Vừa rồi cô đã lấy lại được 18% hào quang, bây giờ cô đã lấy lại 98% vẻ đẹp của mình, tất nhiên Ninh Tri biết mình đẹp nhưng Lục Tuyệt quá thực tế.
Cô chưa hồi phục thì bị gọi là xấu, bây giờ đã khôi phục thì bảo cô đẹp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không phải thấy anh dễ thương, cô muốn động thủ đánh anh.
Quá thực tế.
Cô không nhịn được vươn tay nhéo mặt anh, hung hăng xoa xoa tóc anh, làm rối tung mái tóc gọn gàng của anh, khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng tuấn tú của anh, càng trở nên đáng yêu hơn.
Ninh Tri thậm chí xoa xoa lỗ tai anh, xoa đến đỏ bừng, tức giận nói: “Trước kia nói tôi xấu, hiện tại lại bảo xinh đẹp? Hả?”
“Là ai dạy anh thẩm mỹ?”
“Ai dạy anh làm nhan cẩu?”
Mặc dù Ninh Tri yêu thích vẻ ngoài của Lục Tuyệt, nhưng cô có hai tiêu chuẩn!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô trừng mắt uốn nắn Lục Tuyệt: “Trước đây tôi đẹp, bây giờ tôi cũng đẹp.”
Lục Tuyệt đang ngồi chồm hổm trước mặt Ninh Tri, đầu bù tóc rối, xoa xoa vành tai đỏ bừng, chớp chớp đôi mắt to kinh ngạc, mấp máy môi, chậm rãi nói: “Xinh đẹp, thích.”
Quỷ chị xấu xí, anh thích.
Quỷ chị xinh đẹp, anh cũng thích.
“Trời, đàn ông!”
Ninh Tri lại xoa nhẹ tóc anh: “Nhận ra tôi?”
Lục Tuyệt rất cố chấp, ngay cả lộ trình chạy bộ buổi sáng, vị trí ăn và ngồi hàng ngày, thậm chí cả vị trí đặt cốc nước, hơn mười năm cũng không thay đổi, nên anh nhận rất lý.
Quỷ chị trong tâm trí anh đẹp 100%, vì vậy Ninh Tri luôn không chắc liệu lúc trước Lục Tuyệt có nhận ra cô không.
Ánh mắt Lục Tuyệt thâm thúy nhìn cô, tựa hồ có chút chán ghét: “Tôi không nhận ra được, tôi thật ngốc.”
Anh không ngốc, làm sao có thể không nhận ra cô?
“Lúc trước thì sao?”
Lục Tuyệt cúi đầu, không lên tiếng, lỗ tai đỏ bừng.
Lục Tuyệt mím môi: “Cô xấu.”
Ninh Tri trừng anh: “Tôi bị biến dạng, không phải tôi?”
Ninh Tri cười đến híp mắt, hóa ra là anh nhớ ra, cô còn tưởng rằng chỉ sau khi cô lấy lại nhan sắc thì anh mới nhận ra cô.
Cô lại nhéo mặt anh: “Lúc trước chê tôi xấu, bây giờ cuộc cùng lại khen tôi đẹp?”
Cô thở dài: “Chắc ai cũng thích xinh xắn, thậm chí nhóc mọt sách cũng biết tìm những cái xinh xắn. Tuy nhiên, dù có xinh đến mấy thì nó cũng không phải là của anh.”
Lục Tuyệt ngước mắt lên nhìn cô, như muốn phản chiếu bóng dáng cô trong mắt anh, giọng nói trầm thấp có chút bối rối: “Xấu xí, của tôi, xinh đẹp, của tôi.”
Lục Tuyệt rất tham lam, bất kỳ quỷ chị nào đều là của anh.
Anh dùng tay kéo váy Ninh Tri, nhỏ giọng khẳng định: “Của tôi, của tôi.”
Quỷ chị, là của anh.
Lục Tuyệt mặc quần áo đỏ ngồi xổm trước mặt cô, tóc tai bù xù, vành tai đỏ ửng, khóe môi mím chặt, giữ chặt váy Ninh Tri.
