Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 56



Ninh Tri đột nhiên đổi tất cả 18 mặt trời nhỏ lấy hào quang, vì cô nhận được cuộc gọi từ vệ sĩ.

Đối phương báo cáo nơi ở của Lâm Điềm Điềm cho cô.

Lâm Điềm Điềm đã đến Nam Thành qua đêm, sau đó, hôm sau, Lâm Điềm Điềm đến nhà họ Ninh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhà họ Ninh?

Cô có ấn tượng với nhà họ Ninh này, thành Bắc nhà họ Lục, Nam Thành có nhà họ Ninh, nhưng cô không để ý quá nhiều đến nhà họ Ninh.

Ninh Tri phản ứng nhanh, nắm bắt được thông tin quan trọng.

Ngọc ấn nhỏ của nhà họ Ning, ngọc ấn nhỏ là di vật của ba cô. Thảo nào cô ta và mẹ Lâm đều đánh chủ ý lẻn ngọc ấn nhỏ, hóa ra lại có liên quan đến nhà họ Ninh.

Ninh Tri có một ý tưởng máu chó.

Rõ ràng, tất cả những gì Lâm Điềm Điềm làm đều khẳng định ý nghĩ của cô.

Nhưng mà, Lâm Điềm Điềm đưa ngọc ấn nhỏ đến nhà họ Ninh để làm gì? Nhận công? Hay thế chỗ cô?

Nếu Lâm Điềm Điềm vẫn còn 100% hào quang của mình, dưới tác dụng của hào quang Ninh Tri tin rằng nhà họ Ninh có thể nhận lầm Lâm Điềm Điềm.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng bây giờ, Lâm Điềm Điềm không có hào quang, chỉ có một cái ngọc ấn nhỏ, cô ta vội vàng chạy tới nhà họ Ninh nhận người thân, cô ta muốn thế nào?

Ánh mắt Ninh Tri chìm xuống, tuy Lâm Điềm Điềm mất đi hào quang, quả thực không phải rất thông minh, nhưng sẽ không ngu xuẩn như heo.

Trừ khi, cô ta có những thứ khác có thể mang lại cho cô ta sự tự tin.

Trong đầu Ninh Tri lóe lên điều gì đó, cô nheo mắt lại, rồi bật màn hình lên.

Trước đây, vì tôn trọng Lục Tuyệt, mẹ Lục chưa bao giờ lắp camera giám sát trong phòng, nhưng Ninh Tri đã trải qua, biết khi còn bé Lục Tuyệt bị người giúp việc lạm dụng, sau lần đó, cô đã bí mật lắp một camera ẩn trong thư phòng của Lục Tuyệt.

Có quá nhiều nguy hiểm xung quanh Lục Tuyệt, có thể một ngày nào đó camera sẽ hữu ích.

Ninh Tri kiểm tra camera giám sát, phát hiện hai ngày trước có một người giúo việc vào phòng dọn dẹp, lén lút cầm lược chải đầu của cô, thu dọn tóc rơi trên mặt đất, thậm chí còn thu dọn chai cô đã uống xong, các ống hút, cũng thu lại.

Ánh mắt Ninh Tri chìm xuống, cô không thể tưởng tượng được chuyện gì đang xảy ra?

Cô tìm quản gia, cũng không nói gì, chỉ để ông ấy xem camera giám sát.

“Nhị thiếu phu nhân, tôi lập tức tìm người đến.” Vẻ mặt quản gia nghiêm túc, người giúp việc của nhà họ Lục đều được đào tạo chuyên nghiệp, bây giờ xảy ra vấn đề như vậy, rất nghiêm trọng.

Quản gia đưa người giúp việc bị camera soi lại, đọc bảng phân công công việc, người giúp việc trẻ tuổi này mới đến nhà họ Lục nửa năm trước, rất siêng năng làm việc, tính tình rất yên lặng, không phải người thích nói chuyện.

