Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 96



Trong phòng thí nghiệm.

Nguỵ Tinh vui cười toe toé phân phát trà chiều.

“Chú em được đấy, cầu hôn thành công rồi?” Đồng nghiệp nam nhận lấy trà chiều của Nguỵ Tinh rồi nháy nháy mắt với anh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nguỵ Tinh mỉm cười gật đầu, “Thành công rồi.”

“Thằng nhóc này, anh đây chờ được uống rượu cưới của chú.” Đồng nghiệp nam vỗ vỗ Nguỵ Tinh vai, “Không dễ dàng gì.”

Sau khi nam đồng nghiệp thở dài, anh đột nhiên phản ứng lại, tại sao anh lại nghĩ Nguỵ Tinh không dễ dàng?

Nguỵ Tinh cười nói: “Đến lúc đó chắc chắn sẽ mời anh, anh ló mặt thôi là em vinh hạnh rồi.”

Sau đó, Nguỵ Tinh đưa một cốc đồ uống nóng cho Thẩm San San, “Vị dâu mà em muốn nè.”

Thẩm San San ngẩng đầu nhận lấy cốc nước, thấy vẫn còn nóng, “Anh chu đáo quá, biết phải gọi đồ uống nóng cho con gái.”

Nguỵ Tinh sờ sờ đầu, “Vị hôn thê của anh thích đồ uống nóng, cô ấy thường nói rằng đồ lạnh không tốt cho sức khỏe.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thẩm San San đột nhiên bị nhét một ngụm thức ăn cho chó, cô nàng vẫn chân thành nói: “Chúc mừng.”

“Cảm ơn.” Nguỵ Tinh rời đi.

Thẩm San San nhìn bóng lưng của anh, không thể giải thích được, đột nhiên cô có cảm giác Nguỵ Tinh thật là chung tình.

Nguỵ Tinh bưng một ly trà trái cây vị thanh đạm đến trước bàn làm việc của Lục Tuyệt, “Thiếu gia Lục Tuyệt, đây là trà chiều của cậu, cậu nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”

Lục Tuyệt không trả lời.

Nguỵ Tinh không hề để bụng, anh đã quen với trạng thái này của Lục Tuyệt, anh đặt trà hoa quả xuống, xoay người chuẩn bị trở lại chỗ ngồi.

“Chờ đã.” Lục Tuyệt chầm chậm nói.

“Thiếu gia Lục Tuyệt, còn có chuyện gì sao?” Nguỵ Tinh quay lại.

Hôm nay Lục Tuyệt mặc một chiếc áo nỉ mỏng có mũ màu đỏ, mọi người xung quanh đều mặc đồ mùa hè mát mẻ, mà anh mặc áo dài tay nhưng không hề cảm thấy nóng nực chút nào, khuôn mặt tuấn tú vẫn rất sạch sẽ sảng khoái.

Nguỵ Tinh đợi Lục Tuyệt nói.

“Làm thế nào để tổ chức sinh nhật, cậu.” Ngày hôm đó Lục Tuyệt nghe được chuyện Nguỵ Tinh muốn tổ chức sinh nhật cho bạn gái.

Nguỵ Tinh ngẩn ra, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, “Thiếu gia Lục Tuyệt đang hỏi tôi làm thế nào để tổ chức sinh nhật cho bạn gái?”

Lục Tuyệt mím môi, anh gật đầu.

Nguỵ Tinh chia sẻ: “Tôi đã đặt bàn ở nhà hàng cô ấy yêu thích nhất, sau đó cùng nhau ăn cơm và còn cầu hôn nữa.”

Lục Tuyệt nghiêm túc lắng nghe, không nghe được điều anh muốn tìm hiểu, anh tiếp tục hỏi Nguỵ Tinh, “Quà sinh nhật.”

“Quà sinh nhật ấy à?” Nguỵ Tinh chỉnh lại kính, trên khuôn mặt tuấn tú đột nhiên có chút ngượng ngùng, rất là hiếm thấy.

Lục Tuyệt chớp mắt, ra hiệu cho anh mau trình bày.

“À ừm….sắp đến sinh nhật Ninh tiểu thư rồi à? Mỗi người đều có sở thích khác nhau, Thiếu gia Lục Tuyệt, anh có thể để ý xem bình thường cô Ninh thích gì, đang thiếu cái gì.” Nguỵ Tinh uyển chuyển đổi chủ đề.

