Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 59



Hơi thở ấm áp phả vào cổ Ninh Tri, có chút ngứa ngáy.

Lục Tuyệt thì thào bên tai cô, lỗ tai giòn tan.

Còn Lục Tuyệt thì có vẻ ủy khuất lắm rồi, anh tiếp tục lẩm bẩm như có chút đáng thương: “Đừng bỏ tôi, đừng vứt mất.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lục Tuyệt sẽ không giải thích cho bản thân, cũng không biết cách biện luận cho chính mình, anh chỉ biết là quỷ chị không thể vứt bỏ anh.

Đầu anh không ngừng cọ vào vai Ninh Tri, giống như một chú chó sữa nhỏ  không muốn buông chủ nhân ra, ậm ừ cầu xin chủ nhân đừng vứt bỏ nó.

“Tôi bỏ anh? Tại sao tôi phải bỏ anh?” Ninh Tri có chút mờ mịt.

Lục Tuyệt mím môi, bướng bỉnh nói: “Không vứt.”

Ninh Tri không biết tại sao Lục Tuyệt đột nhiên có một ý tưởng kỳ quái như vậy.

Cô quay người lại đối mặt với anh, dưới ánh đèn lờ mờ, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Lục Tuyệt âm thầm, anh mím môi, trên đầu có một đám mây đen nhỏ.

Anh vẫn không vui.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ninh Tri dỗ anh: “Đây là nhà của anh, không ai dám vứt bỏ anh.”

Lục Tuyệt lo lắng nói: “Cô không vứt bỏ, tôi.”

Ninh Tri vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh, cười đáp: “Ừ, tôi cũng sẽ không vứt.”

Giây tiếp theo, đám mây đen nhỏ trong khung trên đầu Lục Tuyệt biến mất.

Ninh Tri hơi sững sờ, vì anh cho là cô vứt bỏ anh mà không vui sao?

Ninh Tri nghĩ mà thấy buồn cười, trong đầu anh đang suy nghĩ gì vậy? Làm sao có thể có một ý nghĩ hoang tưởng như vậy.

Ninh Tri và Lục Tuyệt đối mặt với nhau, cô nói cho anh biết: “Chúng ta bây giờ đã là vợ chồng, điều hợp pháp, nếu muốn tách ra, không muốn ở cùng một chỗ, cần có một người khác ký tên.” 

Lục Tuyệt chớp mắt, anh nói: “Không ký, tôi.”

Ninh Tri cười híp mắt: “Ừ, không ký, chúng ta chỉ có thể ở bên nhau mãi mãi.”

Đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt sáng lên, anh lặng lẽ nhìn Ninh Tri, vẻ mặt ngơ ngác, anh muốn ở bên cạnh quỷ chị mãi mãi.

Ninh Tri nghiêng người, môi hôn lên môi anh: “Ngủ đi.”

Cô lại thu hoạch thêm một mặt trời nhỏ.

Lục Tuyệt thích tới có hướng, vì vậy cũng sát đến gần Ninh Tri, chủ động, ngượng ngùng hôn lên môi Ninh Tri, sau đó nhắm mắt ngủ.

Ninh Tri nhìn lại thu hoạch được một mặt trời nhỏ, cô mỉm cười, hiện tại trong kho nhỏ của cô có tổng cộng 134 mặt trời nhỏ.

Sản nghiệp của nhà họ Ninh trải rộng cả nước, thậm chí ở thành phố B, ông Ninh cũng có rất nhiều nhà.

Trong đêm yên tĩnh.

Quản gia đứng bên cạnh ông Ninh, đề phòng: “Lão gia, bây giờ đã rất khuya. Bác sĩ dặn dò ông cần nghỉ ngơi nhiều.”

Ông Ninh xem những bức ảnh, của vợ ông, con trai ông khi còn nhỏ, còn có những bức ảnh của Ninh Tri từ bé đến lớn, ông nâng kính một chút, liếc nhìn từng ảnh chụp.

