Nữ Phụ Gả Thay Bị Sủng Hằng Ngày

Chương 55: Pn 1 Ngoại Truyện Về Tư Đồ Di





Hồn phách cuối cùng của Tư Đồ Di cũng tan biến theo Yêu Cảnh.

Khoảnh khắc ấy, gã có cảm giác như được giải thoát từ tận đáy lòng, vô cùng thoải mái.Trước đây đấu một trận sống mái với Thuần Dương Tiên Quân, gã vốn không nghĩ đến chuyện sống sót, khó khăn lắm Tiên giới mới xuất hiện một người có thế lực ngang hàng với gã.Gã ước gì Thuần Dương Tiên Quân đánh cho sảng khoái, càng ước đối phương dùng linh kiếm chém chết mình.

Thời gian qua thống khổ quá rồi.Tư Đồ Di nghĩ vậy.Mỗi lần nghĩ đến Liên Y, trong lòng gã lại có cảm giác đau đớn như khoét xương moi tim.Dù gã là Ma Tôn, dẫu cho gã tìm được nhiều mỹ nhân giống như Liên Y, nhưng mọi thứ đều không hiệu quả.

Chỉ cần nhớ đến Liên Y là con tim gã quặn thắt, đau đến nỗi không kiềm chế được.Tư Đồ Di oán hận Liên Y, rốt cuộc nàng đã dùng phép Tiên gì? Dù nàng không còn ở cạnh mà vẫn khiến lòng gã khó chịu như vậy.

Nghĩ đến đó...Nàng đúng là Tiên tử xấu xa đến tận cùng!Những ngày kế tiếp, Tư Đồ Di luôn đổ tội làm gã đau đớn mệt mỏi lên đầu Liên Y.Nữ nhân trong Ma cung nhiều như vậy, người nào cũng giống nàng nhưng chẳng ai là nàng.Trước đây gã quyết đấu với Thuần Dương Tiên Quân, không hiểu vì sao bị cổng Yêu giới hút vào rồi thoát được một cách kỳ quái, Thuần Dương Tiên Quân trúng đòn chết người.


Ban đầu Tư Đồ Di còn cảm thấy vui sướng, nhưng trăm năm kế tiếp lại vô cùng hiu quạnh khó chịu.

Sau này ở Yêu giới, hôm nào gã cũng nghĩ nếu sớm biết như vậy, thà rằng năm ấy chết chung với Thuần Dương Tiên Quân cho xong.Vì vậy lúc Tư Đồ Yếm đốt trụi Yêu giới, Tư Đồ Di không hề sợ hãi.Gã chỉ cảm thấy cuối cùng mình được giải thoát.Thằng nhóc năm xưa bị gã nhốt dưới hầm giam, nay đã trở thành thiếu niên dưới sự dìu dắt của Thanh Phong.

Khí chất sáng sủa như vầng trăng trên người nó chẳng khác nào Thanh Phong, đó là thứ mà cả đời gã không bao giờ có.Hẳn là Tiên tử và Tiên quân mới có, không phải thứ mà Ma tu như hắn có được.Tư Đồ Yếm đã thành Tiên quân, Tư Đồ Di cũng không bất ngờ.Dù sao mặt mũi và tính cách Tư Đồ Yếm đều giống Liên Y, hắn và Liên Y như nhau, đôi khi thật sự làm người ta cảm thấy hắn sạch sẽ không nhuốmbụi trần.

Mặc dù sống ở Ma cung, xung quanh là xương trắng chất chồng nhưng trong lòng hắn như có một đài gương sáng.Hồi ở Yêu giới, Tư Đồ Di trông thấy cô nương ở bên cạnh Tư Đồ Yếm.

Trong lòng gã có cảm giác khó nói, gã chỉ cảm thấy Tư Đồ Yếm quá may mắn.Đến giờ phút này, Yêu giới bị đốt trụi, cuộc đời dài đằng đẵng của gã cũng đến hồi kết thúc.Tư Đồ Di lại vào Luân Hồi.Trước khi bước vào Luân Hồi, gã tình cờ gặp được Thanh Phong Đạo nhân.

