong lòng như có gì đó tan rã, nhưng vẫn không kịp phản ứng.

"Vương phi!" Diệp Trúc thương tâm hô lên.

Ta bị tiếng hô này làm cho tỉnh táo phân nửa. Ánh mắt ta dần lấy lại tiêu cự, thấy được những hạ nhân xung quanh bắt đầu hỗn loạn. Bọn họ nhanh chóng nâng Lam ma ma rời đi, nhưng sắc mặt ai nấy đều vô cùng hoảng sợ, vài tiếng thì thầm bất an nổi lên, bị gió tuyết thổi qua đánh tan trước khi truyền tới tai ta.

Diệp Trúc tiến tới đỡ ta, nghẹn ngào nói: "Vương phi...người nhất định phải bình tĩnh."

Gió lạnh phất qua mặt, ta lúc này đứng trong sân lớn, bị vài bông tuyết rơi xuống mũi giày, từ từ thấm ướt. Lạnh lẽo truyền tới giúp ta tỉnh táo hoàn toàn.

Không đúng! Nếu như Mặc Triêu Ngân thật sự xảy ra chuyện, vậy thì ta sẽ không thể an ổn mà đứng ở nơi này mới phải.


Theo lời NPC, hắn là sợi dây cứu mạng, cũng là lụa trắng treo cổ ta. Một khi hắn xảy ra chuyện, ta cũng phải bị chôn cùng.

Ta cố gắng lấy lại bình tĩnh, sau đó nhìn phong thư trên tay, cuối cùng run rẩy mở ra.

Không nghĩ tới, nội dung trong thư lại như thế này: "Mao Sơn trận thắng lợi, nhưng toàn quân tổn thất nặng nề, chủ tướng bình an vô sự, tuy nhiên nhị vị phó tướng trong lúc ứng chiến, bất cẩn ngã xuống vách núi. Quân sĩ xuống núi tìm kiếm, chỉ tìm được thi thể của Túc Vương gia, lúc được tìm thấy thì xương cốt dập nát, toàn bộ dung mạo bị hủy hoại, hiện đang được hộ tống hồi kinh nhập táng hoàng lăng. Đoan Vương gia vô tung vô ảnh, hiện tại không rõ tung tích."

Góc trái phong thư được đóng một dấu ấn đỏ như máu, là ấn tín mà Hoàng đế dùng để truyền tin cho tông thất.
Khi lướt qua từng dòng văn tự viết trong thư, trái tim ta xoắn xuýt đến mức khó thở, sắc mặt lập tức trắng bệch: "Thi thể của Túc Vương? Mặc Triêu Ngân mất tích?"

Diệp Trúc sợ hãi nắm chặt lấy ống tay ta, run giọng: "Túc Vương...làm sao có thể?"

Cả người ta lạnh lẽo vô cùng, trong vô thức nhớ lại nữ nhân cầm bùa bình an, lạc lõng xen lẫn hụt hẫng đứng trước cổng thành ngày ấy. Mặc Triêu Ngân mất tích, ta đã đau lòng đến như vậy, đổi lại là nàng ấy, sau khi nghe được hung tin này, nhất định sẽ thương tâm đến chết.

Ta cố vịn lấy Diệp Trúc, khàn giọng: "Triêu Ngân nhất định vẫn còn sống."

Diệp Trúc ứa nước mắt nhìn ta, không thể nói ra lời nào. Nàng hiểu rõ, an ủi lúc này càng khiến ta đau lòng hơn.

Những hạ nhân xung quanh cũng cúi đầu. Bọn họ đều cho rằng ta đang tự trấn an lòng mình, nhưng mà chỉ có một mình ta biết, ta đang nói thật.
Mặc Triêu Ngân nhất định vẫn còn sống.

Chỉ là, bước chân ta có chút lảo đảo, trong đầu nghĩ đến cảnh hắn bị thương nặng, huyết nhục mơ hồ, muốn sống không được mà muốn chết cũng chẳng xong.

Nhưng mà, ta không thể ngã xuống ngay lúc này, không thể chưa bị ai gϊếŧ đã tự mình hù chết bản thân.

Nhanh chóng thẳng lưng, ta nhìn thẳng Diệp Trúc, trầm giọng nói: "Đem lời này của ta truyền xuống toàn bộ vương phủ. Hiện tại Vương gia không rõ tung tích, nhưng vẫn còn chủ mẫu là ta, mọi người chớ nên hoảng loạn, nhất định phải bình tâm chờ đợi chiến thư tiếp theo báo về. Trong thời gian chưa có thông cáo chính xác về an nguy của Vương gia, nếu kẻ nào dám hồ ngôn loạn ngữ, nhiễu loạn nhân tâm, lập tức phế bỏ hai chân, trục xuất khỏi phủ."