Thế nhưng, Lục Tuyệt không hiểu mấy thứ lắt léo này, không nhận được câu trả lời mà mình muốn biết, Lục Tuyệt lặp lại câu hỏi: “Quà sinh nhật.”

Nguỵ Tinh đỏ bừng cả tai.

Anh chàng ngoảnh đầu, nhìn xung quanh, phát hiện không có ai chú ý đến bên này mới nhích lại gần Lục Tuyệt.

Nguỵ Tinh hạ thấp âm lượng nói với Lục Tuyệt: “ Thiếu gia Lục Tuyệt, tôi tặng... món quà sinh nhật mà tôi tặng là chính mình.”

Đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt tràn đầy sự mơ hồ lại kèm theo ít ngạc nhiên nhìn Nguỵ Tinh, có thể tặng chính mình làm quà sinh nhật? Làm sao tặng?

“Tôi là của Tri Tri.” Lục Tuyệt nói với Nguỵ Tinh.

Anh vốn thuộc về Tri Tri, không cần tặng.

Nguỵ Tinh kinh ngạc phát hiện, Thiếu gia Lục Tuyệt đã kết hôn hơn nửa năm, làm sao mà vẫn còn ngây thơ mơ màng như vậy?

Nguỵ Tinh cũng là tay mơ không có kinh nghiệm gì cả.

Anh chỉ có thể nói một cách uyển chuyển: “Thiếu gia Lục Tuyệt, chuyện này khác, tôi nói tặng chính mình là kiểu kia...”

Lục Tuyệt mặc một chiếc áo nỉ có mũ màu đỏ, mái tóc rủ xuống che đi vầng trán, giữa hai lông mày còn hiện lên nét ngoan ngoãn, ánh mắt thuần khiết, nhìn thế nào trông cũng non hơn cả sinh viên đại học, anh truy hỏi, “Kiểu kia?”

Nguỵ Tinh khó lòng giải thích, anh dáo dác nhìn xung quanh, rồi ghé sát tai Lục Tuyệt nói gì đó.

Tai của Lục Tuyệt đỏ bừng, mặt Nguỵ Tinh cũng đỏ.

“Hai ông nhõi ngây thơ đang thảo luận cái gì thế?” Đột nhiên, Nguỵ Tinh bị người phía sau vỗ một cái, sợ tới mức vội vàng đẩy đẩy kính.

Thẩm San San nhét tài liệu trong tay vào tay Nguỵ Tinh, “Em làm xong kế hoạch rồi.”

Cô ấy nhìn bộ dạng của Nguỵ Tinh và Lục Tuyệt, híp híp mắt, tò mò quá đi, “Anh và Lục Tuyệt đang nói gì thế? Mặt đỏ hết cả lên, bộ dạng trông như chột dạ.”

Nguỵ Tinh ôm lấy tài liệu, anh vội nói: “Không có chuyện gì, anh nhớ là còn có việc phải làm, anh đi trước.” Nói xong, anh liền bước nhanh về chỗ ngồi.

Thẩm San San quay đầu lại nhìn Lục Tuyệt, anh chớp mắt, lập tức cúi đầu xuống, giả vờ bận rộn gõ máy tính, mà dưới mái tóc đen ngắn, vành tai vẫn đỏ ửng.

Thẩm San San tò mò muốn chết, hai người này không biết đang trao đổi bí mật nhỏ gì.

Lục Tuyệt bắt đầu đắm mình vào thế giới riêng, trong lòng chỉ nghĩ đến những gì Nguỵ Tinh đã nói với anh.

Quà sinh nhật, tặng mình cho Tri Tri.

Đến tối, Ninh Tri phát hiện Lục Tuyệt thi thoảng lại trộm nhìn cô.

“Sao vậy?” Cô ngừng thoa kem dưỡng thể, quay đầu nhìn người cứ đứng thẫn thờ bên cạnh.

Lục Tuyệt lặng lẽ nhìn cô không đáp lời, anh muốn hỏi Tri Tri xem có thích anh là quà sinh nhật tặng cô không.

Nhưng Nguỵ Tinh nhắc nhở anh rằng không nên để đối phương biết quà sinh nhật, nói ra rồi thì không còn gì bất ngờ nữa.

Không nhận được câu trả lời, Ninh Tri nghĩ nghĩ rồi liền đưa cho anh kem dưỡng thể trên tay, “Anh muốn bôi giúp em?”

