Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 92



Từ bệnh viện đi ra, khi Ninh Tri và Lục Tuyệt đang đi trên đường thì gặp cảnh tắc đường phía trước.

“Thiếu gia Lục Tuyệt, phía trước có một vụ tai nạn giao thông, chúng ta cần phải đi đường vòng.” Vệ sĩ báo cáo

Ninh Tri nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy xe của giáo sư Viên cách đó không xa, xe ông ta đụng phải một chiếc xe tải chở hàng, đầu xe lõm hẳn xuống.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hiện trường rất hỗn loạn.

Nhân viên xe cứu thương vừa đến nơi, hình như đang cấp cứu cho giáo sư Viên, chỉ thấy một người bê bết máu được bê ra cáng, không biết là ngất lịm đi hay đã chết.

Người đứng ngoài kia chắc là tài xế xe tải đang ôm lấy đầu kích động nói gì đó.

Ninh Tri thu lại ánh mắt, cô đã cứu Phương Du Chúc. Về phần giáo sư Viên, ông ta không nghe lời khuyên can mà vẫn khăng khăng lái xe khi say rượu, gặp phải kết cục như này là do ông ta đáng đời.

Khi trở về nhà họ Lục, mẹ Lục vội vàng chạy tới, bà nhận được tin báo của vệ sĩ, vốn bà còn muốn đến bệnh viện xem con trai, nhưng không ngờ con đã quay về rồi.

Vệ sĩ liên tục xác nhận với bà rằng Lục Tuyệt chỉ bị thương nhẹ, không có gì nghiêm trọng, bà mới thở phào một hơi.

Mẹ Lục lại cặn kẽ hỏi vệ sĩ thêm vài câu, còn Lục Tuyệt kéo Ninh Tri lên tầng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ninh Tri nhận thấy phong cách bày biện trong phòng của Lục Tuyệt hiện tại giống hệt sau này, đứng trong căn phòng này khiến cô gần như quên mất sự chênh lệch về thời gian.

Ngoại hình của Lục Tuyệt hiện tại giống hệt Tuyệt Tuyệt lớn, khuôn mặt góc cạnh, lông mày sắc bén, đôi mắt đen láy lặng lẽ nhìn cô.

“Bẩn rồi.” Lục Tuyệt cúi đầu thì thào.

Lúc này Ninh Tri mới phát hiện,  mu bàn tay kia của Lục Tuyệt không biết bị dính vết tro bụi lúc nào, hơi bẩn.

Cô kéo tay anh, dẫn anh vào phòng tắm.

Phía trước bồn rửa mặt được lắp một tấm gương lớn, phản chiếu toàn bộ phòng vệ sinh.

Trong gương, Ninh Tri và Lục Tuyệt đứng cùng nhau, có cảm giác xứng đôi khó tả.

Ninh Tri tiêu hao một mặt trời nhỏ để đổi lấy một phút được chạm vào đồ vật, cô mở vòi nước.

“Muốn em rửa tay cho anh không?” Ninh Tri cười hỏi anh.

Mắt Lục Tuyệt sáng lên, anh ngoan ngoãn gật đầu, “Muốn.”

Ninh Tri nắm tay anh đặt dưới vòi nước, hai tay nhẹ nhàng chà sát tay anh.

Bàn tay của Lục Tuyệt rất lớn, rất đẹp, ngón tay thon dài, các khớp ngón tay rõ ràng.

Cô cố tình dùng đầu ngón tay cọ cọ lên đầu ngón tay anh vài cái khiến Lục Tuyệt theo bản năng mà siết chặt lại.

Đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt sáng bừng, khóe miệng khẽ vểnh, giọng nói khàn khàn trầm thấp có vài phần vui vẻ, “Quỷ chị, hư.”

Anh biết cô đang cố tình chọc anh?

Xem ra anh có tiến bộ rồi.

Lục Tuyệt nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Ninh Tri, nó mềm mại, mịn màng, trắng như tuyết, anh thấy bàn tay quỷ chị thật đẹp.