Diệp Trúc nghe vậy, lúc đầu còn hơi ngẩn ra, sau đó mới nhanh chóng lau khô nước mắt, cung kính khom người, ánh mắt kiên định nhìn thẳng ta đáp: "Vâng, nô tì lập tức làm ngay!"
______________

Đêm xuống, ta không cách nào ngủ được, cách một lúc lại trở mình trằn trọc, ánh mắt cứ không nhịn được hướng về phía cửa, xuyên qua lớp giấy dầu, mong muốn thấy được điều gì đó.

Không thể ngủ, những suy nghĩ lại hành quân mà đến. Bảy bảy bốn mươi chín khung cảnh Mặc Triêu Ngân máu me đầy người cứ vậy hiện rõ trong đầu ta, vậy lại càng không ngủ được. Thậm chí, ta còn tưởng tượng ra cảnh hắn ngã xuống núi mà xuyên đến thế giới của ta, quả thực có chút máu chó.

Hai mắt ta cứ theo từng dòng suy nghĩ mà trợn trắng, sau đó dần dần nghĩ đến những điểm đáng ngờ trong chuyện này.

Tại sao hai vị Hoàng tử duy nhất của Hoàng đế xuất trận, thì cả hai đều bị ngã xuống vực? Cả hai sao?

Trong một trận đánh thắng lợi, xác suất để hai phó tướng, chức vụ ngay dưới chủ tướng, không phải do tên bắn, kiếm chém, thương đâm, mà ngã xuống đỉnh núi là bao nhiêu chứ?
Nghĩ đến đó, ta từ trên giường ngồi bật dậy, như một cái lò xo bị ép hết mức rồi buông tay.

Hay là ta đã nghĩ quá nhiều?

Không được! Ta lắc lắc đầu, thà nghĩ quá nhiều còn hơn là nghĩ quá nhiều mà cảm thấy hợp lý nhưng lại phớt lờ nó.

Cứ như vậy, ta rời khỏi giường, mang giày vào rồi thắp nến, đặt cây nến vừa thắp vào một chiếc đèn giấy dầu, sau đó mới nhẹ nhàng khoác thêm áo choàng, cầm theo lồng đèn chậm rãi đi về phía cửa.

Phòng ngoài là hai nha hoàn gác đêm, các nàng chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi, hiện tại đang nằm trên sạp nhỏ ôm túi sưởi, tiếng hít thở đều đều nghe thật rõ ràng trong đêm. Khi thấy ta đẩy cửa định ra ngoài, các nàng giật mình tỉnh dậy, hốt hoảng định đứng dậy hành lễ, nhưng lại bị ta ra dấu im lặng. Ta nhỏ giọng:

"Mau ngủ đi."
Hai nha hoàn kia run rẩy khóe miệng, một trong hai đánh bạo hỏi ta: "Vương phi...đã khuya như vậy, người muốn đi đâu, chúng nô tì sẽ theo hầu người?"

Ta vỗ vỗ đỉnh đầu hai nàng, cười nói: "Không có chuyện gì, chỉ là bất chợt muốn đi đại tiện. Các ngươi nghe lời, nhanh một chút ngủ đi."

"Nhưng..."

"Ngủ đi. Ta có thể ngã xuống hố phân được hay sao?"

"..."

Hai tiểu nha hoàn kia bị vẻ nghiêm túc của ta dọa sợ, dáng vẻ co quắp nằm xuống sạp, xem như là đã thỏa hiệp. Ta hơi bất đắc dĩ thở dài, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa, nhanh chóng bước ra ngoài.

Theo ánh sáng ấm áp từ đèn lồng tỏa ra, ta đạp bước trên nền đất bị tuyết phủ thật dày, đi tới một căn phòng lẻ loi, ẩn mình sâu trong góc khuất của vương phủ.

Nhẹ đẩy cánh cửa, bước chân còn chưa tiến vào bậc cửa đã nghe thấy tiếng nói sắc lạnh như băng truyền tới:
"Vương phi thật có nhã hứng, đêm khuya như vậy còn muốn tới đây trò chuyện cùng ta."

Ta không đáp lại, chỉ mỉm cười bước vào. Vào trong phòng, ta thắp nến, ánh nến vừa thắp hắt lên thân ảnh nữ nhân mỏng manh như liễu trước mặt.

"Lục Tích, thời gian qua để ngươi tĩnh dưỡng, bây giờ xem ra đã tốt hơn nhiều." Ta nhìn nàng, nhẹ nhàng nói.