Thanh Phong nhận ra gã nhưng không hề nói chuyện, tất nhiên gã cũng nhận ra đối phương, không hề để ý đến ông.Nhưng khi hai người sắp bước lên hành trình mới, Tư Đồ Di chợt nói một câu: "Đồ đệ nhà ông giỏi lắm, có thể khiến ông tự hào rồi.""Ha ha." Thanh Phong mỉm cười vuốt râu: "Như nhau cả thôi."[1][1] Có lẽ ý ông muốn nói ngươi cũng tự hào vì có người con như vậy.

Tuy Tư Đồ Di và Thanh Phong đều vào Luân Hồi, nhưng gã và ông không hề chung đường.Những mảnh hồn của Thanh Phong đều đầy đủ, còn của gã lại vỡ nát bét.Thanh Phong là người hiền lành, cả đời làm việc tốt, công đức vô lượng.

Mà gã là Ma Tôn đời đầu, chẳng làm được mấy việc tốt, tội ác chất chồng.

Vì vậy Tư Đồ Di bị chuyển kiếp đến Nhân giới, nhận hình phạt mười kiếp người thấp hèn nhất.Làm kẻ thấp hèn nhất không đáng sợ, dù sao gã là Ma Tôn đời đầu, chưa từng cảm thấy mình cao quý; tuy nhiên mỗi lần gã chuyển từ kiếp này sang kiếp khác, ký ức đều không bị xóa bỏ.Dù bị tra tấn đày đọa thế nào, gã đều nhớ về Liên Y, hơn nữa ký ức ngày càng khắc sâu theo thời gian.Lúc nhìn người ta húp canh, một quãng hồi ức ngắn ngủi sẽ đột ngột hiện lên trong đầu gã...Liên Y bưng bát canh nóng hổi và đi về phía gã, cất giọng nhỏ nhẹ ấm áp:"Phu quân, chàng nếm thử nhé?"Mỗi khi nhìn người ta vận xiêm y đẹp đẽ, gã sẽ nhớ Liên Y từng thức khuya khâu vá y phục cho mình.

Rõ ràng nàng là Tiên tử nhưng vẫn khăng khăng..."Y phục của phu quân ta, đương nhiên ta phải tự tay làm."Tư Đồ Di gần như bị hồi ức ép cho phát cuồng.Gã ở Ma giới lâu như vậy, đã từng cố tình quên Liên Y.Nhưng những lời nàng nói, những gì nàng làm đều như đao đục rìu khắc, đâm sâu vào trong lòng gã.Sao nàng lại tuyệt vời như vậy...Tư Đồ Di cũng không hâm mộ người khác được cơm ngon áo gấm, càng không hâm mộ họ có thể ăn chơi mua vui thâu đêm suốt sáng.

Chẳng qua nhìn thấy những cảnh tương tự vô sô lần, gã lại không ngừng nhớ về Liên Y.Trước đây gã còn nói Tư Đồ Yếm may mắn, bởi vì hắn luôn có Tiểu Phượng Hoàng bên cạnh.Nhưng ngẫm lại, chính gã cũng từng là người may mắn biết bao.Tiên tử trên chín tầng trời cao xem trọng gã, biết gã là người phàm nhưngvẫn bằng lòng gả cho gã.Sao nàng lại tốt như vậy?Thời khắc chuyển sang kiếp thứ mười, Tư Đồ Di đã hoàn toàn nhận ra sai lầm của mình.Trải qua bao đời chuyển kiếp, gã từng đầu thai thành ăn mày xin ăn bên lề đường, lão hòa thượng mắt mù tai điếc, kẻ hầu tàn tật hai chân, đời nào cũng chết bất đắc kỳ tử, cuối đời chưa bao giờ được sống thọ và chết tại nhà.Bấy giờ gã mới hoàn toàn nhận ra.Thật ra Liên Y không hề làm phép khiến cuộc sống gã đau khổ từng ngày, mà là nàng đối xử với gã quá tốt.Tốt đến nỗi gã không quên được nàng, nhưng bây giờ có nói gì cũng quá muộn màng.Thế là ở kiếp thứ mười, Tư Đồ Di đầu thai thành một người tu hành.Gã ăn chay niệm Phật mỗi ngày, ẩn mình trong một ngôi chùa nhỏ.Những lúc nhàn rỗi, gã thường ngẩn người ngắm trời xanh, tưởng như Liên Y vẫn là Tiên tử trên chín tầng trời.Lần này cũng không ngoại lệ, gã chết dưới đòn sét ầm ầm.