“Hôm nay tinh thần tốt, cũng không buồn ngủ.” Mặc dù kết quả thẩm định vẫn chưa đưa ra, nhưng trong lòng ông Ninh đã có phán đoán.

Quản gia ở cùng ông Ninh mấy chục năm, ít nhiều cũng hiểu được tâm tư của lão gia, quản gia biết hiện tại tâm tình của lão gia rất tốt.

Ông đã cô đơn lẻ bóng bao nhiêu năm, cuối cùng cũng tìm được người thân, quản gia rất mừng cho ông cụ.

“Ông nghĩ gì về con trai út nhà họ Lục?” Ông Ninh đột nhiên nói.

Nghe ông Ninh hỏi như vậy, quản gia biết ông Ninh đã coi Ninh tiểu thư như cháu gái của mình, nếu không, ông sẽ không quan tâm đến chồng của Ninh tiểu thư.

Quản gia nói hoa mỹ nói: “Lục nhị thiếu gia rất yên tĩnh.”

Ông Ninh gật đầu, ông biết bệnh nhân tự kỷ không thích nói chuyện, lạnh lùng và không để ý tới người khác, một số bệnh nhân có vấn đề về trí tuệ, khả năng tự chăm sóc kém, nhiều vấn đề.

Ông Ninh nghĩ rằng cháu gái của mình bị ép phải lấy một người như vậy, niềm vui trong lòng ông giảm đi rất nhiều, chỉ cảm thấy đau lòng.

Cháu gái của ông lẽ ra phải được vạn người sủng ái, lớn lên bằng cả tâm tư, ngay cả việc lựa chọn đối tượng cũng phải chọn người trẻ tuổi ưu tú.

Gia thế nhà họ Lục và nhà họ Ninh giống nhau, nhưng không may con trai út của họ bị bệnh, không phải người bình thường.

“Ông điều tra xem chuyện gì đã xảy ra với con trai út của nhà họ Lục và Ninh Tri.” Ông Ninh nói.

“Vâng, lão gia.” Quản gia nhanh chóng trả lời.

Trong quá trình điều tra, họ phát hiện Ninh thiếu gia và Lục nhị thiếu gia họ chỉ đăng ký ở nước ngoài, chưa công khai với công chúng.

Nếu trước đây nhà họ Lục ép Ninh tiểu thư kết hôn với Lục Tuyệt, bây giờ có ông Ninh ở đây, Ninh tiểu thư có thể thoát khỏi tình cảnh khó khăn.

Đêm này, có quá nhiều người ngủ không ngon.

Đặc biệt là mẹ Lục, bà lại trở mình, nhắm mắt lại cũng không buồn ngủ.

“Sao vậy? Không ngủ được?” Ba Lục bị vợ đánh thức.

“Ừ.” Mẹ Lục nói: “Chuyện của Lâm Điềm Điềm ông phải nói chuyện thật tốt với Thâm Viễn, chúng ta không phải trách nó, nhưng vợ nó đã làm quá nhiều chuyện sai trái, thằng bé cũng phải chịu trách nhiệm, sau này nó có thể về nhà, nhưng không cần đưa Lâm Điềm Điềm theo.”

Tính tình mẹ Lục ngay thẳng, ghét nhất là người ngu xuẩn, xấu tính, nghĩ đến lúc trước mình nhìn lần, trong nội tâm bà rất đau khổ.

“Tôi sẽ nói chuyện tốt với nó xem nó xử lý như thế nào.” Đôi mắt nghiêm nghị của ba Lục lúc này dịu đi: “Bà không cần phải lo lắng về chuyện đó.”

“Tôi không quan tâm đến chuyện của Lâm Điềm Điềm. Tôi chỉ quan tâm đến Tiểu Tuyệt, bây giờ nó phải làm sao?” Mẹ Lục không biết nên vui hay khó chịu: “Trong bữa ăn tối nay, tôi thấy ông Ninh đã dò xét Tiểu Tuyệt.”

“Nếu Ninh Tri thực sự là cháu gái của ông ấy, Tiểu Tuyệt chính là cháu rể của ông ấy, ông ấy có thể không thích Tiểu Tuyệt?” Mẹ Lục lo lắng.