Lục Tích từ ngày bị Lan Thừa tướng đả thương, được ám vệ của Mặc Triêu Ngân cứu về chữa thương cũng đã dần hồi phục, sau khi tỉnh táo chỉ có thể nằm liệt giường, mấy ngày trước mới có thể ngồi dậy. Lan Thừa tướng lúc đầu cũng mấy lần phái người ám sát nàng ta, nhưng đều bị Mặc Triêu Ngân cản trở. Tiểu thụ thấy Lan Thừa tướng cắn chưa chết được nàng ta thì sẽ không buông tha, vì vậy sắp xếp cho nàng ta tá túc trong một tiểu viện ít người lui tới ở vương phủ, bản thân thì tìm một cỗ thi thể nữ nhân, lấy thân phận của Lục Tích đưa ra khỏi phủ, vì vậy bên phía Lan Thừa tướng tạm thời mới được yên ổn.
Hiện tại, Lục Tích ngồi khoanh chân trên giường, chăn cũng không đắp, chỉ nở một nụ cười giễu cợt: "Các ngươi tốn công phí sức kéo ta từ Quỷ Môn Quan trở về, còn không phải là ta vẫn chưa hết giá trị lợi dụng sao?"

Ta chậm rãi ngồi xuống mép giường, nghĩ đến một chuyện, sau đó mới đáp lời nàng ta: "Mặc Triêu Ngân không muốn ngươi chết, không phải để lợi dụng ngươi."

Dưới ánh nến chập chùng, ta nhìn thẳng vào mắt nàng ta: "Hắn không giam cầm ngươi, mà bí mật cho đại phu tới cứu chữa ngươi. Nếu như muốn lợi dụng ngươi, tư vị Nhược Thể hoàn lần trước ngươi hẳn phải nếm được rõ nhất, nhưng bây giờ hắn lại không dùng. Ngươi xem, ngươi bây giờ có thể dễ dàng gϊếŧ ta, ngay trong đêm khuya thanh vắng không một ai biết được, như bóp chết một con kiến vậy."
Vừa dứt lời, bàn tay của Lục Tích đã nhanh như cắt bóp chặt lấy cổ ta, lực đạo mạnh mẽ khiến ta nhíu mày thật chặt, nhưng bản thân không kêu lên tiếng nào. Ánh mắt nàng ta nhìn ta vô cùng phẳng lặng. Không khí dần bị rút đi, ta khó chịu hé miệng, bàn tay níu chặt lấy thành giường.

Giữa lúc ta cảm thấy mình sắp chết tới nơi rồi, Lục Tích mới chậm chạp buông tay ra. Ta cuối cùng cũng được hít thở bình thường, nhanh chóng gập người ho khan.

"Ngươi không đem theo hạ nhân." Lục Tích lãnh đạm nói với ta.

"Triêu Ngân muốn thả ngươi rời đi." Ta vuốt ngực thuận khí, ánh mắt vẫn đặt trên người nàng ta như cũ.

Trong mắt Lục Tích xẹt qua một tia kinh ngạc cùng hoang mang mờ nhạt, nhiều hơn vẫn là không thể tin tưởng.

Một lúc sau, ta rốt cuộc cũng có thể thẳng người, mắt đối mắt với nàng ta: "Nhưng mà, ta không thiện lương như hắn."
Lục Tích nghe vậy, chút kinh ngạc cùng hoang mang đã rút cạn trong nháy mắt, con ngươi đen tuyền như hắc ngọc chỉ còn lại giễu cợt và trào phúng.

Ta cũng không quan tâm tới cảm xúc của nàng ta biến hóa mãnh liệt ra sao, chỉ ngước lên nhìn nàng, chậm rãi nói: "Hôm nay ta đến, không phải để uy hiếp hay trói buộc ngươi, mà đến để làm một cuộc giao dịch."

"Ồ? Một nô tì thấp hèn như ta, có cái gì để cùng Vương phi cao cao tại thượng là ngươi trao đổi chứ?" Lục Tích nhìn ta cười gằn từng tiếng, nhưng trong mắt không hề có ý cười nào.

Ta cũng mỉm cười đáp lại nàng ta, cố gắng để giọng nói không trở nên run rẩy: "Vừa rồi ta nhận được tin báo, Triêu Ngân ngã xuống núi Mao Hoa, hiện tung tích không rõ."

Lục Tích sửng sốt, mi mắt khẽ nâng, nhưng rồi lại nhanh chóng trở nên phẳng lặng vô cảm.
Ta nhìn biểu tình của nàng, giọng nói thấp hơn một chút: "Ta suy nghĩ cả đêm, lại cảm thấy chuyện này có vài điểm đáng ngờ. Ta cảm thấy, Triêu Ngân không phải vô tình ngã xuống vách núi, mà là do người hãm hại."

