Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 9



Ninh Tri chỉ vào cậu bé trong bức ảnh và hỏi mẹ Lục: “Mẹ, cậu bé này là ai?”

“Sao con không thấy? Đây là Thâm Viễn, anh hai của Tiểu Tuyệt.” Mẹ Lục cười nói: “Đây là bức ảnh chụp chung của chúng ta khi nhận nuôi đứa trẻ Thâm Viễn năm nhất.”

Ninh Tri cau mày, thảo nào khi nhìn thấy cậu bé ở trường mẫu giáo, cô lại cảm thấy rất quen thuộc, sự quen thuộc đến từ trí nhớ của cô, gặp qua nguyên chủ Lục Thâm Viễn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trong bức ảnh Tiểu Lục Tuyệt so với lúc còn đi học mẫu giáo lớn hơn một chút, tức là lúc đó Lục Thâm Viễn vẫn chưa được nhà họ Lục nhận làm con nuôi.

Vậy tại sao anh ta lại bắt nạt Tiểu Lục Tuyệt? Cảm thấy Tiểu Lục Tuyệt dễ bắt nạt sao? Hay đó chỉ là trò đùa của bọn trẻ?

Không cần biết nguyên nhân là gì, cho dù đối phương lúc đó còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện, Ninh Tri cũng không có ấn tượng tốt với nam nhân vật chính này, cho dù đối phương sau này xuất chúng, có khả năng khống chế toàn bộ Lục thị và trở thành Lục tổng quyền lực.

“Thâm Viễn là con của một người bạn của Đông Chu. Ba mẹ nó đã qua đời do tai nạn xe hơi. Xem xét hoàn cảnh của Tiểu Tuyệt, Đông Chu quyết định nhận nó làm con nuôi. Việc kinh doanh của nhà họ Lục có người hỗ trợ quản lý, Tiểu Tuyệt có thể còn trông cậy vào một người nữa.” Mẹ Lục không nguyện ý thừa nhận, cũng biết được tình trạng của nhà họ Lục, đã định anh không quản lý được nhà họ Lục.

Trên mặt mẹ Lục lộ ra vẻ trấn am: “Đứa nhỏ Thâm Viễn này rất hiểu chuyện, từ nhỏ đã rất nghe lời, cũng có năng lực, quan trọng nhất là nó rất quan tâm đến Tiểu Tuyệt, là một người anh tốt.”

Ninh Tri không khỏi bĩu môi, Lục Thâm Viễn khi còn bé đâu có hiểu truyện đâu? Anh ta đẩy Tiểu Lục Tuyệt từ cầu thang xuống.

Bởi vì cô đã cứu Tiểu Lục Tuyệt mà nhân quả đã thay đổi, chỉ có cô mới biết, trong trí nhớ của mẹ Lục không có chuyện Tiểu Lục Tuyệt ngã xuống cầu thang.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Rời khỏi phòng mẹ Lục, khi đi lên tầng Ninh Tri tình cờ gặp Lục Thâm Viễn.

Lục Thâm Viễn vừa mò mẫm vừa lăn lộn giúp ba Lục trong trung tâm mua sắm, toàn thân mang đậm hơi thở của doanh nhân, cộng thêm anh ta rất đẹp trai, khí chất lạnh lùng, quả thực rất phù hợp với hình tượng nam chính.

Nếu Lục Thâm Viễn là một thợ săn xảo quyệt, thì Lục Tuyệt lại giống như một con thú con ẩn mình trong lớp vỏ cứng nhỏ, không dám gặp người, trên người tràn đầy khí chất sạch sẽ, thuần khiết.

Lục Thâm Viễn dừng lại: “Tôi nghe quản gia nói mấy ngày nay Tiểu Tuyệt đột nhiên mất kiểm soát, chính là cô an ủi cậu ấy.”

Ninh Tri yên lặng chờ đợi đối phương.

“Vì cô đang giúp đỡ Tiểu Tuyệt, tôi hy vọng cô có thể luôn chăm sóc cậu ấy thật tốt.” Bất kể giọng điệu hay biểu cảm của anh ta, Lục Thâm Viễn đều phù hợp với hình tượng một người anh trai tốt.

Ninh Tri lúc này mới gật đầu.

Trong phòng, Lục Tuyệt đã tắm xong, Ninh Tri phát hiện anh giống như đồng hồ báo thức đã đặt, không thể không đúng giờ.

Hôm nay anh mặc bộ quần áo mới mà cô mua cho, một bộ đồ ngủ xinh đẹp với những bông hoa to màu đỏ in trên nền xanh lam.

Khi mua bộ đồ này, một mặt trời nhỏ ngay lập tức xuất hiện trên đầu Lục Tuyệt, cô biết rằng anh chắc chắn sẽ thích nó.

