Trước khi mặc nó, dáng vẻ của Ninh Tri vô cùng xinh đẹp, làm sao cô có thể bị ghét bỏ vì xấu.
Cô trừng mắt nhìn Lục Tuyệt, mọt sách mơ mơ màng màng, ngu ngốc, còn biết cô bị biến dạng?
Ở bên kia, nhìn thấy Ninh Tri khuyên can con trai của mình, còn đáp lại, mẹ Lục vui mừng khôn xiết, bà chắc chắn rằng bà hoàn toàn đúng khi để Ninh Tri kết hôn với Lục Tuyệt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Để cho Ninh Tri chăm sóc Lục Tuyệt thật tốt, mẹ Lục đi ra ngoài.
Căn phòng im ắng.
Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt đang im lặng, cô bắt đầu nhìn xung quanh.
Căn phòng rất lớn, ngoại trừ bốn bức tường màu trắng được bao phủ bằng bao mềm, trong phòng có rất ít đồ đạc, tông màu xám trắng lạnh lùng, vắng ngắt, rõ ràng có một nữ chủ nhà, thế nhưng có không có một chút không khí ấm áp.
Rõ ràng, nguyên chủ không coi nơi này là nhà.
Bên ngoài căn phòng còn có một ban công lớn, ánh mặt trời buổi chiều chiếu xuống ban công quét đi một chút lạnh lẽo.
Ninh Tri phát hiện bên cạnh phòng còn có một phòng để quần áo, quần áo của Lục Tuyệt không có ở đây, mà là đặt ở một cái tủ quần áo khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ cửa kính nhìn ra, có một số quần áo phụ nữ được treo trong phòng để quần áo, số lượng cũng không nhiều, phòng để quần áo rộng lớn trông rất trống rỗng.
Cô đột nhiên nhớ căn phòng chứa đầy váy, túi, giày và đồ trang sức hợp thời trang, tất cả đều là những món đồ yêu thích của cô.
Sau khi Ninh Tri nhìn qua, cô nhìn thấy Lục Tuyệt đi ra ngoài, cô vội vàng đi theo.
Bên cạnh là thư phòng, Ninh Tri đi theo sau Lục Tuyệt, Ninh Tri phát hiện anh rất cao.
Bây giờ cô cao khoảng 1m68, Lục Tuyệt cao hơn cô rất nhiều. Bờ vai rộng, eo thon và hai chân dài trong chiếc quần tây đen, đó là vũ khí khi đi dạo mà khó ai có thể bỏ qua.
Lục Tuyệt đi đến bên cạnh giá sách, trên đó có rất nhiều hộp, anh cầm một cái lên.
Anh bước đến bàn, lấy ra rất nhiều đồ từ trong hộp, bày đầy mặt bàn. Ninh Tri liếc nhìn chiếc hộp, trong đó có ghi 1.000 mảnh ghép.
Ninh Tri nhặt bức tranh gốc của câu đố lên, bức tranh vẽ một bầu trời đầy sao màu xanh đậm, phía trên dày đặc các hành tinh nhỏ. Khi cô nhìn lại, nó giống như một con kiến nhỏ đang phát sáng, trước mắt cô một mảnh hỗn loạn.
Trong đầu Lục Tuyệt buồn bực và bắt đầu ghép hình.
Ninh Tri chưa bao giờ chơi những thứ này, cô cũng có thể thấy độ khó của trò này, cô đặt câu hỏi, liệu Lục Tuyệt có giải được không?
Ninh Tri không có hứng thú với trò chơi ghép hình, ánh mắt cô rơi vào khuôn mặt của Lục Tuyệt ở bên cạnh, nhìn mặt anh còn tốt hơn nhìn vào trò chơi ghép hình, hình dáng góc cạnh như một số dụng tâm phác họa ra, ngay cả đôi môi mỏng cũng mọc lên trên đỉnh tim Ninh Tri.
Mọt sách trông rất ưa nhìn, khó trách anh không thích ngoại hình hiện tại của cô.