"Ngươi chỉ là suy đoán một chút, liền ngay lập tức tới tìm ta?" Lục Tích trợn mắt, tựa hồ không thể tin nổi. "Ngươi ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, hay là đến Vạn Âm tự cầu phúc cho Vương gia nhà mình còn đáng tin hơn đấy. Vương phi, có phải ngươi bị đả kích đến nỗi ảo tưởng rồi không?"

Ta tự giễu cười cười: "Ta tin thần linh, nhưng càng tin tưởng bản thân mình. Thần phật ở trên cao, thế gian ngàn vạn người ai nấy đều cầu nguyện, đâu phải khi nào phúc trạch cũng nhanh chóng giáng lâm? Trái lại là bản thân ở ngay đây, tại sao không cố sức tin tưởng? Còn nước mắt, ngoài làm cho khuôn mặt được ma quỷ nhận làm đồng loại, đêm hôm không tới ám, còn có thể giải quyết chuyện gì? Ta thà tin suy đoán mơ hồ của chính mình, hơn là mặc kệ để có ngày chuyện kia trở thành sự thật. Nếu là ta đã nghĩ quá nhiều, vậy thì càng tốt hơn, không phải sao?"
Lục Tích nghe xong có chút trầm mặc. Một lúc lâu sau, như nhớ đến chuyện gì đó, nàng ta kéo khóe miệng, có chút trào phúng nói với ta: "Ngươi dựa vào cái gì để ta đồng ý giúp ngươi?"

Khẽ rũ mắt, ta cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh nói: "Dựa vào điều kiện mà chúng ta trao đổi. Ngươi giúp ta, ta sẽ giúp ngươi loại bỏ tận gốc Lan Thừa tướng cùng Lan gia, sau đó trả lại khế ước bán thân cho ngươi, để ngươi có thể tự do sống một cuộc sống tốt."

Lục Tích nghe đến ba chữ "Lan Thừa tướng", cả cơ thể mỏng manh gầy yếu run lên, hai mắt nhanh chóng bị vẩn đục bởi thù hận, nắm tay nàng ta siết chặt nệm giường, sâu thẳm trong con ngươi đen tuyền chỉ có bi thương và thống hận tạo thành xoáy nước mãnh liệt.

"Điều kiện này...được chứ?" Ta tiến lại gần nàng ta hơn, giọng nói đè nặng thêm một chút.
Lục Tích cúi đầu thật thấp, rất lâu không trả lời ta. Đương lúc ta nghĩ rằng bản thân nên đổi một điều kiện khác tốt hơn, thì nàng ta lại đột ngột ngẩng đầu lên, hai mắt trống rỗng vô thần. Nàng ta hỏi:

"Vì sao lại là ta?"

Vì sao lại là nàng ta?

Ta bị hành động đột ngột của nàng ta làm cho ngẩn người, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại, thành thật nói ra suy nghĩ của mình: "Lan Thừa tướng sắp xếp không ít người trong quân doanh, là đối tượng tình nghi lớn nhất. Ngươi trước kia là ám vệ của ông ta, những chuyện ngươi biết, dù ít dù nhiều, cũng là nhiều hơn chúng ta. Dù cho không phải do ông ta, với thân thủ của ngươi sẽ giúp được không ít. Những nơi ông ta hay lui tới, những người ông ta thường giao du, ngươi có thể biết một chút, nếu không ông ta cũng không tốn công phí sức gϊếŧ ngươi đến vậy."
Lục Tích mím môi, ánh nến chập chờn khiến ta không nhìn rõ biểu cảm trên mặt nàng ta. Chỉ nghe nàng ta thì thầm, giọng nói như rơi vào khoảng không lạc lõng: "Ứng Tiêu...huynh ấy là ám vệ giúp lão ta...giải quyết nhiều chuyện dơ bẩn nhất. Lão ta lo sợ...ta sẽ biết được những chuyện dơ bẩn kia của lão ta từ chỗ huynh ấy."

Đến lượt ta trầm mặc. Ngày đó trong lúc nghe lén Lan Thừa Tướng và Lục Tích trò chuyện, ta cũng vô tình biết được ít chuyện về người tên Ứng Tiêu này. Hắn từ trong miệng Lan Thừa tướng chính là tình lang của Lục Tích, theo lệnh lão ta thiêu chết Diêu Hiền phi, cuối cùng bị lão gϊếŧ người diệt khẩu.

Đang lúc yên lặng, Lục Tích đột nhiên rướn người, bàn tay nắm lấy cổ tay ta, ra sức siết chặt. Nàng ta nhìn thẳng vào ta, khóe môi gợn lên thành một nụ cười tàn nhẫn: "Ngươi chắc chắn sẽ khiến cho lão Thừa Tướng kia ngã ngựa, gia tộc của lão chôn cùng chứ?"
Ân oán của Lục Tích và lão già kia ta biết rất rõ, là loại cừu hận phản bội và gϊếŧ chóc vô tội đáng ghê tởm.