Vẻ mặt Ninh Tri có chút lạnh lùng, nhìn người giúp việc trẻ tuổi trước mặt, hỏi thẳng cô ta: “Ai bảo cô thu dọn tóc và cốc tôi đã dùng?”

Người giúp việc trẻ tuổi căng thẳng đến mức cổ họng khô khốc, sợ hãi lắc đầu: “Tôi không hiểu Nhị thiếu phu nhân nói cái gì.”

“Cô không biết sao?” Ninh Tri cười: “Hai ngày trước tôi làm mất sợi dây chuyền kim cương. Xem ra tôi phải gọi cảnh sát nhờ cảnh sát hỗ trợ điều tra xem có phải do cô ăn trộm hay không.”

“Không phải tôi.” Người giúp việc trẻ tuổi sợ tới mức nhanh chóng ngẩng đầu: “Cô không thể vu khống tôi, tôi chỉ lấy tóc của cô.”

“Ai bảo cô lấy?” Ninh Tri lại hỏi.

Người giúp việc trẻ biết rằng nếu cô ta không trả lời, Ninh Tri sẽ vu khống cô ta lấy trộm chiếc vòng cổ.

Cô ta cắn môi.

Ninh Tri: “Quản gia, ông có địa chỉ nhà và thông tin liên lạc của người nhà cô ấy không?”

Quản gia nhanh chóng đáp lại: “Có, chúng tôi đều điều tra lý lịch trước khi nhân viên nhận việc.”

Sắc mặt người giúp việc trẻ tuổi tái nhợt, nhỏ giọng nói: “Là đại thiếu phu nhân kêu tôi thu lại tóc của cô.” Lúc trước cô ta làm sai, đại thiếu phu nhân giúp cô ta che đậy.

Ninh Tri đã đoán được: “Quản gia, ông có nghe thấy cô ấy nói gì không?”

“Nhị thiếu phu nhân, tôi nghe rõ.” Quản gia không hiểu sao nhị thiếu phu nhân lại muốn ông ta làm chứng.

Nhị thiếu phu nhân này khi mới kết hôn, tính tình buồn bực, suốt ngày ủ rũ, không thích nói chuyện, không thích tiếp xúc với người nhà họ Lục.

Giờ đây cô như biến thành một con người khác, không chỉ thường xuyên khiến phu nhân hài lòng mà quan hệ của cô với thiếu gia Lục Tuyệt ngày càng tốt đẹp.

Bây giờ, ông ấy đã thấy được sự sắc sảo của nhị thiếu phu nhân, hành động một cách bình tĩnh và có trật tự.

Ngược lại, đại thiếu phu nhân trước kia vốn có vẻ thông minh, gần đây lại có vẻ mất trí, lại làm ra rất nhiều chuyện kỳ quái.

Sau khi giải quyết xong vấn đề của cô giúp việc, Ninh Tri nghĩ rằng Lâm Điềm Điềm vẫn còn 20% hào quang của mình, vì vậy cô nhanh chóng đổi tất cả 18 mặt trời nhỏ lấy hào quang.

Để cho Lâm Điềm Điềm dưới tác dụng của hào quang nhận thành công người thân của mình.

Sau tất cả, Lâm Điềm Điềm vẫn là nữ chính trong cuốn sách sau khi có ánh hào quang, cô ta có vóc dáng của cá chép ướp muối.

Trong sách, Lâm Điềm Điềm không cần phải làm việc chăm chỉ hay chiến đấu vì bất cứ điều gì, những cơ hội mà người khác không thể có được sẽ rơi vào cô ta, những cơ hội mà người khác nỗ lực, chiến đấu lâm Điềm Điềm dễ dàng nhận được.

Ngay cả khi cô ta nuốt nước bọt, cũng có thể lên hot search, sau đó các nhà quảng cáo đồ uống đổ xô mời cô ta làm người đại diện.