Ninh Tri đưa tay lên sờ mặt, ngũ quan hiện giờ của cô rất tinh xảo, nhưng nhìn qua trông rất bình thường, giống như quấn một lớp băng gạc, tối tăm mờ mịt, hoàn toàn không dễ thấy.
Trước khi gặp Lâm Điềm Điềm, cô đã là kẻ thù không đội trời chung trong lòng cô ta.
Đối với con gái mà nói, ngoại hình rất quan trọng, Lâm Điềm Điềm không chỉ cướp đi ngoại hình mà còn cả tuổi thọ của cô, Ninh Tri nghĩ đến cái tên Lâm Điềm Điềm, cô nhịn không được muốn chửi bới.
Hiện tại cô chỉ còn ba ngày, nếu trong thời hạn cô không thu thập được một mặt trời nhỏ, đổi lấy 1% vầng hào quang, cô sẽ chết.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Ninh Tri cực nóng và sáng nhìn Lục Tuyệt.
Anh đâu chỉ là người công cụ? Anh là vị cứu tinh của cô!
Đáng tiếc nguyên chủ không để ý tới Lục Tuyệt nhiều lắm, trong trí nhớ, cũng không có bất kỳ hứng thú hay yêu thích nào của Lục Tuyệt, hay món mà anh thích ăn.
Nhìn thấy Lục Tuyệt đang tập trung giải câu đố, Ninh Tri cầm theo một chiếc ghế.
Cô ngồi bên cạnh Lục Tuyệt, dịu dàng cười nói: “Lục Tuyệt, để tôi giúp anh, hai người chúng ta hợp tác, hiệu suất sẽ nhanh hơn rất nhiều” Một mình anh làm sẽ rất nhàm chán, cô làm cùng anh, anh chắc chắn sẽ vui vẻ.
Lục Tuyệt cúi đầu, vẻ mặt chăm chú, cũng không đáp lại lời của Ninh Tri.
Ninh Tri tiện tay cầm một mảnh ghép lên, cô đối chiếu với bức tranh ban đầu, muốn tìm vị trí của mảnh ghép này. Tuy nhiên, bức tranh ngôi sao này nhìn qua chỗ nào cũng giống nhau, giống như đặt ở bất cứ đâu đều được.
Ninh Tri đại khái tìm một vị trí và đặt mảnh ghép xuống.
“Sai rồi.” Người đàn ông khàn khàn, giọng nói nặng nề vang lên.
Lục Tuyệt lấy mảnh ghép cô đặt xuống và đặt nó vào một vị trí khác.
Ninh Tri lại cầm lên một mảnh khác, sau khi xác nhận lại nhiều lần, cô lập tức đặt mảnh ghép vào một góc.
“Sai rồi.” Lục Tuyệt lại đi sửa sai cho Ninh Tri.
Cô đặt miếng thứ ba xuống, Lục Tuyệt lại sửa lại lần nữa.
Ninh Tri mở to mắt.
“Làm sao anh biết là tôi đặt không đúng chỗ? Rõ ràng là giống nhau.” Lời Ninh Tri vừa dứt, trong nháy mắt, một đám mây đen nhỏ hiện lên ở khung trên đầu Lục Tuyệt.
Ninh Tri đâu dám có ý kiến nữa? Để tồn tại, cô khiêm tốn: “Ai, là tôi đã đặt sai.”
Mặt trời nhỏ không ló dạng, ngược lại cô còn thu hút một đám mây đen.
Lục Tuyệt không hề lên tiếng, không để ý tới Ninh Tri, anh tiếp tục ghép hình, Ninh Tri chỉ có thể chán nản nghịch tóc của mình.
Ban đầu tưởng rằng mình tốn vài giờ trong thư phòng với Lục Tuyệt, nhưng không ngờ, mới một tiếng Lục Tuyệt đã hoàn thành mảnh ghép.
Ninh Tri khiếp sợ.
Lúc nãy khi ghép, Lục Tuyệt còn không có nhìn qua bức tranh ban đầu, Ninh Tri lại so sánh với bức tranh ban đầu, ngay cả những phần phức tạp nhất cũng không sai.