Ta yên lặng một lát, sau đó mỉm cười: "Chuyện của Lan Thừa tướng, ta đã có an bài. Những gì mà lão ta nợ ta và Triêu Ngân, so với ngươi cũng không hề ít."

"Ha ha ha ha! Đúng là nghiệp báo! Là nghiệp báo!" Lục Tích bỗng nhiên cười lớn, buông cổ tay ta ra rồi vô lực ngã ngồi xuống nệm giường, hốc mắt dưới ánh nến đỏ ngầu thật rõ ràng, nhưng nàng lại cố chấp chịu đựng không để nước mắt rơi xuống.

Sau cùng, nàng ta hít sâu một hơi, dường như khóe mắt có chút cong lên. Không hiểu tại sao, ta lại nhìn thấy trong đôi mắt kia của nàng ta là hai ngọn nến đang cháy rực rỡ, tỏa sáng trong bóng đêm u ám mờ mịt.

"Ta giúp ngươi. Những chuyện về lão ta, về đám hôn quan dưới trướng lão ta, cả những kẻ hận Đoan Vương và Vân Thái sư, chỉ cần ta biết, ta sẽ nói hết." Giọng nói của Lục Tích truyền tới, nặng đến ngàn cân, lại tựa như âm thanh của lưỡi gươm khi mài trên mặt sắt - lạnh lẽo rợn người. "Ngươi cũng phải giữ lời, hoàn thành giao dịch này."
Ta nghe vậy, khẽ thở ra một hơi, nở nụ cười nhợt nhạt, sau đó chậm rãi đứng dậy, nhìn xuống Lục Tích nhẹ nhàng nói: "Đêm đã khuya rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm đi."

Xong xuôi mới cầm lấy đèn lồng, xoay người hướng về phía cửa.

Không nghĩ tới, khi đế giày đã bước ra ngoài bậc cửa, cửa lớn cũng chuẩn bị đóng, âm thanh "kẽo kẹt" nổi bật giữa sự yên tĩnh của màn đêm, thì người trong phòng kia lại rất nhanh có động tĩnh.

"Nếu Đoan Vương chết rồi thì sao?" Trước khi đóng lại cánh cửa kia, ta lại nghe thấy Lục Tích nhỏ giọng hỏi mình.

Qua khe cửa, ta đáp lại nàng ta, vô cùng kiên định: "Hắn chưa chết."

________________

Ngày hôm sau, ta viết một phong thư gửi cho Vân Thái sư, kể rõ những nghi hoặc của mình, nhờ ông giúp điều tra phía Lan Thừa tướng, bản thân thì bí mật theo dõi động tĩnh những quan viên có địch ý với Mặc Triêu Ngân và Thái sư, đồng thời hỏi thăm sức khỏe của Thái sư phu nhân.
Lan Thừa tướng thì ta không dám điều tra quá cặn kẽ, vì bên cạnh ông ta có nhiều cao thủ ẩn mình, lỡ bị phát hiện thì đúng là bứt dây động rừng, chuyện này đành nhờ Thái sư vậy.

Nếu như Triêu Ngân thực sự bị hại, vậy thì bây giờ hắn hẳn đang bị truy sát, tình thế nguy hiểm khôn lường. Ta không thể cứ ngồi yên vậy được.

Sau đó, ta để Lục Tích trở thành nha hoàn thiếp thân giống như Diệp Trúc, cho nàng ta một danh phận mới gọi là Thanh Tuyền, lấy thân phận muội muội song sinh của "Lục Tích đã chết" nhập phủ. Mọi người trong phủ đang ảm đạm bởi tin tức của Mặc Triêu Ngân mấy ngày trước, hơn nữa Lục Tích trước kia luôn vì thân phận gián điệp mà hạn chế thân cận với nhóm hạ nhân, thế nên may mắn chẳng có ai đối với nàng ta nảy sinh nghi ngờ.

Hiện tại, Lục Tích, à không, bây giờ hẳn phải gọi là Thanh Tuyền, đã có thể đi lại bình thường. Bây giờ nàng ta cùng với Diệp Trúc đang kề cận ta đọc sách trong chính phòng.
Diệp Trúc có vẻ không ưa gì đồng nghiệp mới này lắm. Nàng luôn nhìn Thanh Tuyền bĩu môi, sau đó ngang ngược tranh việc với Thanh Tuyền. Diệp Trúc là nha đầu vô tư, cũng rất hiểu chuyện. Nàng không ở trước mặt ta buồn bã ảm đạm, mà cố gắng khiến ta vui vẻ. Lam ma ma đau buồn ngã bệnh, đều là một tay nàng cùng Thanh Ninh giúp ta chỗng đỡ nhân tâm vương phủ. Những ngày này, Diệp Trúc đều đối với ta rất cẩn thận, nhưng bây giờ có thêm Thanh Tuyền, nàng dường như càng lúc càng trở lại là nha đầu không an tĩnh trước kia.

