Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 16



Quản gia tìm thấy tiểu thiếu gia trong tủ quần áo, ông ấy nghe thấy tiếng lầm bầm của tiểu thiếu gia từ trong tủ truyền ra.

Mở cửa tủ ra, quản gia nhìn thấy cậu đang ngồi một mình trong tủ: “Tiểu thiếu gia, sao cậu lại trốn trong tủ?”

Vừa rồi những người giúp việc không tìm thấy tiểu thiếu gia, họ lo lắng đến mức suýt chút nữa gọi cho phu nhân và ông chủ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Tối nay phu nhân và ông chủ không có ở đây. Phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa tối. Tiểu thiếu gia, đến giờ ăn cơm rồi.” Thái độ của quản gia vô cùng ôn hòa.

Tiểu Lục Tuyệt không để ý đến quản gia.

Ninh Tri dỗ dành cậu: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, chúng ta đi ra ngoài đi, chân của chị ngồi đến mức tê rần rồi.”

Cô nắm tay cậu.

Tiểu Lục Tuyệt không hề chống cự, ngoan ngoãn theo Ninh Tri ra khỏi tủ.

Nhìn quản gia đóng cửa tủ lại, Ninh Tri nói với Tiểu Lục Tuyệt: “Sau này em đừng trốn trong tủ nữa, chị sợ lần sau rất khó tìm được Tiểu Tuyệt Tuyệt.”

Tiểu Lục Tuyệt không đáp lại.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Một lúc sau, Ninh Tri mới nghe thấy cậu bé bên cạnh lên tiếng: “Không, trốn.”

Ninh Tri nhịn không được xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu: “Tiểu Tuyệt Tuyệt sao lại nghe lời như vậy?”

Đôi mắt rũ xuống của Tiểu Lục Tuyệt khẽ run lên, vành tai mềm mại đỏ lên.

Mẹ Lục và ba Lục đều không có ở nhà, ngoài những người giúp việc, chỉ có một bóng người nhỏ bé đang yên lặng ăn cơm trong phòng ăn rộng lớn.

Bên cạnh cậu là Ninh Tri, không ai có thể nhìn thấy cô.

“Tiểu Tuyệt Tuyệt, em nên ăn chút rau quả.” Hóa ra từ nhỏ cậu bé đã rất kén ăn.

Trước đây cô đã phát hiện Lục Tuyệt là một người rất kén ăn, nhưng cô không uốn nắn được, bây giờ có cơ hội, cô phải bắt đầu dạy dỗ chồng mình ngay từ khi còn nhỏ.

Ninh Tri ghé vào tai Tiểu Lục Tuyệt dọa cậu: “Trẻ con không ăn rau sẽ không cao thêm.”

Tiểu Lục Tuyệt im lặng ăn cơm.

“Sau này em không muốn cao hơn chị sao?” Ninh Tri cười nói: “Chị rất thích con trai cao.” Lục Tuyệt khi lớn lên sẽ rất cao, cô nhìn anh cần phải ngẩng đầu lên.

Người giúp việc đứng nhìn Tiểu Lục Tuyệt ăn cơm.

Đột nhiên, cô ấy nhìn thấy tiểu thiếu gia vốn luôn không thích ăn rau quả, vậy mà đưa tay gắp cà rốt bào vụn trong nước sốt bên cạnh.

Nữ giúp việc cảm thấy khó tin.

Bình thường phu nhân vừa dỗ vừa ép, tiểu thiếu gia cũng không muốn ăn một chút, không ngờ hôm nay cậu lại chủ động ăn hết.

Hai hàng lông mày nhỏ của Tiểu Lục Tuyệt nhíu chặt lại, đôi mắt to đen láy đầy vẻ chán ghét, nhưng cậu vẫn chịu khó ăn cà rốt thái sợi.

“Giỏi quá, ăn thêm vài miếng nữa đi.” Ninh Tri cảm thấy trẻ con dễ dỗ hơn.

Người giúp việc bên cạnh sửng sốt một lúc, cô ấy nhìn thấy tiểu thiếu gia đang cau mày ăn cà rốt thái sợi.