Nghĩ đến đây, Ninh Tri cảm thấy thực sự đáng sợ, cô lập tức gọi Bá Vương ra để đổi lấy hào quang.

Vốn tưởng rằng Lâm Điềm Điềm chỉ còn lại 2% hào quang, cho dù có vóc dáng như cá chép ướp muối thì cũng khó mà xoay chuyển được.

Lúc này nhà họ Ninh.

Ninh Hiểu Manh ngược lại không thể tin được, dụi dụi mắt.

Cô ta chắc chắn mình không nhầm, vừa rồi cô ta nhìn thấy hai chân của Lâm Điềm Điềm thẳng tắp trắng nõn, trông khá ưa nhìn, cô ta không khỏi liếc thêm vài cái, trong nháy mắt lập tức biến mất, chân của Lâm Điềm Điềm ngắn và thô hơn.

Cô ta kinh hãi há hốc mồm: “Chân của cô, chân của cô...”

Cô ta cũng thấy, Lâm Điềm Điềm khi nãy vẫn còn xinh đẹp, đột nhiên xuống sắc, chỉ có thể được coi là xinh đẹp.

Người phụ nữ này tà dị như vậy sao? Khuôn mặt và bàn chân có thể đột ngột thay đổi?

Nghe ông Ninh nói ngọc ấn nhỏ là giả, Lâm Điềm Điềm đang bối rối, đột nhiên có người chỉ vào chân cô ta, Lâm Điềm Điềm cúi đầu nhìn.

Thấy đôi chân xinh đẹp lúc trước khiến cô tự hào giờ đã bị đánh lại hình dáng ban đầu.

Sau khi trở lại ngoại hình ban đầu, Lâm Điềm Điềm trông giống bố Lâm hơn, dáng hình giống mẹ Lâm hơn.

Nhìn riêng các đường nét trên khuôn mặt của cô ta thì hoàn toàn không liên quan đến sự tinh xảo nhưng khi ghép lại với nhau thì rất thuận mắt, ngũ quan trên mặt rõ ràng, được coi là nhỏ và xinh. Sau khi trang điểm, cũng ưa nhìn một chút.

Đối với dáng người của cô ta, phần trên phẳng, phần eo bình thường, điều này không liên quan đến sự mềm mại. Cô ta không cao, bắp chân tráng kiện, hơi giống củ cải trắng.

Trước đây, mỗi mùa hè, cô ta chỉ mặc váy dài, cố gắng che chân hết cỡ, mỗi khi nhìn thấy Ninh Tri mặc váy ngắn khoe đôi chân dài nuột nà, Lâm Điềm Điềm lại cảm thấy ghen tị và đố kỵ.

Bây giờ, mọi thứ đã trở lại bình thường.

Lâm Điềm Điềm lo lắng lấy chiếc vòng cổ ra khỏi cổ áo, nhìn thấy một vết nứt sâu trên ngọc bích màu trắng, gần như chia đôi ngọc bích ra.

Ban đầu ngọc bích còn phát ra ánh sáng, nhưng bây giờ đã biến mất, thay vào đó đã trở nên xỉn màu, không còn màu ngọc bích nữa.

Cô ta cầm cẩn thận vòng cổ ngọc bích, sợ cô ta dùng sức nó sẽ rơi ra.

Lâm Điềm Điềm khiếp sợ, cô ta biết rằng gần như tất cả hào quang đều quay trở lại Ninh Tri.

Làm sao có thể như vậy?

Ông Ninh lại hỏi: “Làm sao cô lấy được ngọc ấn nhỏ?”

Lâm Điềm Điềm bị lời nói của ông Ninh làm cho sửng sốt, cô ta không quan tâm đến sự thay đổi của cơ thể, khăng khăng nói: “Ngọc ấn nhỏ là của tôi, tôi luôn mang theo bên mình, làm sao có thể là giả được?”

Rõ ràng là mẹ cô ta đã lấy nó từ chỗ Ninh Tri.