Giống như một con chó sữa nhỏ dính lấy chủ nhân của mình, đuổi cũng không đi.
Dễ thương như quái.
Ninh Tri vừa rồi tức giận với anh, giận anh vì trước đây không thích cô xấu, nhưng bây giờ bắt gặp đôi mắt sáng trong, sạch sẽ ướt át của anh, trái tim cô lại mềm nhũn.
Anh có làm gì sai đâu?
Có thể, đối với Lục Tuyệt, thích ngoại hình đẹp cũng đơn giản như thích quần áo sang trọng.
Trong thời đại ngày nay, ai mà không thích đẹp? Cô cũng thích anh đẹp trai và dễ thương.
Ninh Tri cười: “Anh thích tôi xinh đẹp?”
Lỗ tai lại đỏ lên, anh thành thật trả lời: “Tôi thích.”
“Muốn hôn không?” Vì thích vẻ ngoài xinh đẹp của cô, tý nữa anh có lẽ sản sinh thêm nhiều mặt trời nhỏ.
Đôi mắt đen của Lục Tuyệt sáng lên.
Ninh Tri cúi đầu, nghiêng người về phía trước, môi nhẹ ấn lên đôi môi đang mím chặt của anh.
Lục Tuyệt có thể ngửi thấy mùi trái cây ngọt ngào.
Ngực anh như bị móng vuốt cào liên tục, ngứa quá, muốn Tri Tri giúp anh thở.
Hơi thở nóng bỏng phả vào mặt, Lục Tuyệt không nhịn được, dính sát vào Ninh Tri.
Mười mặt trời nhỏ liên tiếp ló ra khung trên đầu Lục Tuyệt.
Ninh Tri rời đi một chút, cô đếm mặt trời nhỏ đã ló dạng, nhưng nó không tăng lên.
“Anh không thích bộ dáng của tôi bây giờ sao?” Ninh Tri chất vấn Lục Tuyệt: “Tôi dùng bộ dạng xinh đẹp hôn anh, anh không vui vẻ hơn sao?
Lục Tuyệt ngơ ngác nhìn Ninh Tri, không hiểu được lời nói của cô, quỷ chị dùng hình dáng nào hôn anh, anh đều vui vẻ.
Anh buông bàn tay đang nắm váy của Ninh Tri ra, đặt lên mu bàn tay Ninh Tri, sốt sắng: “Muốn hôn hơn.”
Ninh Tri vui mừng, nghĩ rằng mình sẽ thu hoạch được nhiều mặt trời nhỏ hơn.
Hai tay cô ôm mặt Lục Tuyệt, tiếp tục cúi đầu hôn.
Một mặt trời ló dạng.
Ninh Tri:...
Vừa rồi có mười mặt trời nhỏ, sao giờ lại chỉ có một mặt trời nhỏ?
Cái này trước sau đều quá kém.
Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt: “Anh không thích tôi hôn anh nữa sao?”
Ninh Tri liếc nhìn anh rồi tiếp tục hôn lên, chỉ có một mặt trời nhỏ ló dạng.
Có thể là miệng của Lục Tuyệt đã được khai phá hết rồi?
Cô ấy vẫn còn cách trăm mặt trời nhỏ rất xa.
Ninh Tri có chút vội vàng, cô trực tiếp cạy môi anh ra.
Mười mặt trời nhỏ ló dạng.
Ninh Tri:...
Cô dùng đầu lưỡi cọ xát với anh.
Mặt trời nhỏ thứ ba mươi hai bắn ra.
Ninh Tri đột nhiên phát hiện ra rằng chỉ cần cô xâm nhập sâu hơn một chút, mặt trời nhỏ sẽ bật ra thành hàng.
Nhóc mọt sách chắc hẳn không thích cô hôn qua loa, biết mình đang đấu tranh vì lợi ích cho bản thân!
Nghĩ đến Tiểu Tuyệt Tuyệt cũng sẽ dùng những thủ đoạn cẩn thận, Ninh Tri cảm thấy bây giờ Tuyệt Tuyệt khi lớn khôn ngoan hơn.