Ninh Tri có thể tìm thấy người thân, mặc dù bà mừng cho Ninh Tri, nhưng bà càng lo lắng rằng sẽ gây ra biến cố giữa Ninh Tri và con trai.

Bây giờ Ninh Tri và con trai của bà càng ngày càng tốt hơn, bà đều thấy trong mắt, bà không muốn thêm phiền phức.

Ba Lục an ủi vợ: “Ninh Tri và Lục Tuyệt là vợ chồng. Lão gia không phải người vô lý. Cho dù ông ấy không thích Lục Tuyệt, cũng sẽ không cưỡng ép hai người chia tay.”

Mẹ Lục cảm thấy điều này có lý, ngay cả khi ông cụ không thích thì sao, Ninh Tri và Tiểu Tuyệt đã đăng ký, là vợ chồng hợp pháp.

Bà cảm thấy mình đã lo lắng quá.

Ngày hôm sau, kết quả thẩm định được chuyển ngay cho ông Ninh.

Mặt quản gia tràn đầy vui mừng: “Chúc mừng lão gia, cuối cùng cũng tìm được người thân.”

Tay ông Ninh cầm kết quả run lên không ngừng được, ngay cả khi đã chuẩn bị xong, bị niềm vui cực lớn ập tới cũng không khỏi kích động: “Ông nhìn quần áo của tôi hôm nay thế nào, sắc mặt của tôi hôm nay thế nào?”

“Tốt lắm, hôm nay lão gia rất có tinh thần.” Quản gia vội nói.

“Ta sẽ không quá nghiêm túc, cụ mặt vẻ mặt dọa đứa nhỏ sao?”

“Hôm qua, tôi thấy Ninh tiểu thư cư xử lễ phép, nói chuyện cũng có đầu có lý, cư xử có chừng mực. Cô ấy là người có thể chịu đựng được mọi chuyện, sẽ không dễ sợ hãi.” Đây là lần đầu tiên quản gia thấy lão gia lo lắng quá.

“Ông xem tiểu bối trong nhà có ai không sợ tôi?” Thần sắc trên mặt ông Ninh trầm xuống, sợ mình quá nghiêm túc.

Quản gia cười nói: “Ninh tiểu thư khác với bọn họ.”

Tiểu bối nhà họ Ninh cần phải lấy lòng ông Ninh, nhưng Ninh tiểu thư thì khác, chỉ cần nở một nụ cười, ông Ninh có thể hái sao và trăng cho cháu gái.

“Đúng vậy, Tiểu Tri khác bọn họ.” Ông Ninh chống gậy, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ: “Đi cho người chuẩn bị xe, bây giờ chúng ta đến nhà họ Lục.”

“Lão gia, ông uống thuốc trước đi, tôi sẽ cho người chuẩn bị xe.”

“Hôm nay tinh thần tôi tốt, cho nên không cần uống.”

Quản gia bất lực: “Lão gia, bác sĩ dặn dò nhất định phải cho ông uống thuốc.”

“Được rồi, ông Giang, ông học dài dòng như vậy từ khi nào, còn hơn cả một ông lão như tôi?”

Ô...

Tại nhà họ Lục, mẹ Lục và ba Lục đều ở đó, hôm nay ba Lục không đến công ty, đang đợi kết quả.

Ngược lại Ninh Tri rất thoải mái, trong lòng cô cũng đã có đáp án rồi, dù sao lúc trước Lâm Điềm Điềm tính toán nhiều chuyện như vậy, muốn thay cô giả làm cháu gái nhà họ Ninh, Lâm Điềm Điềm đã chắc chắn điều gì đó.

Đổi lại, hành động của Lâm Điềm Điềm chứng minh rằng cô thực sự là cháu gái của ông Ninh.

“Tiên sinh, phu nhân, ông Ninh đến rồi.” Quản gia vội vàng đi vào báo cáo.

Ba Lục và mẹ Lục đều đứng dậy, nhìn vẻ mặt vui mừng của ông Ninh, họ đã biết câu trả lời rồi.