Vốn dĩ là Ninh Tri giúp Lục Tuyệt rửa tay nhưng giờ đã đổi thành Lục Tuyệt nghiêm túc và tập trung nhẹ nhàng chà sát tay Ninh Tri, thậm chí anh còn rửa từng ngón tay một.

Rửa xong, anh còn lấy khăn giấy bên cạnh lau khô tay cho cô.

Ninh Tri ngạc nhiên về sự thay đổi của Lục Tuyệt, giờ anh đã biết cách chăm sóc người khác rồi.

Sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Ninh Tri, Lục Tuyệt nắm tay Ninh Tri đưa lên chóp mũi, anh cúi đầu xuống ngửi ngửi.

Ninh Tri sợ đến mức muốn rút tay về.

“Quỷ chị, thơm.” Lục Tuyệt mím môi, ánh mắt có chút ngượng ngùng, đôi môi anh khe khẽ chạm lên đầu ngón tay màu hồng nhạt.

Hơi ấm phả lên đầu ngón tay.

Ninh Tri trợn tròn mắt, trái tim như có con thú nhỏ đang chạy vòng quanh, ngứa ngáy, tê rần rần.

Rõ ràng là đang làm một hành động ái muội như vậy, nhưng Lục Tuyệt lại dùng đôi mắt thuần khiết nhìn cô, làm cô ngất ngây muốn chết.

Vừa đơn thuần vừa gợi cảm, anh phạm quy.

Lúc này, Lục Tuyệt buông lỏng đầu ngón tay Ninh Tri, đầu ngón tay vẫn còn sót nhiệt độ của anh, “Quỷ chị, muốn hôn.”

Lục Tuyệt hôn đầu ngón tay vẫn không thỏa mãn, ánh mắt rơi vào đôi môi hồng nhuận của Ninh Tri, anh muốn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của quỷ chị.

“Muốn hôn, muốn hôn quỷ chị, muốn hôn em.” Lục Tuyệt lặp đi lặp lại, anh thành thật và thẳng thắn, nắm tay Ninh Tri, nói với cô rằng anh muốn hôn cô.

Anh vẫn nhớ đến cảnh tượng hôn quỷ chị trên cáp treo nhiều năm trước.

Mặt Ninh Tri đỏ bừng, ậm ậm ừ ừ, cún con đang cầu xin một nụ hôn, ai từ chối được chứ?

Cô đặt tay lên vai Lục Tuyệt, “Anh cúi đầu.”

Lục Tuyệt nghe lời ngoan ngoãn cúi đầu, môi mỏng áp lên môi Ninh Tri.

Đã lâu không hôn, Lục Tuyệt vừa non nớt lại trúc trắc, không hề có kỹ thuật, anh vội vã liếm khóe môi Ninh Tri, Ninh Tri vòng tay qua cổ từ từ chỉ dẫn anh.

Cả người Lục Tuyệt căng cứng, anh thích quỷ chị hôn anh như vậy.

Lục Tuyệt nếm được ngon ngọt, anh càng muốn nhiều hơn.

Trong gương, bóng dáng cao lớn màu đỏ đè cô gái trước bồn rửa mặt, hai tay to ôm chặt lấy vòng eo thon thả của cô.

Một lúc sau, bóng dáng mảnh mai trong vòng tay anh biến mất.

Đôi môi mỏng của Lục Tuyệt ướt át, không chạm được đến sự mềm mại, lồng ngực trống rỗng, mất đi hơi ấm.

Đôi mắt rũ xuống của anh run lên, hàng mi dài che khuất bóng tối trong mắt anh.

Căn phòng im ắng.

Ninh Tri trở mình, khoang miệng dường như vẫn thoang thoảng hương vị thanh mát của Lục Tuyệt. Anh học quá nhanh, vừa rồi cô gần như không thở nổi.

Đôi môi hơi sưng đau, lần đầu tiên cô cảm nhận thấy, Lục Tuyệt nào có phải là cún con, anh chính là sói con.

Anh dần bộc lộ nanh vuốt của mình.

Ngày hôm sau, Ninh Tri nhớ đến chuyện xuyên không tối qua, cô vội vàng tìm tin tức.