Nghĩ đến đây, Ninh Tri không khỏi cắn khóe môi anh, nghe âm thanh trầm thấp như một con thú sữa nhỏ của anh, cô mới tiếp tục.
Không biết đã qua bao lâu, Ninh Tri hơi rút lui, nhìn người đàn ông trước mặt với đôi mắt ướt át, gợn sóng lật qua lật lại, vành tai đỏ bừng, cô cảm thấy nếu hôn tiếp rất khó để kết thúc nụ hôn.
Trong thư phòng.
Ông Ninh nhìn thông tin quản gia đưa cho, tay cầm thông tin khẽ run lên.
Quản gia đứng sang một bên, không giống người giả kia, Ninh tiểu thư này giống người nhà họ Ninh hơn, bất kể là họ hay ngoại hình.
“Lão gia, nghe nói Ninh tiểu thư này đã gả vào nhà họ Lục.” Quản gia khái người đi hỏi thăm, phát hiện Ninh tiểu thư đã gả cho nhị thiếu gia nhà họ Lục, cũng biết nhị thiếu gia mắc chứng tự kỷ.
Nếu Ninh tiểu thư này thực sự là cháu gái của lão gia, thì Ninh tiểu thư thật sự rất đau khổ và ủy khuất.
Ông Ninh chậm rãi lật xem thông tin về Ninh Tri, từ nhỏ đến lớn, ông không muốn bỏ sót bất cứ thứ gì.
Quản gia yên lặng chờ lão gia nói.
Không biết đã qua bao lâu, ông Ninh tháo kính xuống, chậm rãi nói: “Cho người thu xếp máy bay. Tôi sẽ đến nhà họ Lục ở thành phố B.”
“Vâng lão gia.”
Thái độ hoàn toàn khác đối với người giả, ông Ninh đích thân đi tìm người, gần như chắc chắn rằng Ninh tiểu thư này chính là cháu gái của ông.
“Mang theo người phụ nữ đó đi.” Ông Ninh chậm rãi nói: “Người ra từ nhà họ Lục sẽ trả cho nhà họ Lục.”
Quản gia gật đầu.
Nhà họ Ninh có máy bay riêng, bay đến thành phố B chỉ mất vài tiếng đồng hồ.
Ông lão sức khỏe không tốt, ra vào cần mang theo đội ngũ y tế, mất nhiều thời gian trước chuyến đi.
Bọn họ đến nhà Lục thì trời đã gần tối.
Lục Đông Chu đang ở công ty, nghe được trợ lý đến báo tin ông Ninh tới thăm, lập tức dừng cuộc họp, vội vàng trở về nhà họ Lục.
Ông Ninh lớn hơn anh một thế hệ, trước kia cũng có quan hệ bạn bè với ba ông, mấy năm nay nghe nói sức khỏe ông không tốt, cần nghỉ ngơi nên dần dần cắt đứt liên lạc.
Bây giờ nghe tin ông Ninh đột nhiên từ Nam Thành tới, Lục Đông Chu rất kinh ngạc.
Tại nhà họ Lục, mẹ Lục cũng vô cùng ngạc nhiên, khi nghe quản gia nói tin ông Ninh sắp đến, bà vô cùng sửng sốt, vội vàng đi ra ngoài chào hỏi.
Lúc trước bà và chồng đi dự tiệc sinh nhật của ôn Ninh, bà biết ông có quan hệ tốt với ông Lục, sau khi ông Lục mất, ông Ninh có thói quen ít xuất hiện, không thích bị quấy rầy quan hệ giữa hai nhà dần phai nhạt.
“Người đâu? Nhanh để bảo vệ cửa mở cửa mời ông cụ vào.” Mẹ Lục lộ vẻ lo lắng, gần như bỏ qua nghi thức của bà.
Bà vội vàng đi ra cổng, vừa kịp nhìn thấy ông Ninh bước xuống xe.