Thanh Tuyền ít nói trầm mặc, trên người luôn tản mác hơi thở người sống chớ gần, nhưng hành động nhanh nhẹn, vì vụ giao dịch mà dốc hết sức giúp ta biết thêm rất nhiều thông tin của Lan Thừa tướng và đám quan lại đại thần. Ta từ miệng của nàng, lập thành một danh sách những kẻ hay qua lại với Lan Thừa tướng, cả trong tối lẫn ngoài sáng, sau đó gửi cho Vân Thái sư, đồng thời bí mật phái ám vệ mà Mặc Triêu Ngân để lại để bảo vệ ta đi điều tra thêm, mọi chuyện tiến hành gấp rút.
"Thanh Tuyền, ta cũng không phải cần chính ngươi hành động, ngươi chỉ cần tĩnh dưỡng tốt, không phải khổ sở lấy thân phận khác để tiếp tục làm nha hoàn hầu hạ." Lật thêm một trang sách, ta có chút thắc mắc hỏi Thanh Tuyền đang châm trà hầu hạ.

Thanh Tuyền cẩn thận rót trà vào chén, chén trà vừa mới rót xong lại bị Diệp Trúc giành mất. Nàng cũng không giận, chỉ lạnh nhạt nói:

"Tĩnh dưỡng tốt? Đừng ra vẻ quan tâm ta như vậy, chúng ta chỉ là mối quan hệ giao dịch công bằng. Ta ngày ngày ở bên cạnh ngươi còn không phải tiện hơn cho ngươi sao?"

Nàng ta vừa dứt lời, Diệp Trúc ngay lập tức đặt mạnh chén trà xuống bàn, nước trà văng tung tóe, rơi vãi ra cả mặt bàn, còn nàng thì tức giận chỉ tay vào Thanh Tuyền: "Ngươi!"

Thanh Tuyền vẫn lạnh nhạt đến vô cảm: "Ta làm sao? Ta chỉ cần thu được kết quả cuối cùng vừa ý. Tính mạng gì đó, ta cần sao? Một ám vệ có bao nhiêu giá trị chứ?"
Hơi lạnh từ khe cửa len lỏi tràn vào, trong phòng dù có lò sưởi cũng không tránh được có chút lạnh lẽo, nhưng lạnh lẽo từ lòng người còn đáng sợ hơn nhiều. Ta trầm mặc, Diệp Trúc cũng theo đó trầm mặc. Bầu không khí dần dần bị đông cứng.

Cuối cùng, Diệp Trúc là người phản ứng sớm nhất, nàng hừ một tiếng, giống như ghét bỏ nói:

"Ai nói không có bao nhiêu giá trị? Đem ngươi bán vào kỹ viện chắc cũng được kha khá tiền đó!"

"..."

Thanh Tuyền im lặng nhìn Diệp Trúc, trong mắt như bắn ra hàn băng. Nàng âm u nói: "Cái lưỡi của ngươi có vẻ chê khoang miệng ngươi quá thối, muốn đi ra ngoài một chuyến nhỉ?"

Diệp Trúc nghe xong trợn mắt chống nạnh, lè lưỡi: "Cái lưỡi của ta rất yêu khoang miệng của ta, dù thối cũng sạch hơn tâm hồn của ngươi, có muốn ra ngoài thì cũng chỉ có nước bọt của ta thôi. Để ta phun cho ngươi một bãi, giúp ngươi tẩy sạch tâm hồn nhé? Yên tâm, giá cả thương lượng, hai lượng vàng một bãi!"
"..."

Nếu như ta là Thanh Tuyền, ta cũng muốn chơi SM với Diệp Trúc.

Nhưng bây giờ ta lo nghĩ quá nhiều, căn bản là không giống như thường ngày chú ý can ngăn gì bọn họ. Chuyện của Mặc Triêu Ngân, tình trạng vương phủ hiện tại, đều khiến cho đầu ta như muốn vỡ ra.

Thanh Tuyền quả nhiên tức giận, gân xanh trên trán nổi cộm cả lên. Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta phải cho ngươi cùng nước bọt và cái lưỡi của ngươi cút xuống lòng đất!"

Diệp Trúc hơi run lên, sau đó nấp sau lưng ta mắng thêm vài câu nữa. Thanh Tuyền dần biết được nàng chỉ là con hổ giấy, từ từ cũng không đôi co cùng Diệp Trúc, nhưng ấn tượng ban đầu, không tính lần Thanh Tuyền ám sát ta thất bại lúc trước, đã trở nên vô cùng xấu.