Ninh Tri chỉ liếc nhìn, đóa hoa hồng lớn màu đỏ làm cô chói mắt, cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Khó trách mẹ Lục yêu thương Lục Tuyệt như vậy, chuẩn bị cho anh một tủ quần áo màu đỏ, thật sự khi anh mặc trang phục hoa quá bắt mắt.

“Lục Tuyệt, tôi và anh thảo luận một chuyện.” Ninh Tri không hy vọng, trước khi đi ngủ, sau khi tỉnh dậy, cô nhìn thấy một người mặc bộ đồ xinh đẹp nằm bên cạnh cô.

Lục Tuyệt đang mặc bộ đồ ngủ màu đỏ in hoa văn màu xanh da trời, ngước mắt lên, đôi mắt đẹp như hoa đào hơi vểnh lên, vẻ mặt mờ mịt, lại dễ thương đáng yêu.

A, Ninh Tri đột nhiên cảm thấy mình nghiệp chướng nặng nề, cô không nên vì mặt trời nhỏ của anh mà buông lỏng bản tính của mình mà mua cho anh những bộ quần áo hoa mỹ nóng mắt như vậy.

Môi cô run rẩy, cố gắng sắp xếp lời nói, cố gắng không làm tổn thương tâm trí yếu ớt của anh: “Quần áo của anh...”

Rất hiếm khi Lục Tuyệt chủ động đáp lại cô: “Đẹp mắt.”

Ninh Tri:...

Cô nhẹ giọng dỗ dành anh: “Nhiều hoa, không hợp với anh, chiếc màu đỏ hôm nay tôi mua cho anh rất đẹp, anh nên mặc màu đỏ.”

Lục Tuyệt liếc xéo cô, sau đó nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, môi mỏng mím chặt.

Cho dù trên khuôn mặt tuấn tú không có biểu hiện gì, nhưng Ninh Tri nhìn thấy hai đám mây đen hiện lên trên đầu anh, cô biết anh đang không vui.

Ninh Tri chật vật: “Vậy chúng ta thương lượng một chút. Buổi tối anh có thể mặc quần áo hoa, ban ngày mặc màu đỏ, được không? Tôi nghĩ anh mặc đồ đỏ là đẹp nhất.”

Lục Tuyệt cúi đầu không ậm ừ.

Trái tim Ninh Tri run lên, anh đã làm gì sai?  Anh chỉ thích những bộ quần áo hoa xinh đẹp, anh không sai, là cô sai! Đó là ánh mắt của cô đã nhầm!

Lục Tuyệt mím môi, một lúc sau, anh nặn trong cổ họng ra lên tiếng: “Ừm.”

Sau đó, anh phớt lờ cô.

Lục Tuyệt lặng lẽ nằm xuống giường, nhắm mắt lại.

Ninh Tri cởi giày, cô chui vào trong chan, lặng lẽ vươn tay móc ngón tay Lục Tuyệt: “Lục Tuyệt.”

Anh không phản ứng.

Ninh Tri Di nhích người đến gần anh, đầu ngón tay lại móc anh một cái, cô ghé sát vào tai anh, nhẹ giọng nói: “Anh không nên tức giận, anh thích màu sáng, ngày mai tôi sẽ đưa cho anh rất nhiều đồ lót nhiều màu và hoa văn.”

Cô dỗ dành anh: “Anh mặc vào trong thì không ai nhìn thấy.”

Lục Tuyệt mở mắt ra, ánh mắt hơi sáng lên: “Cho cô xem quần l/ót.”

Nghĩ đến ánh mắt phía dưới của anh, mặt Ninh Tri lập tức nóng lên, cô nhanh chóng lui về vị trí ban đầu, tránh xa anh: “Tôi không nhìn!”

Đêm tối mịt mù.

Bên cạnh có tiếng hít thở rất nhỏ của Lục Tuyệt, Ninh Tri mở mắt ra.

Hôm nay cô thu được năm mặt trời nhỏ, hai trong số đó đã đổi lấy 2% hào quang, ba mặt trời nhỏ còn lại, cô định cứu Lục Tuyệt.

Ninh Tri liên lạc với Bá Vương và đưa cho cậu bé ba mặt trời nhỏ: “Sau khi tôi vượt qua thời gian này, có phải tôi sẽ không thể liên lạc với cậu?”

Bá Vương: “Đúng vậy.”

Ninh Tri: “Nếu tôi cứu được Lục Tuyệt, tôi sẽ tự động bị đuổi về sao?”

Nói như vậy, cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, ít nhất trước khi đi nên tạm biệt Tiểu Lục Tuyệt một chút, lần trước cô rời đi vội vàng không kịp hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.