Mẹ Lục cung kính bước tới: “Ông Ninh, sao hôm nay ông lại cố ý đến đây?”
Ông cụ chống nạng: “Tôi có chuyện muốn bàn cùng bà.”
Mẹ Lục hơi ngạc nhiên: “Chúng ta vào nhà nói chuyện đi, tôi cho người chuẩn bị trà và thông báo cho Đồng Chu về.”
Ông Ninh gật đầu, đi vào cùng bà.
Phía sau ông là quản gia, vệ sĩ và hai nhân viên y tế của ông cụ.
Không lâu sau, Lục Đông Chu về nhà, nhìn thấy lão gia ngồi trên sô pha, ông bước tới chào hỏi.
“Các người đều đang thắc mắc tại sao tôi lại đột ngột tới đây.” Ông Ninh không thích đánh quanh co lòng vòng.
Ba Lục và mẹ Lục đều biết chuyện này, thở dài cho qua.
“Qua nhiều năm như vậy tôi không từ bỏ việc tìm kiếm. Chỉ hai ngày trước, một người phụ nữ cầm ngọc ấn nhỏ đến và tự nhận là cháu gái của tôi.” Ông Ninh nói rất chậm.
“Ngọc ấn nhỏ là giả, người phụ nữ trẻ tuổi đó là giả.”
Mẹ Lục không khỏi ngạc nhiên, đồng thời cũng thương cảm cho ông cụ đã chịu đựng mỗi khi niềm hy vọng mấy chục năm không thành.
Ông Ninh nói tiếp: “Tôi đã nhờ người điều tra, người phụ nữ đó chính là con dâu cả của nhà họ Lục, Lâm Điềm Điềm.”
“Cái gì?” Mẹ Lục không khỏi kinh ngạc thốt lên.
Ý của ông Ninh là người lấy ngọc ấn nhỏ giả để nhà họ Ninh nhận ra người thân của mình là Lâm Điềm Điềm?
Mẹ Lục và ba Lục đồng thời nhíu mày, cả hai đều biết Lâm Điềm Điềm là con gái của nhà họ Lâm.
“Người của các người, tôi đưa tới đây rồi.”
Bên cạnh, quản gia ra hiệu cho vệ sĩ mang người tới.
Một lúc sau, mẹ Lục và ba Lục nhìn thấy Lâm Điềm Điềm thần sắc chật vật được đưa tới, bộ dạng của cô ta dường như đã thay đổi rất nhiều.
“Ba, mẹ mau cứu con, nhà họ Ninh khinh người quá đáng, nhốt con lại, còn không cho con ăn.” Lâm Điềm Điềm lập tức cầu cứu.
Nhìn Lâm Điềm Điềm lạ lẫm trước mặt, nghĩ về việc cô ta đã hại Lục Tuyệt trước đó, mẹ Lục và ba Lục đột nhiên nghĩ, con trai cả của họ làm sao có thể thích một người phụ nữ như vậy?
Ba Lục cảm thấy xấu hổ nên đã bảo Lâm Điềm Điềm đang ồn ào im lặng.
Xem ra, lão gia lần này đến là muốn trách cứ nhà họ Lục.
Ba Lục chủ động nói: “Lần này là họ Lục của chúng tôi có lỗi. Nếu ông có yêu cầu gì, ông có thể nói. Nếu chúng ta...”
Ông còn chưa kịp nói xong thì đã bị ông Ninh cắt ngang: “Tôi không cần mọi người bồi thường gì. Hôm nay tôi đến đây để tìm cháu gái của tôi.”
“Cháu gái?” Mẹ Lục sửng sốt, không phải vừa rồi ông cụ nói Lâm Điềm Điềm là giả sao?
Trong mắt ba Lục cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.
Ông Ninh nói: “Người tôi đang tìm là Ninh Tri.”
Ở bên cạnh, khuôn mặt của Lâm Điềm Điềm tràn đầy kinh ngạc, cô ta nghĩ đến những gì đã xảy ra trong giấc mơ của mình, đôi mắt cô ta đỏ lên vì ghen tị.