Một bức tranh bầu trời đầy sao như vậy, cho dù đem đối chiếu, số lượng mấy nghìn mảnh đã rất khó, nhưng Lục Tuyệt cũng không thèm nhìn.
Lục Tuyệt có xem bức tranh gốc không?
Ninh Tri dùng ánh mắt khó tin nhìn anh, sắc mặt lạnh lùng trắng bệch hiện rõ, khóe môi khẽ mím, nghiêm túc mà cứng nhắc.
Cô nhớ rằng trong số những người mắc bệnh tự kỷ, có một số ít người có chỉ số IQ đáng kinh ngạc, những người được mệnh danh là thiên tài trầm mặc.
Biệt thự của nhà họ Lục rất rộng, trang trí xung quanh rất xa hoa và lộng lẫy nhưng không hề cầu kỳ, có thể thấy gia cảnh của nhà họ Lục.
Người giúp việc vội vàng tiến lên nhận lấy chiếc áo khoác từ tay Lâm Điềm Điềm: “Đại thiếu phu nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong.”
Lâm Điềm Điềm gật đầu: “Ninh Tri đâu?”
Giọng điệu của người giúp việc kính cẩn: “Hôm nay nhị thiếu gia phát bệnh, nhị thiếu phu nhân ở bên cạnh chăm sóc.”
“Phát bệnh?” Lâm Điềm Điềm không ngờ dạo gần đây Lục Tuyệt phát bệnh thường xuyên như vậy: “Tôi lên lầu nghỉ ngơi trước.”
“Được, khi ăn cơm tối tôi sẽ thông báo cho thiếu gia phu nhân.”
Nhìn thấy Lâm Điềm Điềm rời đi, trên mặt người giúp việc lộ ra vẻ hâm mộ, nhịn không được cảm thán với người giúp việc khác: “Đại thiếu phu nhân thật xinh đẹp, vừa rồi cô ấy nhìn tôi, tôi suýt chút nữa quên thở.”
“Đại thiếu phu nhân cười với tôi một chút, tôi đã rất sửng sốt.”
Người giúp việc bên cạnh nói theo: “Tuy nhiên, cô có để ý không chỉ làn da của đại thiếu phu nhân trắng, mà ngũ quan của cô ấy càng nhìn càng tinh xảo hơn, thậm chí dáng người cũng trở nên đầy đặn hơn trước, càng ngày càng giống với nhị thiếu phu nhân mới gả tới đây không?”
“Đại thiếu phu nhân và nhị thiếu phu nhân là chị em họ, nên trông họ có chút giống nhau cũng không có gì lạ. Còn đại thiếu phu nhân gả cho đại thiếu gia, sống hạnh phúc và trở nên xinh đẹp, ngược lại nhị thiếu phu nhân gả cho nhị thiếu gia, không khí trầm lặng cả ngày, không có chút khí chất nào, càng nhìn càng thấy bình thường.”
“Cô nói đúng, chính là như vậy...”
Lúc ăn tối, Ninh Tri đi cùng Lục Tuyệt xuống lầu.
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy nữ chính trong cuốn sách, Lâm Điềm Điềm.
Đối phương ngồi trên chiếc ghế đối diện, khóe miệng nở nụ cười, dáng vẻ dịu dàng, khuôn mặt xinh đẹp cuốn hút.
Ninh Tri nheo mắt đi tới.
Trong trí nhớ của cô, trước kia nữ chính Lâm Điềm Điềm chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng về sau, đối phương dần dần trở nên xinh đẹp hơn, làn da trở nên trắng hơn, ngũ quan trở nên thanh tú, cả người đẹp đến chói mắt.
Nhìn kỹ hơn, Lâm Điềm Điềm so với trước đây, dường như đã phát triển vẻ đẹp cấp mười dựa trên vẻ đẹp của cô.
Mặc dù ngoại hình hiện tại của Lâm Điềm Điềm vẫn không đẹp bằng nguyên chủ ban đầu.