Đôi mắt đen tuyền của Lục Tuyệt hơi sáng lên, anh vui vẻ cầm lấy cái lọ nhỏ, “Giúp Tri Tri bôi.”

Ninh Tri quý trọng làn da trắng như tuyết của mình, ngày nào cũng chăm sóc, bảo vệ làn da.

Vừa rồi cô đã bôi chân cùng eo, còn lại cánh tay chưa bôi, cô vươn tay về phía Lục Tuyệt, “Anh biết bôi không?”

“Không ngốc, anh.” Lục Tuyệt tủi thân nhìn Ninh Tri, anh không phải đồ ngốc.

Ninh Tri bị ánh mắt tủi thân của anh chọc cười.

Lục Tuyệt đi đến bên cạnh cô, tựa vào bàn trang điểm, anh cúi xuống nắm cổ tay Ninh Tri.

Khác với cánh tay cường tráng của anh, cổ tay của Ninh Tri rất đẹp.

Tay của Tri Tri trắng quá.

Tay của Tri Tri thon quá.

Thích tay của Tri Tri.

Lục Tuyệt bóp kem dưỡng thể ra lòng bàn tay rồi thoa lên mu bàn tay và cổ tay Ninh Tri, từ từ bôi lên trên, động tác vụng về mà dịu dàng, da Tri Tri mịn mịn.

Một mặt trời nhỏ nhảy ra.

Hai mặt trời nhỏ nhảy ra.

Ninh Tri nhìn thấy mặt trời nhỏ lần lượt nhảy ra khỏi khung tâm trạng, cô không ngờ Lục Tuyệt bởi vì bôi kem dưỡng thể giúp cô mà vui mừng đến mặt trời nhỏ cũng nhảy ra.

Cô nhìn Lục Tuyệt trước mắt, anh cúi đầu, dưới ánh đèn, lông mày thanh tú mềm mại thuần khiết, vẻ mặt cô cùng nghiêm túc và tập trung.

Có hơi ngốc, lại ngoan đến quá đáng.

Lục Tuyệt thoa rất nhanh, trên tay anh dính đầy mùi thơm của kem dưỡng thể của Ninh Tri, anh chớp mắt, cúi đầu ngửi  tay, “Mùi thơm của Tri Tri.”

Đôi mắt của Lục Tuyệt trong vắt, chỉ ngửi đầu ngón tay thôi, nhưng Ninh Tri cảm thấy hành động của anh rất ái muội.

Cô đỏ mặt cất kem dưỡng thể đi, “Anh mau đi rửa tay.”

Lục Tuyệt lắc đầu từ chối, “Không rửa, mùi thơm của Tri Tri.” Muốn giữ lại.

Nhóc mọt sách thế mà học được từ chối rồi.

Ninh Tri thu thập mặt trời nhỏ, đếm qua đếm lại chỉ có 20 cái, cộng số còn trong kho nhỏ trước đó thì chỉ có 264 mặt trời nhỏ, cách biệt quá xa với con số mục tiêu 800 mặt trời nhỏ.

Nghĩ vậy, Ninh Tri lấy kem dưỡng thể vừa cất đi, cô cố ý hỏi Lục Tuyệt “Anh thích mùi hương của kem dưỡng thể?”

Lục Tuyệt gật đầu, “Thích mùi của Tri Tri.”

“Vậy thì em sẽ khiến cả người anh đều thấm đượm mùi này, anh muốn không?”

Đôi mắt đen của Lục Tuyệt sáng lên, “Muốn, cả người đều là mùi của Tri Tri.”

Ừm, cá nhỏ ngây ngốc đã cắn câu.

Ninh Tri bắt đầu nhiệm vụ mỗi ngày ép cạn mặt trời nhỏ, cô bảo Lục Tuyệt cởi đồ ngủ ra nằm trên giường.

Khi nãy Lục Tuyệt đã tắm, giờ đang mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu đỏ có in những bông hoa lớn màu vàng, khuôn mặt tuấn tú càng thêm tuấn mỹ như ngọc.

Anh rất ngoan, những ngón tay thon dài bắt đầu cởi từng cúc của bộ đồ ngủ.

Động tác của Lục Tuyệt có chút vội vã, vài cái liền cởi đồ ngủ ra, “Tri Tri, Tri Tri được rồi.”

Tri Tri muốn giúp anh thoa thơm thơm.

“Anh qua đó nằm lên giường.” Ninh Tri cầm kem dưỡng thể đứng dậy.