“Ông Ninh, ông đã lấy được kết quả thẩm định chưa?” Ba Lục hỏi.

“Ừm, tôi lấy rồi.” Ông Ninh bảo quản gia đưa kết quả thẩm định cho Ninh Tri.

Ông cẩn thận nhìn Ninh Tri, đây là đứa cháu gái mà ông đã tìm hơn nửa đời người.

Ninh Tri liếc vài cái, cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt vừa lo lắng vừa mong đợi của ông Ninh, tay cầm gậy không ngừng siết chặt.

Ninh Tri suy nghĩ một chút, cô nhẹ nói: “Ông nội.”

Ông Ninh sững sờ tại chỗ, một người cả đời gian nan vất vả, suýt nữa không nhịn được kêu khẽ lên, khóe mắt ông lập tức ươn ướt.

Ninh Tri nhìn nước mắt lưng tròng của ông Ninh, cô có chút ngạc nhiên, có chút hiểu ra, lại gọi một tiếng: “Ông nội.”

Ông Ninh không sợ mất mặt, trực tiếp lấy tay áo lau khóe mắt: “Tốt, tốt, tốt.”

Quản gia ở bên cạnh cũng đỏ hoe mắt, ông ta biết lão gia đã nhịn bao lâu, hiện tại cũng không còn đơn độc một mình nữa.

Một lúc sau, Ông Ninh mới ổn định lại cảm xúc: “Tôi muốn đưa Tiểu Tri trở về nhà họ Ninh, thật vất vả mới tìm được con bé. Con bé nên biết nhà mình ở đâu.”

Nghe vậy, mẹ Lục thầm nghĩ không tốt, vội vàng nói: “Tiểu Tri bây giờ là con dâu của nhà họ Lục chúng tôi...”

Còn chưa kịp nói hết lời, ba Lục đã nắm tay ngăn bà lại: “Ông Ninh có ý đưa cháu gái về sống một thời gian ngắn, bà không cần hoảng sợ, có phải là Ninh Tri sẽ không quay lại đâu.” 

Mẹ Lục nhận ra mình quá căng thẳng, bà thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy, Tiểu Tri nhận ông nội, nên về xem một chút.”

Ông Ninh hỏi Ninh Tri: “Ý của cháu thế nào, có muốn về nhà với ông nội không? Ông muốn đưa cháu đến bà tế bà nội, chắc bà ấy sẽ rất vui, ông cũng muốn công bố thân phận của cháu cho mọi người biết cháu là cháu gái của nhà họ Ninh.”

Nhìn vẻ mặt khẩn trương và mong đợi trên mặt ông cụ, Ninh Tri cũng biết hiện tại đã nhận người thân, cũng nên đến nhà họ Ninh, cũng phải bồi thường thiếu thốn mấy chục năm tìm người cho ông cụ.

Ninh Tri gật đầu.

Mẹ Lục muốn bảo để con trai đi về cùng Ninh Tri, nhưng bà nghĩ Ninh Tri mới về nhà họ Ninh, nhất định có rất nhiều việc phải làm, tình huống của con trai nhất định sẽ không giúp được gì, hơn nữa còn có thể là ràng buộc, bà thở dài, cuối cùng không mở miệng.

Sau khi được đáp lại, vẻ vui mừng trên mặt ông Ninh không ngăn được, ông phấn khích ho khan một tiếng.

Bên cạnh, quản gia vội vàng tiến lên, quen thuộc rót nước cho ông cụ, ông nói: “Lão gia cần nghỉ ngơi, không thích hợp bôn ba bên ngoài. Ninh tiểu thư, chúng tôi định buổi chiều trở về.”

“Sớm như vậy?” Ninh Tri hơi kinh ngạc: “Tôi chưa dọn hành lý.”

Hô hấp của ông Ninh trôi chảy hơn rất nhiều, ông xua tay, chậm rãi nói: “Cháu không cần thu dọn hành lý, nhà họ Ninh cái gì cũng có.”