Vốn xinh đẹp nhưng dung mạo trước đây của nguyên chủ là đỉnh cao, cho dù Lâm Điềm Điềm lấy đi một nửa thì vẫn xinh đẹp, chưa kể Lâm Điềm Điềm đã lấy đi tất cả hào quang của nguyên chủ.
Đối với những thay đổi này, mọi người đều cho rằng Lâm Điềm Điềm đã sống rất hạnh phúc và đã chi rất nhiều tiền để trang điểm và bảo dưỡng.
Đó là tác dụng của vầng hào quang.
Trái ngược với Lâm Điềm Điềm, Ninh Tri giống như một bông hoa bị thiếu chất dinh dưỡng, dần dần héo tàn, da ngả sang màu vàng, ngũ quan xinh xắn ban đầu dù nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy bình thường, không có gì thu hút.
Trước khi mặc nó, Ninh Tri không chỉ có khuôn mặt hoàn mỹ, thân hình hoàn hảo mà từng bộ phận trên cơ thể đều đẹp, ngay cả tóc tơ cũng được cô bảo dưỡng và óng ả. Vừa rồi, cô phát hiện tóc của mình đã bị khô héo đến mức chẻ ngọn!
Đối với tình yêu cái đẹp, đối với cô quả thực là cú sốc động trời.
Ninh Tri gọi Bá Vương lên: “Cậu nói rằng tôi là mục tiêu mà nữ chính cướp lấy vầng hào quang. Nếu như tôi thu thập mặt trời nhỏ lấy lại vầng hào quang, giây tiếp theo nữ chính lại cướp đi vầng hào quang của tôi thì phải làm sao? Vậy không phải tôi có làm việc vô ích sao?”
Bá Vương nhanh chóng giải thích: “Lấy vầng hào quang đổi lấy mặt trời nhỏ, Lâm Điềm Điềm không có cách nào cướp lại nữa.”
Ninh Tri: “Lâm Điềm Điềm không lấy được vầng hào quang của tôi, cô ấy có thể mục tiêu để hại người khác sao?”
“Lâm Điềm Điềm chỉ có một cơ hội duy nhất để trói mục tiêu. Cô ấy đã chọn cô và không thể thay đổi mục tiêu.”
Ninh Tri không nhịn được than thở: “Tôi thu thập mặt trời nhỏ trên người Lục Tuyệt, liệu có ảnh hưởng xấu đến anh ấy không?”
Ninh Tri biết rằng cô không phải là một người lương thiện, nhưng cô không muốn à cho người khác tổn thương vì ham m/uốn của mình, giống như Lâm Điềm Điềm.
Lời của Bá Vương nghị chính: “Thu thập mặt trời nhỏ sẽ không làm tổn thương Lục Tuyệt, nhưng sau này sẽ giúp ích rất nhiều cho Lục Tuyệt.”
Lúc này Ninh Tri mới cảm thấy nhẹ nhõm.
“Tiểu Tri, tôi nghe nói chiều này Lục Tuyệt lại phát bệnh, cô không sao chứ?” Lâm Điềm Điềm nhìn Ninh Tri.
Hôm nay, cô ta lại cướp hào quang cuối cùng của Ninh Tri, có thể thấy nước da của Ninh Tri lại trở nên xỉn màu, nước da ngăm đen, sắc mặt ố vàng, ngay cả đôi mắt đen xinh đẹp cũng mất đi thần thái.
Nhan sắc của cô ta càng tốt hơn, thậm chí làn da của cô ta còn mịn màng và tinh tế tỉ mỉ hơn khiến người khác phải ghen tị.
Những chuyện này trước đây Ninh Tri đều biết, cô nhớ mình đã mong trở thành Ninh Tri xinh đẹp rực rỡ trong giấc mơ như thế nào, cô ta chỉ có thể thầm ghen tị và cảm thấy tức giận, nhưng bây giờ thì khác, cô ta đã trở thành đối tượng hâm mộ của tất cả mọi người.