Mãi đến sau này, khi quan hệ giữa các nàng đã trở nên thân thiết hơn, Diệp Trúc mới thú thật với ta, thực ra lúc đó muốn chọc giận Thanh Tuyền, chỉ là bởi vì cảm thấy nàng ta quá lãnh đạm vô cảm. Chọc nàng tức giận, tức giận cũng là cảm xúc, còn giống con người hơn vô cảm rất nhiều.
Ha, trúc xanh gần nơi suối biếc, cũng rất hợp cảnh hợp tình.

Lại nói, Vân Thái sư nhận được thư tín từ ta, cũng nhanh chóng hồi âm lại, rằng ông sẽ dốc sức điều tra chuyện này, còn cho ta biết tình hình bên chỗ Thái sư phu nhân vẫn ổn. Thái sư phu nhân chỉ khóc lúc nhận được tin báo, những ngày về sau đều an tĩnh ở trong từ đường. Bà cũng như ta, khẳng định Mặc Triêu Ngân chưa chết, không có tin tức chính là tin tốt.

Một tháng sau, việc tìm kiếm tung tích của tiểu thụ vẫn chưa có tiến triển. Chiến trường ngày càng phức tạp, binh sĩ và tướng sĩ hai bên đều có tổn hại, vì vậy đều đi đến quyết định tạm thời giữ thế giằng co, bảo toàn binh lực, chuẩn bị cho một trận đại chiến oanh oanh liệt liệt. Triều thần và Hoàng đế đều đứng ngồi không yên, hôm nào cửa thành cũng mở rất sớm để bá quan văn võ thượng triều, tới lúc tan triều đã là tối muộn.
Việc điều tra chuyện Mặc Triêu Ngân gặp nạn cũng dần trở nên vô vọng. Các manh mối mà ám vệ báo về đều cho thấy Lan Thừa tướng không phải kẻ chủ mưu.

Ta bắt đầu hoang mang. Hay là bản thân ta đã nghĩ quá nhiều?

Chiến trường lúc đó hỗn loạn, liệu có phải chỉ là một sự cố?

Một tháng sau nữa, tuyết tan, xuân tới, cũng là lúc việc điều tra có chút tiến triển. Nói đến tiến triển, lại không phải việc Mặc Triêu Ngân bị hại hay gặp nạn, mà là một chuyện khác.

Trong lúc cho ám vệ bí mật theo dõi những quan viên có giao du nhiều với Lan Thừa tướng để làm sáng tỏ chuyện của Mặc Triêu Ngân, ta vô tình phát hiện Hộ bộ Thượng thư nhận từ chỗ Lan Thừa tướng rất nhiều sách, hình như đều là văn thư thi tập quý giá gì đó. Hộ bộ Thượng thư nổi tiếng ngọc si*, sách đọc gì đó thì chỉ có sổ sách ghi chép tiêu xài của triều đình mà thôi, vậy tại sao Thừa tướng đại nhân lại tặng sách? Vì giải đáp thắc mắc này, ta chỉ còn cách ăn trộm.
(*): yêu thích ngọc bội đến cuồng si

Lão Thượng thư giấu thật kỹ, hộ vệ cũng rất nhiều, ta phải cho người liên tục đi trộm mười lần mới trộm được một quyển trong số đó. Lão Thượng thư lại tưởng người đến để trộm kim ngân châu báu của lão. Ta cũng không phụ sự kỳ vọng của lão, trong lúc lấy sách liền "tiện tay" thó luôn một khối bạch ngọc khắc hình Bồ Tát to bằng ngón tay cái, giá trị không nhỏ, khiến cho lão khóc hết nước mắt, đồng thời không chuyển sự chú ý đến tập sách kia.

Sau khi đọc xong nội dung của quyển sách vừa trộm được trên tay, ta kinh ngạc phát hiện, đây vốn chẳng phải thư tịch gì, mà là sổ sách ghi chép, đối tượng nói đến trong sách là binh mã và quân lương mà phụ thân cùng Binh bộ vận chuyển đến tay binh sĩ nơi quan ải, so với số tiền mà Hộ bộ chi ra, chênh lệch đến mức không tưởng.
Ta lại phải cặm cụi viết thư cho phụ thân Binh bộ Thượng thư, hỏi ông ta số ngân lượng ông ta được Hộ bộ giao cho là bao nhiêu, số ngân lượng mà ông ta dùng để nuôi binh là bao nhiêu. Sau khi nhận được hồi âm, ta thấy số tiền tiêu cho quân lương chênh lệch giữa sổ ghi chép và thực tế rất lớn. Vì vậy ta hiểu ra, bọn họ muốn vu khống phụ thân tham ô lương thảo.