Lục Tuyệt nghe lời, sải vài bước lớn đến bên giường lớn rồi nằm thẳng xuống.

“Anh quay người lại đi, em bôi lên lưng cho anh trước.” Ninh Tri nghĩ đến việc cô chưa từng chạm vào lưng anh, cũng không biết mặt trời nhỏ không.

Lục Tuyệt lăn một cái, đầu nghiêng lên gối lên gối, quay lưng lại với Ninh Tri, giọng nói trầm thấp còn kèm theo chút thúc giục, “Tri Tri có thể, anh.”

Ninh Tri bước lên giường, ngồi bên cạnh Lục Tuyệt, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn kỹ lưng Lục Tuyệt.

Anh có thói quen chạy bộ vào buổi sáng mỗi ngày nên luôn duy trì được thân hình cân đối, không gầy yếu, cũng không vạm vỡ cơ bắp. Mà chỉ có lớp cơ mỏng, cân đối, đường nét uyển chuyển, lộ ra vẻ gợi cảm khó tả.

Ánh mắt Ninh Tri rơi vào eo Lục Tuyệt, eo gầy căng cứng như ẩn chứa sức mạnh vô hạn.

Vô thức khiến người ta nhìn mà đỏ mặt.

Tầm mắt dịch xuống, cô thấy vết sẹo nông ở thắt lưng bên trái, nhạt hơn vết sẹo cô thấy trước đây.

Đầu ngón tay cô lướt nhẹ trên đó, đây là vết thương anh chịu thay cô.

Lục Tuyệt nằm sấp lên gối, đôi mắt đen láy nhìn tủ đầu giường bên cạnh chờ Tri Tri giúp mình bôi thơm thơm, Tri Tri lâu quá, sao vẫn chưa bắt đầu.

Anh chớp mắt, giây tiếp theo, toàn thân anh không kìm được mà căng cứng, mười mặt trời nhỏ rực rỡ ló dạng từ khung trên đầu anh.

Eo ngưa ngứa, hơi thở mềm mại, nóng ẩm phả vào eo làm cột sống Lục Tuyệt tê dại.

Anh quay đầu lại, thấy Tri Tri đang nhẹ nhàng hôn vào eo anh.

Trong khung trên đỉnh đầu, từng mười cái mặt trời nhỏ một lần lượt nhảy ra ngoài, sáng lấp lánh một vùng.

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Lục Tuyệt sáng lấp lánh, tóc mái trên trán bị gối cọ đến rối tung, anh cắn chặt gối, yếu ớt chống lại cảm giác thoải mái kỳ lạ truyền đến từ eo.

Tri Tri thích eo mình.

Ninh Tri chỉ hôn nhẹ vài cái, vừa ngẩng đầu đã thấy đỉnh đầu của Lục Tuyệt chi chít mặt trời nhỏ, cô không ngờ anh lại thích đến vậy.

Cô trực tiếp bóp kem dưỡng thể lên lưng anh, lòng bàn tay áp xuống, có thể cảm nhận được từng lớp cơ của Lục Tuyệt đều căng chặt dưới bàn tay cô.

“Anh thả lỏng một chút, đừng căng thẳng.” Ninh Tri cho rằng đây là lần đầu tiên của Lục Tuyệt nên anh hơi sợ.

Lục Tuyệt không biết nên thả lỏng như thế nào, anh chỉ thấy rất thoải mái, tay nhỏ của Tri Tri rất mềm rất mềm, động tác bôi thơm thơm cho anh cũng rất dịu dàng, anh rất thích.

Dáng người của Lục Tuyệt hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn tam giác ngược, trên rộng dưới hẹp.

Hai tay Ninh Tri từ từ xoa xoa xoa nắn hai bên lưng anh rồi lần xuống tán đều theo những đường cong săn chắc mịn màng.

Mỗi khi tay cô di chuyển, mặt trời nhỏ trên đầu Lục Tuyệt lại nhảy ra.

Mặt trời nhỏ thứ năm mươi.

Mặt trời thứ sáu mươi.

……

Ninh Tri một đám màu vàng lấp lánh, cô cong mắt, “Thích em bôi thơm thơm lên lưng anh không?”

Lục Tuyệt cắn gối, đôi mắt đen láy ướt át, khi nghe câu hỏi của Ninh Tri, anh trầm giọng thật thà trả lời: “Thích.”

Về sau cũng muốn Tri Tri bôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.