Lâm Điềm Điềm vui mừng, lông mày tràn đầy vui sướng, khuôn mặt ngày càng rạng rỡ.
Ninh Tri thấy chướng mắt, giọng điệu thờ ơ: “Tôi có thể có chuyện gì?”
Lâm Điềm Điềm nhìn Ninh Tri một cái, ánh mắt cô ta hiểu cho Ninh Tri: “Tiểu Tri, cô vất vả rồi. Nếu hôm nay có bất kỳ điều gì không vui, đêm nay cô có thể nói chuyện với tôi.”
Mỗi khi Ninh Tri chán ghét Lục Tuyệt, không thể chịu đựng được cuộc sống trong nhà họ Lục, cô sẽ nói chuyện với Lâm Điềm Điềm.
Ninh Tri nghĩ mà thấy buồn cười, nguyên chủ bị Lâm Điềm Điềm dụ dỗ mấy câu lập tức coi cô ta như chị em thân thiết, là người tín nhiệm nhất?
Ninh Tri lại hỏi Bá Vương lần nữa: “Làm thế nào mà Lâm Điềm Điềm lấy được hào quang của tôi?”
Bá Vương: “Chủ nhân thật thông minh, cô có nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ cô ta không? Chính nó đã giúp Lâm Điềm Điềm hấp thụ hào quang của cô, cuộc sống của cô càng tồi tệ và không vui thì nó càng có thể hấp thụ hào quang của cô.”
Ninh Tri nhìn Lâm Điềm Điềm, trên cổ cô ta có một sợi dây thừng màu đỏ, không hợp với bộ váy mỏng manh của cô ta, sợi dây màu đỏ được buộc với một mảnh ngọc hoa sen màu trắng, hẳn là mảnh ngọc này.
Giọng nói nhỏ như sữa của Bá Vương rất kiêu ngạo: “Chủ nhân yên tâm, chỉ cần cô lấy lại tất cả hào quang, ngọc bội của cô ta sẽ bị vỡ nếu không có sự nuôi dưỡng của quầng sáng.”
Khóe miệng Ninh Tri nhếch lên: “Được.”
Sau bữa tối, Lâm Điềm Điềm muốn nói chuyện với Ninh Tri: “Tiểu Tri, ngày mai tôi không có sắp xếp công việc. Tối nay tôi có rất nhiều thời gian. Cô có chuyện gì muốn nói với tôi không?”
Cô ta thích nghe Ninh Tri phàn nàn.
“Tôi không có gì để nói với cô.” Ninh Tri quá lười để ý đến đối phương, cho nên cô đi theo Lục Tuyệt trở về phòng.
Đêm càng ngày càng tối.
Ninh Tri chuyển gối từ sô pha lên giường lớn, nguyên chủ không thích Lục Tuyệt, đã lâu như vậy, chưa bao giờ muốn ngủ chung giường với Lục Tuyệt, mà là ngủ trên sô pha.
Ninh Tri nằm trên chiếc giường màu xám trơn, cô không muốn mỗi đêm ngủ trên ghế sô pha giống như nguyên chủ.
Trước khi đến, cô có gia cảnh tốt, từ nhỏ đã được nuông chiều, cô không thể để mình ủy khuất mà ngủ trên ghế sofa. Hơn nữa, tên mọt sách không muốn nói chuyện với cô, huống chi là nhìn cô, cô không cần lo lắng anh sẽ làm gì cô.
Nước da Lục Tuyệt trắng lạnh, anh tuấn, cộng thêm dáng người thon dài, mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu đỏ này, anh giống như yêu nghiệt.
“Anh tắm xong chưa?”
Ninh Tri vừa lên tiếng thì thấy Lục Tuyệt bước tới giường.
Anh nhìn chiếc giường lớn mà mình đã bị chiếm, vẻ mặt nghiêm nghị, đôi môi mỏng mím lại, ngây người nhìn cô, một đám mây đen lớn có tia chớp hiện lên trong khung hình trên đầu anh.