Khi tìm thấy cháu gái, sắc mặt ông Ninh khá hồng hào, ông sốt ruột muốn về nhà.

Ninh Tri gật đầu: “Vậy cháu phải nói cho Lục Tuyệt một tiếng.”

Trên tầng, Ninh Tri thấy Lục Tuyệt đang ở trong phòng, sau khi chạy bộ buổi sáng, anh đổ rất nhiều mồ hôi, vừa mới tắm xong.

Anh mặc một bộ quần áo thể thao màu đỏ khác, khuôn mặt tuấn tú, cao lớn đẹp trai.

“Lục Tuyệt, tôi đã tìm thấy ông nội của mình.” Ninh Tri nói với anh: “Ông Ninh là ông nội của tôi.”

“Ông đã sống một mình nhiều năm, luôn tìm người thân, rất đáng thương. Bây giờ ông ấy đã tìm được tôi, tôi cần phải trở về để bồi dưỡng ông ấy.”

Lục Tuyệt chớp mắt, yên lặng nghe Ninh Tri nói.

“Buổi chiều tôi sẽ cùng ông nội đến Nam Thành ở lại vài ngày. Sau khi quen hết người thân, cùng ông nội nghỉ ngơi, tôi sẽ quay lại.” Trong đầu Ninh Tri, cô chỉ có rời đi vài ngày.

“Đưa tôi đi.” Lục Tuyệt nghe rõ, cô phải rời đi.

“Tôi chỉ đi vài ngày, sẽ sớm quay lại.” Cô không quen với môi trường nhà họ Ninh, cô lo lắng về việc đưa Lục Tuyệt đi cùng.

Ninh Tri dỗ dành anh: “Chờ lần sau, tôi sẽ dẫn anh đi cùng, lần này tôi đi làm quen với môi trường trước.”

Lục Tuyệt rũ mắt xuống, không lên tiếng.

Ninh Tri nhìn đỉnh đầu, trong khung không có cái gì, đây là anh đồng ý?

Ăn cơm trưa xong, quản gia đã chuẩn bị xe, ông tìm Ninh Tri nói với cô: “Đã lâu lão gia không được vui vẻ như vậy, sức khỏe càng ngày càng kém, bây giờ có thể tìm được tiểu tư, thật là tốt quá rồi.”

Ninh Tri gật đầu, cô hiểu ý của quản gia, ông muốn cô dành nhiều thời gian cho ông nội nhất có thể.

Sức khỏe của ông cụ ngày một kém, có thể ở bên một ngày là điều đáng mừng.

Ông Ninh và Ninh Tri rời đi.

Chuyến đi này, ông thu hoạch được cháu gái của mình.

Mẹ Lục và ba Lục đều ra xem, Ninh Tri nhìn ra cửa lớn thì thấy Lục Tuyệt không thấy đâu, lúc này chắc Lục Tuyệt đang chơi xếp hình trong thư phòng.

Đúng là một tên mọt sách vô tình.

Chiếc xe chậm rãi rời đi.

Mẹ Lục quay lại và nói với ba Lục: “Tôi luôn lo lắng lần này Ninh Tri rời đi sẽ không quay lại.”

Ba Lục ôm vợ cười nói: “Sao vậy, con bé chỉ đến nhà họ Ninh ở một thời gian.”

Mẹ Lục im lặng, bà vẫn nhớ ngày xưa Ninh Tri ghét Tiểu Tuyệt như thế nào, nhưng gần đây mọi chuyện mới thay đổi.

Bà thở dài, vừa quay đầu đã thấy Lục Tuyệt đứng cách đó không xa, trên người mặc một thân màu đỏ.

Mẹ Lục sững sờ, không ngờ con trai mình lại ở đây.

Bà vô thức giải thích với con trai: “Tiểu Tri chỉ tới nhà họ Ninh ở vài ngày, sẽ trở lại sớm thôi.”

Lục Tuyệt cúi đầu, anh xoay người, ánh mắt tối xuống, đôi môi mỏng mím chặt.

Tri Tri xấu, nói dối, vứt bỏ anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.