Không nhịn được, người giúp việc cao hứng nhanh chóng nói với quản gia.

Sau đó, ngay cả mẹ Lục và ba Lục khi về nhà cũng biết Tiểu Lục Tuyệt nguyện ý ăn rau. Kể từ đó, trên bàn ăn của nhà họ Lục luôn có vài món rau được đầu bếp chế biến theo nhiều cách khác nhau.

Sáng ngày thứ hai.

Ninh Tri đi cùng Tiểu Lục Tuyệt đến trường.

Trước khi đến lớp, cô đã nhìn thấy những cậu bé đã bắt nạt Lục Tuyệt hôm qua.

Một trong những cậu bé mập mạp bước đến chỗ của Lục Tuyệt, cậu ta trừng mắt nói với Lục Tuyệt: “Hôm qua cậu tố cáo với thầy Hướng phải không?”

Cậu bé mập mạp cao hơn những đứa trẻ khác, là kẻ hay bắt nạt trong lớp, ném hộp văn phòng phẩm của Tiểu Lục Tuyệt đặt trên bàn xuống đất.

“Bộp” một tiếng, tất cả bút trong hộp bắn tung tóe.

“Mẹ tôi nói, chủ nhiệm là cậu của tớ, giáo viên cũng sợ chú tớ.” Cậu bé mập mạp giẫm lên hộp văn phòng phẩm sặc sỡ trên mặt đất: “Tớ không sợ giáo viên đâu.”

“Cậu cần xin đi, lát nữa tớ sẽ nhốt cậu vào nhà vệ sinh.” Cậu bé mập mạp cùng vài cậu bé khác bàn bạc, bọn họ muốn nhốt kẻ ngốc này vào nhà vệ sinh rồi giả làm ma để hù dọa.

Ninh Tri nghe mấy lời khó chịu của tên mập mạp kia, nắm đấm trở nên cứng ngắc, rõ ràng tên mập mạp này là bị ba mẹ dạy hư, ngay cả giáo viên cũng không sợ?

Quả nhiên, khi Tiểu Lục Tuyệt đi vào phòng vệ sinh, Ninh Tri nhìn thấy cậu bé mập mạp cùng vài học sinh nam khác đi theo vào.

Cô vội vàng bước vào.

Cậu bé mập mạp hung hăng kéo cổ áo của Tiểu Lục Tuyệt, không nói gì gọi cậu một tiếng kẻ ngốc.

Tiểu Lục Tuyệt cúi đầu xuống, không hừ gì.

Ninh Tri nhìn thấy hai bàn tay nhỏ bé của cậu nắm chặt.

Cô hận không thể xông lên đánh mấy đứa đầu gấu này, sao bọn chúng có thể học được những thứ hư hỏng như vậy.

“Chúng ta mau nhốt cậu ta lại.” Một cậu bé đề nghị.

Chúng gan lớn nhưng không dám đánh người, tối đa là nhốt kẻ ngốc này lại hoặc xé sách của cậu.

Ninh Tri vươn tay giữ lấy Tiểu Lục Tuyệt: “Đừng sợ, có chị rồi.”

Bàn tay nhỏ bé bị nắm, Tiểu Lục Tuyệt buông nắm đấm nhỏ ra, ngước nhìn Ninh Tri đột nhiên xuất hiện, âm thanh buồn bực nói: “Quỷ chị.”

“Kẻ ngốc lại đang nói chuyện với chính mình.”

“Mau nhốt lại, đến giờ học rồi.”

“Nếu giáo viên phát hiện chúng ta làm điều này lần nữa thì phải làm sao?”

Cậu bé mập mạp không sợ giáo viên: “Đồ nhát gan, tớ đến nhốt cậu ta. Này, kẻ ngốc, tự mình đi vào đóng cửa lại.”

Ninh Tri hận không thể tìm một cái giẻ để bịt miệng tên mập nạp này lại.

Cô dùng sức kéo Tiểu Lục Tuyệt lại, nhưng cậu vẫn bị cậu bé mập mạp đẩy mạnh, Ninh Tri sốt ruột, cô không muốn nhìn thấy cậu bị nhốt lần nữa.