Lần này, nội dung tin tức đã thay đối, người tử vong biến thành chỉ có một người là giáo sư Viên, không có Phương Du Chúc, cũng không có ai bị thương.

Ninh Tri đã trải qua những sự kiện được ghi chép trong tin tức, cô không hề ngạc nhiên.

Biết tin bạn gái của Nguỵ Tinh không chết, trong lòng cô dâng lên một niềm vui khó tả, giống như lần đó cứu bà ngoại Lục Tuyệt vậy. Vì hành động nhỏ của cô mà đã cứu được mạng người khiến từ tận đáy lòng cô thấy rất vui.

Trong phòng nghiên cứu, mọi người có thể nhìn ra hôm nay tâm trạng Nguỵ Tinh rất tốt.

“Có chuyện gì vui thế?” Có người không nhịn được hỏi Nguỵ Tinh.

“Ngày mai là sinh nhật bạn gái, tan làm xong tôi sẽ cùng cô ấy mừng sinh nhật.” Nguỵ Tinh cười nhe răng, vừa sáng lạn vừa ngốc ngốc.

“Tôi còn tưởng anh có chuyện gì vui lắm.” Đồng nghiệp trêu chọc anh.

“Đối với tôi mà nói, sinh nhật của bạn gái tôi là một sự kiện đáng để vui mừng, cảm ơn vì cô ấy có mặt trên đời.” Nguỵ Tinh gãi gãi đầu, “Nhưng mà, đúng thật là tôi có chuyện càng quan trọng hơn, nếu tôi thành công, nó sẽ thành chuyện mừng cực lớn.”

Bên cạnh, đồng nghiệp nam đã có gia đình nghe cái hiểu ngay, anh vỗ vỗ Nguỵ Tinh, “Nhóc này được đấy, đang tính cầu hôn à?”

Nụ cười của Nguỵ Tinh trông càng ngốc, anh không phản bác lại lời nói của người kia, như thể ngầm đồng ý.

“Được rồi, chúc chú thành công, bọn anh chờ uống rượu mừng.”

“Anh Thành, mượn lời chúc của anh, nếu thành công, bữa trà chiều ngày mốt tính vào phần em.”

“Yên tâm, chú chắc chắn thành công.”

Lục Tuyệt vểnh tai nghe, nhất là khi nghe Nguỵ Tinh tổ chức sinh nhật cho bạn gái, anh mím chặt môi, anh không biết sinh nhật Tri Tri vào ngày nào.

Khi tan làm, Lục Tuyệt xách ba lô đỏ đi thang máy xuống, Nguỵ Tinh đi theo anh.

Vừa bước đến cửa, một bóng người nhỏ nhắn lao tới, ôm chầm lấy Nguỵ Tinh.

“Anh tan làm rồi, khi nãy em còn đang nghĩ có nên vào sảnh ngồi đợi anh hay không.” Phương Du Chúc ôm eo Nguỵ Tinh làm nũng.

Trên đường, dòng người qua lại, Nguỵ Tinh hơi xấu hổ, anh xoa xoa đầu bạn gái, “Em chờ thêm chút nữa, giờ anh vẫn chưa đi được.”

“Vâng ạ.” Phương Du Chúc thông cảm buông eo anh, thay vào đó nắm lấy tay anh. Cô thích nhất nắm tay bạn trai, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Bên cạnh, đôi môi mím chặt của Lục Tuyệt thả lỏng khi nhìn thấy chiếc ô tô màu đen dừng trước mặt.

Tri Tri đến đón anh rồi.

Cửa xe mở ra, Phương Du Chúc nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc, “Chị Tri Tri.”

Ninh Tri ngơ ngác, cô thấy Phương Du Chúc đứng ngoài xe đang niềm nở chào hỏi.

Phương Du Chúc lớn hơn Ninh Tri vài tuổi, nhưng vì Ninh Tri đã cứu cô ấy, hơn nữa, Ninh Tri trông điềm tĩnh và ít nói nên Phương Du Chúc không thể kiềm chế được mà lần nào cũng gọi chị Tri Tri.

Ninh Tri nhìn khuôn mặt tươi cười của đối phương, cô cong mắt, “Rất vui khi được gặp chị ở đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.