Trừ khi...

Trừ khi ngọc ấn nhỏ Ninh Tri đưa cho họ là giả!

Nghĩ đến đây, Lâm Điềm Điềm gần như nghiến răng nghiến lợi, khó trách Ninh Tri đưa ngọc ấn nhỏ một cách dễ dàng như vậy, hóa ra đang đợi cô ta ở đây.

Có phải Ninh Tri đã biết điều gì đó không?

Lâm Điềm Điềm càng nghĩ càng sợ hãi, Ninh Tri làm ngọc ấn nhỏ từ khi nào vậy? Mưu đồ của cô quá kinh sợ, một cái bẫy đã được giăng sẵn chờ cô ta nhảy xuống.

Lâm Điềm Điềm nhìn ngọc ấn nhỏ trong tay ông, lúc này cô ta chỉ có thể cắn răng chịu đạn: “Ngọc ấn nhỏ của tôi là giả, nhưng lúc trước có người mượn, đối phương hẳn là đã đổi ngọc ấn nhỏ của tôi.”

Lâm Điềm Điềm phản ứng nhanh, do Ninh Tri sắp đặt cô ta, cô ta trở tay đổ nước bẩn trở lại, Ninh Tri đã lấy ngọc ấn nhỏ của cô ta, còn đổi thành giả.

Khi đó, cho dù Ninh Tri có lấy ra ngọc sánh nhỏ bích thật, trong lòng ông Ninh vẫn có nghi hoặc.

Đôi mắt sắc bén của ông Ninh nhìn thẳng vào cô ta, như muốn nhìn thấu cô ta.

Da đầu Lâm Điềm Điềm tê dại, mồ hôi lạnh toát ra từ phía sau.

Cô ta vốn tưởng rằng trong mơ, ông Ninh bệnh nặng sẽ dễ bị lừa, khi nhìn thấy ngọc ấn nhỏ, ông kích động xác định quan hệ huyết thống.

Bây giờ, tất cả những điều này hoàn toàn khác với kế hoạch của cô ta.

Ngọc ấn nhỏ là giả mạo.

Ông Ninh nói: “Nếu cô không nói với tôi, tôi sẽ tìm cách để cô nói ra sự thật. Cô có chắc mình có thể gánh được hậu quả khi lừa dối nhà họ Ninh không?”

Lâm Điềm Điềm kinh ngạc nhìn ông Ninh, dáng vẻ uy nghiêm của đối phương khiến nội tâm cô ta run lên, đâu phải là phế vật bệnh nặng nằm liệt giường?

Miệng Lâm Điềm Điềm đầy chua xót, cổ họng khô khốc: “Tôi đến đây để nhận người thân của mình. Nếu ông Ninh không muốn tôi, trả lại ngọc ấn nhỏ cho tôi, bây giờ tôi sẽ rời đi.”

Quản gia dừng lại trước mặt cô ta.

“Tiểu thư, mọi chuyện còn chưa giải thích rõ ràng, cô không thể rời khỏi nhà họ Ninh.”

Ninh Hiểu Manh không nhịn được cười: “Con đã nói người phụ nữ này là giả, cô ta đột nhiên đến nhận người thân, chỉ để lừa gạt tiền của nhà họ Ninh chúng ta. Cô soi gương xem mình như thế nào, Người nhà họ Ninh tôi đều ưa nhìn.”

Cô ta nhìn Lâm Điềm Điềm sắc mặt khó coi, càng nói càng hưng phấn nói: “Bộ dạng cô như thế này, có thể thấy cô không phải người nhà họ Ninh tôi, hơn nữa người giúp việc trong vườn còn xinh hơn cô.”

“Ninh tiểu thư, xin cô nói chuyện không nên quá phận.” Lâm Điềm Điềm gần như nghiến răng nghiến lợi, dựa vào vẻ ngoài ưa nhìn hay không, có thể quyết định, đó có phải là logic ma quái của nhà họ Ninh hay không.