Ninh Tri khó chịu đi qua, cô cũng rất bất lực, nhìn thấy Tiểu Lục Tuyệt lại bị bắt nạt, cô cũng không thể ngăn được.

Nếu cô có thể hiện thân, hoặc chạm vào những đồ vật thực tế khác, cô sẽ không bất lực như bây giờ.

“A, có ma!” Một cậu bé nhìn về phía Tiểu Lục Tuyệt, cậu ta sợ hãi hét lên.

Cậu bé mập mạp quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài mặc váy trắng đột nhiên xuất hiện, cậu ta lập tức kêu lên, chân mềm nhũn ngồi trên mặt đất: “Mẹ, có ma nữ.”

“Oa, ma nữ sắp ăn thịt đứa bé.”

Ninh Tri thấy mấy đứa trẻ đột nhiên kinh hãi nhìn mình, cô chỉ vào chính mình: “Các cậu nhìn thấy tôi?”

Hai chân của cậu bé mập mạp run lên, cậu ta kêu lên: “Đừng ăn tôi, oa, ma nữ đến rồi.”

Ninh Tri không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô nhanh chóng đáp lại: “Vừa rồi tôi thấy các cậu bắt nạt Tiểu Lục Tuyệt?”

Cô cúi đầu, mái tóc đen dài rủ về phía trước, thật sự rất đáng sợ: “Ai dám bắt nạt Tiểu Lục Tuyệt, tôi sẽ đánh người đó.”

Đâu còn dáng vẻ cậu bé mập mạp kiêu ngạo bắt nạt vừa rồi?

Nước mắt chảy dài trên mũi, có vẻ cậu ta thực sự sợ hãi: “Tôi không dám, đừng đánh tôi, hu hu hu...”

Ninh Tri quay sang nhìn hai cậu bé còn lại.

“Chúng tôi đánh không lại Lục Tuyệt, sau này không dám nữa. Tôi muốn về nhà.” Đứa nhỏ sợ hãi đến mức toàn thân run lên, sắc mặt trắng bệch.

Ninh Tri nặng nề hừ một tiếng: “Về sau ai còm dám bắt nạt Tiểu Lục Tuyệt, buổi tối tôi tới nhà các cậu, chờ các cậu ngủ rồi ăn thịt các cậu.”

“Tôi không bắt nạt nữa, cô đừng tới nhà tôi.” Cậu bé mập mạp khóc đến đau lòng, sợ muốn chết.

Ninh Tri nhìn mấy đứa trẻ bị dọa gần như ngất đi, cô mới để chúng rời đi.

“Tiểu Tuyệt Tuyệt, bọn họ đi rồi, sau này sẽ không dám bắt nạt em nữa.” Ninh Tru không biết tại sao mấy đứa trẻ đột nhiên nhìn thấy cô, cô vươn tay vặn vòi nước, nước đột nhiên chảy ra.

Cô có thể chạm vào?

Chuyện này là thế nào?

Hơn nữa, Ninh Tri thấy rằng mặt trời nhỏ duy nhất trong đầu cô đã không còn nữa.

Ninh Tri kiềm chế suy nghĩ của mình, cô nắm lấy tay Tiểu Lục Tuyệt: “Chị đây xinh đẹp, rõ ràng giống như thiên thần, nhưng mấy tiểu tử kia lại cho rằng chị là nữ quỷ, mắt thẩm mỹ quá kém.”

Tiểu Lục Tuyệt ngẩng đầu lên: “Quỷ chị.”

Ninh Tri nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: “Mắt thẩm mỹ của em cũng kém!”

Ninh Tri đi cùng Tiểu Lục Tuyệt ra ngoài, vốn dĩ cô lo lắng nếu bước ra khỏi phòng vệ sinh nam sẽ thu hút sự chú ý của người khác, nhưng cô phát hiện những người bên ngoài dường như không nhìn thấy cô.

Chuyện này là thế nào?

Tại sao mấy cậu bé vừa rồi có thể nhìn thấy cô? Còn nữa, tại sao mặt trời nhỏ của cô lại đột nhiên biến mất?