Bá Vương: “Chủ nhân rất thông minh.”

Ninh Tri có lẽ đã hiểu: “Được rồi, cậu đưa tôi đến đó.” Dù sao việc quay lại giải cứu Lục Tuyệt giống như đang diễn ra trong một giấc mơ vậy, trải qua một thời gian rất dài trong mộng, khi tỉnh lại, cô mới nhận ra trước sau không tới mười phút.



Đôi mắt trở nên sáng ngời, Ninh Tri mở mắt ra, cô phát hiện mình xuất hiện trong hoa viên của nhà họ Lục.

Ninh Tri nhìn xuống đôi chân trần của mình, đôi chân trắng nõn và tinh xảo, trực tiếp giẫm trên mặt đất mà không dính chút bụi nào.

Cũng không biết lần sau cô có đi giày không, khi cô tới, cô sẽ đi giày vào chân.

Đi dưới ánh mặt trời, Ninh Tri nhìn thấy làn da trên tay mình trắng nõn, cô nhịn không được  đưa tay sờ lên khuôn mặt của mình, cảm xúc non mịn bóng loáng khiến cô thích mê.

Vẻ đẹp của cô đã được khôi phục lại.

Ninh Tri tâm trạng vui vẻ, cô định đi tìm Tiểu Lục Tuyệt.

Lúc này cô đã thấy mẹ Lục ăn mặc tinh tế bước ra khỏi phòng, quản gia đã cho người chuẩn bị sẵn xe, hôm nay là cuối tuần, bà có một bữa tiệc phải tham dự.

Mẹ Lục đi ngang qua Ninh Tri.

Không thể không nói mẹ Lục lúc còn trẻ thực sự là một đại mỹ nhân xinh đẹp.

Nhìn thấy mẹ Lục đã đi xa, Ninh Tri thu hồi ánh mắt, cô rất mong được gặp Tiểu Lục Tuyệt, cô không biết bây giờ cách lần thứ nhất cô cứu anh bao lâu, liệu anh có còn nhớ cô hay không.

Ninh Tri đi vào nhà.

Lúc này, một cậu bé bước xuống lầu, đối phương so với lần trước cô nhìn thấy cao hơn rất nhiều.

Lục Thâm Viễn khi còn bé, ngũ quan tinh xảo, thanh tú, trên người mặc áo sơ mi trắng, sạch sẽ, nhưng Ninh Tri lại không thích anh ta chút nào.

Lục Thâm Viễn lễ phép nói: “Dì Phùng, mẹ con hôm nay đi dự tiệc, phiền dì chăm sóc cho Tiểu Tuyệt.”

Lục Thâm Viễn có ý định gì đó, cậu ta tiếp tục giải thích, “Con đã hẹn các bạn cùng lớp đến thư viện, con không thể cùng Tiểu Tuyệt làm bài tập về nhà. Dì Phùng giúp con nói với Tiểu Tuyệt và giám sát cậu ấy làm bài tập.”

Giọng điệu của dì Phùng ân cần: “Đại thiếu gia phải chú ý an toàn, tôi sẽ nói với tiểu thiếu gia, đừng lo lắng.”

Lục Thâm Viễn vui vẻ rời đi.

Ninh Tri chưa bao giờ nhìn thấy người giúp việc trung niên tên là dì Phùng này ở nhà họ Lục, có lẽ bà ta đã về hưu.

Cô đi sau đối phương, đi theo lên tầng để tìm Tiểu Lục Tuyệt.

Người giúp việc trung niên đẩy cửa phòng Lục Tuyệt ra, Ninh Tri bước vào trước.

Cô nhìn thấy Tiểu Lục Tuyệt vẫn mặc bộ quần áo đỏ như cũ, ngoan ngoãn ngồi vào bàn.

So với khi còn học mẫu giáo, Tiểu Lục Tuyệt đã trưởng thành hơn rất nhiều, hiện tại đã là một cậu bé 7 – 8 tuổi.

Ngũ quan của cậu nở ra một chút, da thịt trên mặt cũng ít hơn, nhưng lớp mỡ sữa ở hai bên vẫn còn, đôi mắt to đen láy, bộ quần áo màu đỏ làm nổi bật làn da trắng trẻo, dịu dàng như bánh bao sữa.

“Tiểu Tuyệt Tuyệt.” Ninh Tri bước tới, vui vẻ chào hỏi.

“Tiểu thiếu gia, đã đến giờ cậu làm bài tập rồi.” Người giúp việc cũng đi vào.

Tiểu Lục Tuyệt chăm chú nhìn câu hỏi, không có phản ứng gì cả.