Ta lại gấp rút đi gặp phụ thân, tự mình nói ra chuyện này, đồng thời nhắc nhở ông ta không được có biểu hiện gì trước mặt Lan Thừa tướng, cũng như khuyên nhủ ông ta tự mình chọn người vận chuyển lương thảo, trong bóng tối phái ám vệ bí mật hộ tống, tránh việc trên đường xảy ra chuyện thâm hụt quân lương. Binh bộ Thượng thư nghe xong sắc mặt tái mét, sau đó âm trầm gật đầu, ta mới nhẹ thở ra một hơi. Việc bây giờ, chính là chờ đợi thời cơ.
Cùng thời gian này, nhi tử của Lan Thừa tướng bị phát hiện chuyện ác bá tham ô. Hoàng đế phẫn nộ hạ lệnh lưu đày, trên đường đi lại bị Diêu Trung Thư Lệnh ra tay ám sát. Thừa tướng ngã bệnh liệt giường, bệnh lâu không khỏi.

Đầu tháng tiếp theo, thời cơ mà ta chờ đợi rất lâu cuối cùng cũng đã tới, Hộ bộ Thượng thư sau khi kiểm kê lại sổ sách đã phát hiện ra số tiền Binh bộ chi cho binh sĩ và nhận được từ Hộ bộ chênh lệch quá lớn, lập tức trình tấu Hoàng đế. Chiến thư báo về, phát hiện ra dấu vết của Mặc Triêu Ngân còn sống, nhưng lại không trở lại quân doanh. Triều đình nổi lên một trận xôn xao, cho rằng Mặc Triêu Ngân cùng nhạc phụ là Binh Bộ Thượng thư Vệ Cẩn cùng nhau tham ô quân lương, vì vậy nên mới sợ tội bỏ trốn. Mọi việc được tấu lên trên triều ngay buổi sáng hôm nay.
Tại sao ta lại biết à? Bởi vì ngay trong buổi sáng hôm ấy, tiểu thụ trúc xanh Triệu Thanh Y bị đá ra khỏi cửa hôm trước đã hớt hải đến tìm ta. Sắc mặt hắn tái xanh, thở không ra hơi nói:

"Vừa rồi, ta nhập cung chơi với Chiêu Hòa...nghe cung nhân báo lại chuyện trên triều. A Ngân ca ca...và phụ thân của ngươi...gặp họa lớn rồi! Đoán chừng một lúc nữa Hoàng Thượng tức giận, sẽ phái binh mã đến đây...phong tỏa Vương phủ!"

Ta lúc đó đang xử lý sổ sách, nghe vậy không nói hai lời liền lập tức lấy áo choàng khoác vào, nhìn Triệu Thanh Y nói lời cảm tạ:

"Đa tạ đã báo cho ta biết."

Sau đó, lại nhìn Thanh Tuyền và Diệp Trúc, trầm giọng phân phó: "Lập tức chuẩn bị xe ngựa, chúng ta nhập cung!"

Dẫu biết không cần làm đến mức này cũng không sao hết. Nhưng chỉ có như vậy, ta mới có thể đến tiền tuyến tìm Mặc Triêu Ngân.
Ta thực sự...không chịu nổi nữa rồi! 

_______________________

Tác giả không phải lười không đăng chương, mà là bị truyenwiki1.com cho vào diện cần cách ly T-T

Có bằng chứng đây quý dzị T-T

Một ngày, tui mở truyenwiki1.com ra và thấy thế này[Nữ phụ] Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký - Kê Kê Bất Đản - Chương 67: Phúc hề họa hề

Tui kiểu: Ủa?? Sao lại là 0 tác phẩm?? Lướt xuống 1 tí thì thấy thế này:[Nữ phụ] Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký - Kê Kê Bất Đản - Chương 67: Phúc hề họa hề
Chắc watt bị lag thôi à =)) vậy là tui chọn mục viết, và tèn ten :)))[Nữ phụ] Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký - Kê Kê Bất Đản - Chương 67: Phúc hề họa hề

Tui hoảng quá, thế là off đi vào lại nhưng tình hình vẫn như trên, khóc tràn biển Đông T-T. Tui nghĩ tui có thể vào bằng máy tính, nhưng truyenwiki1.com said "Đếu nha mậy", truyenwiki1.com sập trên máy tính và nó kéo dài đến tận bây giờ =((([Nữ phụ] Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký - Kê Kê Bất Đản - Chương 67: Phúc hề họa hề
Thôi, sau gần ba tuần thì tui cũng được quay lại mảnh đất màu cam. Thông báo nhỏ là chương sau chị nữ chính vạn dặm tìm chồng nhé, và tác giả không định viết rơi xuống vực mất trí nhớ đâu, quá sợ hãi rồi T-T


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.