Lâm Điềm Điềm biết kế hoạch của mình không thành công, không trả lại ngọc ấn nhỏ, cô ta cũng không muốn.

Cô ta phải rời đi.

“Tiểu thư, cô còn chưa nói rõ, không thể rời đi.” Quản gia lặp lại.

“Ngọc ấn nhỏ là tôi nhặt được.” Lâm Điềm Điềm căn bản không nói chuyện của Ninh Tri cho họ biết, tại sao cô ta phải làm bàn đạp cho Ninh Tri chứ?

“Chú Giang, không cần hỏi hỏi, chắc là bị người phụ nữ này trộm rồi, đem người đi thẩm vấn, nếu không sẽ gọi cảnh sát.” Ninh Hiểu Manh vui vẻ nói.

“Tại sao cô lại vu khống tôi?” Sắc mặt Lâm Điềm Điềm thay đổi khi nghe đến cảnh sát, nếu cô ta bị bắt đến đồn cảnh sát, ngày mai cô ta nhất định sẽ lên hot search.

Ninh Hiểu Manh khịt mũi: “Bởi vì cô trộm đồ của nhà chúng tôi.”

“Ai nói tôi ăn trộm, đó là Ninh Tri đưa cho tôi, cô ta đưa đồ giả cho tôi!” Lâm Điềm Điềm mất kiểm soát phản bác.

“Ninh Tri?” Ánh mắt ông Ninh sắc bén quét về phía Lâm Điềm Điềm.

Lâm Điềm Điềm sững sờ tại chỗ, cô ta khó chịu đến mức chỉ muốn tát cho mình một cái.

Cô đang mở đường cho Ninh Tri!

Ninh Tri không biết rằng Lâm Điềm Điềm đã làm cho mình một cú nổ.

Xử lý xong người giúp việc lập tức chạy đến thư phòng tìm Lục Tuyệt, lúc này chỉ còn hai mặt trời nhỏ, cô muốn mau chóng lấy lại.

Ninh Tri mở cửa thư phòng, chỉ thấy Lục Tuyệt mặc một bộ quần áo thể thao màu đỏ, ngồi thẳng lưng trước bàn sách, yên lặng đọc sách.

Vì cô thường đến thư phòng để gặp Lục Tuyệt, Ninh Tri dứt khoáy nhờ người đặt một chiếc ghế dài trong phòng làm việc để cô tiện nằm hơn.

Không giống Lục Tuyệt, người ngồi thẳng hơn một học sinh tiểu học, cô thích nằm xem điện thoại hơn.

Ninh Tri đi tới trên ghế sô pha ngồi xuống, nghe thấy động tác của cô, Lục Tuyệt nhướng mắt nhìn cô.

Ninh Tri vừa nằm xuống thì có tiếng kéo ghế chói tai từ trong bàn sách.

Chỉ thấy Lục Tuyệt đột nhiên đứng dậy, ngây người nhìn cô.

“Sao vậy?” Ninh Tri không hiểu tại sao.

Lục Tuyệt mấp máy môi, anh liếc nhìn cô, dời mắt, nhìn cô lần nữa rồi lại dời đi, hết lần này đến lần khác.

Anh đi tới, thân hình cao lớn ngồi xổm trước ghế sa lon, ngẩng đầu nhìn Ninh Tri, ngón tay mảnh khảnh duỗi ra nhẹ nhàng đáp xuống lông mày, mũi và môi của Ninh Tri.

Miêu tả nhiều lần.

Đôi mắt đen của Lục Tuyệt sáng lên.

Trong cổ họng phát ra một tiếng rên trầm thấp, giống như tiếng gầm thét của một con thú sữa nhỏ trong kh/oái cảm.

Lòng bàn tay của anh đặt trên mặt Ninh Tri: “Cô thật đẹp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.