Trong hai ngày qua, Ninh Tri nghe mẹ Lục nói rằng trường tiểu học có chuyện ma quái, một số học sinh nam trong lớp của Tiểu Lục Tuyệt sợ hãi đến mức bị bệnh.

Mẹ Lục dù không tin quỷ thần nhưng bà vẫn đi xin bùa bình an cho Tiểu Lục Tuyệt và Lục Thâm Viễn.

Ninh Tri phát hiện ra rằng mẹ Lục vẫn chưa biết chuyện Tiểu Lục Tuyệt bị bọn trẻ trong lớp bắt nạt, hiển nhiên, giáo viên không định nói với mẹ Lục.

Ninh Tri không thể chạm vào đồ thật nữa, nhưng cô đã nghĩ ra một cách.

Trước bàn sách, cô ngồi bên cạnh Tiểu Lục Tuyệt.

Cô nắm tay Tiểu Lục Tuyệt và bắt đầu viết lên giấy trắng: Dì Lục, một số bạn nam trong lớp đã bắt nạt Lục Tuyệt và nhốt cậu ấy vào phòng vệ sinh của trường. Chuyện này giáo viên cũng biết, các bạn học đó không sợ giáo viên đâu, dì Lục phải bảo vệ bạn học Lục Tuyệt thật tốt.

Ninh Tri cố gắng hết sức để bắt chước nét chữ của học sinh tiểu học, sau khi viết xong, cô cầm tay Tiểu Lục Tuyệt gấp lá thư lại.

Người giúp việc nhặt được lá thư ở cửa lớn, nhìn tên người nhận ghi trên đó, bà ấy cầm lá thư bước vào nhà.

Ninh Tri đi theo sau người giúp việc, mong người giúp việc nhanh chóng đưa thư cho mẹ Lục.

“Đại thiếu gia.” Người giúp việc gặp Lục Thâm Viễn.

Lục Thâm Viễn mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh da trời, lúc còn nhỏ đã rất lễ phép: “Dì Hoa, có phải dì đang cầm thư không?” Cậu ta nhìn thấy là viết cho bà Lục.

“Đúng vậy, không biết ai ném nó từ ngoài cửa vào. Tôi chuẩn bị đưa nó cho phu nhân.”

Lục Thâm Viễn rất ân cần: “Mẹ ở trong phòng nghỉ ngơi, dì đưa thư cho con, com sẽ đưa cho mẹ.”

“Làm phiền thiếu gia.” Người giúp việc cảm thấy đại thiếu gia thật sự rất tốt, tuổi còn nhỏ không chỉ hiểu chuyện lại còn lễ phép, ai nhìn thấy đứa nhỏ như vậy đều sẽ thích.

Lục Thâm Viễn cầm lấy thư, khi người giúp việc rời đi, cậu ta bóc lá thư ra.

Ở bên cạnh, Ninh Tri theo dõi hành động của Lục Thâm Viễn.

“Em trai bị bắt nạt.” Đọc xong bức thư, Lục Thâm Viễn ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Ninh Tri nhíu mày, cô có dự cảm không lành.

Sau đó, cô nhìn thấy Lục Thâm Viễn xé lá thư làm đôi.

Ninh Tri trợn tròn mắt!

Cô có chút khó tin nhìn, Lục Thâm Viễn còn là một đứa bé, cậu ta đã xé bức thư?

Lúc này Ninh Tri mới nghe thấy tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất, là mẹ Lục.

Mẹ Lục từ trong phòng đi ra, bà thấy Lục Thâm Viễn bối rối đứng bên cạnh bàn cà phê: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Dù sao Lục Thâm Viễn cũng là một đứa trẻ, đột nhiên bị phát hiện mình làm chuyện xấu, cậu ta sợ tới mức không có thời gian mà giấu thư đã bị xé đi.

Ninh Tri thấy Lục Thâm Viễn hoảng sợ, cẩn thận mở miệng: “Mẹ, vừa rồi dì Hoa nhặt được một lá thư. Con sơ ý làm rơi lá thư rồi làm rách rồi.”

Mẹ Lục: “Thư của ai?”