Giọng điệu của người giúp việc thiếu kiên nhẫn hơn một chút: “Tiểu thiếu gia.”

Tiểu Lục không để ý đến bà ta.

Người giúp việc đẩy câu hỏi trên bàn ra, dùng ngón tay chọc vào thái dương của Tiểu Lục Tuyệt: “Cậu bị điếc sao? Không nghe thấy tôi đang nói chuyện với cậu sao?”

“Dừng lại!”

Ninh Tri sửng sốt trước hành động đột ngột của người giúp việc, sau đó cô lao tới, đưa tay muốn đẩy người giúp việc ra.

Giây tiếp theo, tay cô xuyên qua cơ thể người giúp việc, hoàn toàn không thể chạm vào bà ta.

“Tôi bảo cậu trả lời tôi, cậu có nghe tôi nói không?” Nữ giúp việc lấy tay kéo tai Lục Tuyệt, vặn mạnh một cái.

Ninh Tri thấy vành tai nhỏ nhắn bị véo lập tức đỏ bừng, cô tức giận chết mất, lão phù thủy này!

Tai trẻ em rất mỏng manh nên vặn mạnh như vậy rất dễ gây rách tai.

Ninh Tri quay đầu lại muốn cầm quyển sách bên cạnh lên đánh bà phù thủy già một cái thật mạnh, nhưng cô căn bản không thể chạm vào đồ thật.

“Bà buông tay, bà buông tay!” Ninh Tri đau lòng muốn chết.

Tai của Tiểu Lục Tuyệt bị vặn vẹo đỏ bừng, nhưng dường như cậu không hề cảm thấy đau đớn, hàng mi dài khẽ run lên.

Từ lâu nữ giúp việc đã biết rằng dù bà ta có mắng mỏ hay đối xử với cậu như thế nào, cậu cũng sẽ không nói, không gọi, không khóc lên, đó là lý do tại sao lá gan bà ta lại lớn như vậy.

Người giúp việc buông tay ra, lỗ tai của Tiểu Lục Tuyệt đỏ đến mức chảy máu.

Ninh Tri vội vàng đến gần Tiểu Lục Tuyệt, cô ngồi xổm ở bên cạnh cậu: “Tiểu Lục, mau kêu một tiếng, cậu không thể bị bà ta ức hiếp vô cớ.”

Cô đưa tay nhẹ nhàng chạm vào chóp tai bị vặn đến đỏ bừng, nóng rực của cậu.

Trái tim Ninh Tri đau xót, sưng tấy, rất khó chịu.

Cô nhẹ giọng thì thầm với cậu: “Có đau hay không, chị thổi cho em, thổi xong không đau nữa.”

Vặn thành như vậy, làm sao có thể không đau, chỉ là cậu không thể cảm nhận nỗi đau mà thôi.

Nữ giúp việc tát vào đầu Tiểu Lục Tuyệt và mắng: “Tôi đánh cậu còn không thèm hừ một tiếng. Quả nhiên là kẻ ngốc. Kiếp trước là tôi xui xẻo, nay lại phải hầu hạ một kẻ ngu ngốc như cậu.”

Ninh Tri cố gắng chặn cơ thể của Tiểu Lục Tuyệt, nhưng bàn tay của nữ giúp việc đã xuyên qua người cô và hạ xuống đầu anh một lần nữa.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.

Nữ giúp việc nhanh chóng dừng lại, bà ta bước tới mở cửa, bên ngoài còn có một nữ giúp việc trẻ tuổi khác đang đứng.

“Dì Phùng, nước chè phu nhân dặn dò đã nấu xong, tôi muốn đưa cho tiểu thiếu gia uống.”

Người giúp việc trung niên nhanh chóng cầm lấy khay: “Đưa cho tôi, tiểu thiếu gia đang làm bài tập, tôi sẽ đưa cho cậu ấy uống.”

“Cảm ơn dì Phùng, vậy giao cho dì.”

Cánh cửa đóng lại, người giúp việc liếc nhìn Tiểu Lục Tuyệt đang ngồi thẫn thờ, bà ta bưng cốc nước bước sang bên kia rồi tự mình uống cạn.

Ninh Tri tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Cô đưa tay nhẹ nhàng chạm vào nơi vừa bị đánh của Tiểu Lục Tuyệt: “Chị tiếp tục thổi.”

Gió nhẹ thổi trên vầng trán đỏ ửng của Tiểu Lục Tuyệt, nhẹ nhàng, có hơi ngứa.

Tiểu Lục Tuyệt nhướng mắt, đôi mắt to đờ đẫn nhìn Ninh Tri trước mặt, giọng nói non nớt: “Hoohoo tôi.”

“Chà, chị giúp Tiểu Tuyệt Tuyệt thổi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.