“Con không biết ai viết cho mẹ. Con nhịn không được đã đọc, có ghi rằng có người đã bắt nạt em trai.” Lục Thâm Viễn đưa bức thư cho mẹ Lục bằng cả hai tay: “Mẹ, đây là sự thật sao? Ai hư hỏng như vậy, bắt nạt em trai.”

Mẹ Lục vội vàng cầm lấy lá thư, đọc nhanh nội dung trên đó, những dòng chữ của trẻ con ngoằn ngoèo uốn éo, mẹ Lục cũng không quan tâm.

Sau khi đọc xong bức thư, sắc mặt của bà không tốt lắm.

Ninh Tri thấy mẹ Lục bắt đầu gọi điện thoại, nghe thấy xưng hô của hai người, là giáo viên của Lục Tuyệt.

Ninh Tri không thèm nghe nữa, cô biết khi Tiểu Lục Tuyệt bị bắt nạt mẹ Lục sẽ điều tra và xử lý thật tốt, sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra nữa.

Đến tối, Ninh Tri nghe nói buổi chiều sau khi mẹ Lục rời khỏi đây, bà vẫn chưa đi ra.

Cô nắm tay Tiểu Lục Tuyệt đi ra ngoài ban công.

Đêm hè, trên trời có rất nhiều ngôi sao.

Ninh Tri ngồi cùng Tiểu Lục Tuyệt trên chiếc ghế xích đu ngoài ban công, thong thả đung đưa.

“Tiểu Tuyệt Tuyệt, chị sắp đi rồi.” Sau khi mẹ Lục giải quyết xong chuyện này, cô sẽ quay lại.

Ninh Tri nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của cậu: “Em sẽ nhớ chị chứ?”

Trên người Tiểu Lục Tuyệt mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ in những hình vẽ hoạt hình sặc sỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn. Nghe Ninh Tri nói, cậu chớp mắt, một lúc lâu mới nói: “Nhớ.”

Sẽ nhớ chị.

Ninh Tri cười đến híp mắt: “Chị cũng sẽ nhớ em.”

Hai hàng lông mày của Tiểu Lục Tuyệt nhíu chặt lại, đôi mắt to đen láy hiện lên cảm xúc: “Không chị đi.”

Lần đầu tiên, Tiểu Lục Tuyệt chủ động đưa tay nắm lấy váy của Ninh Tri.

Hai mắt Ninh Tri sáng lên.

Cô đưa tay che đôi mắt to tròn của cậu bé lại, ghé sát vào tai cậu nói nhỏ: “Tiểu Tuyệt Tuyệt phải ăn nhiều rau quả hơn, đừng kén ăn, khi bị bắt nạt thì phải học cách tố cáo, chúng ta sẽ gặp lại nhau.”

Thực tế, Ninh Tri muốn cậu hoạt bát và tùy ý hơn một chút.

Hơi thở ấm áp phả vào vành tai, Tiểu Lục Tuyệt cảm thấy lỗ tai mình ngứa ngáy.

Trước mắt tối om, cậu có thể ngửi thấy mùi thơm từ tay Ninh Tri.

Chẳng mấy chốc, tai không còn ngứa, trước mũi không còn mùi thơm.

Tiểu Lục Tuyệt cúi đầu, cậu ngây người nhìn bàn tay nhỏ bé của mình, làn váy cậu đang nắm cũng đã biến mất.

Quỷ chị, lại đi rồi.

Ninh Tri mở mắt.

Nhìn ánh đèn dịu nhẹ trong phòng, cô biết mình đã về.

“Quỷ chị.”

Căn phòng rất yên tĩnh, giọng nói trầm thấp của Lục Tuyệt ở bên cạnh đột nhiên truyền đến, Ninh Tri quay lại nhìn.

Thân thể Lục Tuyệt nằm thẳng, hai mắt nhắm nghiền, giống như vô thức nói mớ.

Anh vẫn nhớ cô? Vẫn mơ về cô?

Ninh Tri đang có tâm trạng tốt.

Cô nghiêng người, không nhịn được vươn tay ra, giống như nhéo Tiểu Lục Tuyệt, cô nhéo mặt anh, thấp giọng sửa anh, “Là chị Angel!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.