Ngôi chùa nhỏ của gã bị sét đánh vang dội trong đêm nên bốc cháy, gã không kịp chạy khỏi.Sau khi qua mười kiếp, Tư Đồ Di lại chuẩn bị từng bước cho lần đầu thai thứ mười một.Gã đã chấp nhận cái chết bất đắc kỳ tử nhiều lần.Tư Đồ Di làm quá nhiều việc ác nên mười kiếp luân hồi đều kèm theo ký ức, mỗi một kiếp lại chồng chất trên người, bao kiểu chết thảm thiết không ngừng xông tới giày vò tinh thần gã trong từng giấc mộng về đêm.Dù vậy, ở kiếp thứ mười một, Tư Đồ Di vẫn mang theo ký ức của nhiều kiếp trước.Xem ra Ông Trời không định tha cho gã.Chẳng qua hoàn cảnh lần này tốt hơn đôi chút, gã đầu thai thành đứa trẻ mồcôi, cha mẹ mất sớm.May mà có được linh căn.Vì vậy sau này Linh Sơn tổ chức đại hội chọn đệ tử, gã cũng được chọn vào.Tuy kiếp này gã chỉ là một đệ tử có Tam Linh Căn bình thường, nhưng may mắn được vào Tiên môn lần nữa.Chắc là không cần phải nhận lấy khổ sở nữa...Tư Đồ Di nghĩ vậy.Nhưng niềm vui sướng ấy chẳng kéo dài bao lâu, trong chốc lát gã lại trở nên bình tĩnh.Tư Đồ Di không thể nói rõ là vui vẻ hay kích động, gã lạnh nhạt nhìn mọi thứ xung quanh.

Kinh nghiệm mười kiếp đủ khiến lòng gã trở nên điềm tĩnh thản nhiên, vì vậy sau này làm bất cứ việc gì, gã đều giống như nhìn ngườita mà làm, chẳng khác nào một kẻ ngoài cuộc.

Cơ thể này chỉ là cái vỏ để gã sống nhờ, không có gì tác động được vào tinh thần gã.Gã vốn tưởng rằng đời này vẫn sống cùng ký ức nặng nề chồng chất, nhưng có lẽ Ông Trời ngại lòng gã chưa thông suốt, vì vậy giở trò trêu chọc gã.Ở đại hội dành cho đệ tử nhập môn, Tư Đồ Di trông thấy Liên Y Tiên tử ngồi trên cao.Đó là Liên Y Tiên tử bằng xương bằng đẹp.Đôi mắt đẹp không nhiễm bụi trần, làn da trắng nõn như ngọc Dương Chi thượng hạng.Nàng yên tĩnh ngồi trên cao, nhìn không chớp mắt vào các đệ tử vừa đến, ánh mắt không hề có cảm xúc hay gợn sóng.Giống như tiên nữ trong tranh.

Đối xử bình đẳng với mọi người.Trong lòng Tư Đồ Di như có ngọn lửa thiêu đốt, gã nhìn ngắm Liên Y.

Cuộc đời như khúc gỗ trôi quá lâu, cuối cùng vì nàng mà lóe lên ánh lửa.

"Ô kìa, nàng chính là Liên Y Tiên tử sao? Đẹp quá.""Nàng có đạo lữ chưa nhỉ? Ngươi nói xem ta có cơ hội không?""Quả là Tiên nữ, nàng vất vả xuống phàm trần một chuyến.

Đẹp quá đi mất, phải nói là các nương nương trong hậu cung của Hoàng đế chẳng đẹp bằng một nửa nàng.""Phải đó, không biết sau này sẽ có lợi cho Tiên Quân nào đây?"Tư Đồ Di nghe thấy những câu giống như năm xưa, lòng gã càng muốn gào thét.Ban đầu Liên Y ở bên gã, hôm nào gã cũng nghe hàng xóm láng giềng bàn luận những câu này.

Ai nấy đều biết Liên Y đẹp, có lẽ nàng đã nhìn ra suy nghĩ của Tư Đồ Di nên sau này không thường ra ngoài.

Mặc dù thỉnh thoảng ra ngoài, nàng cũng sẽ che đi nửa mặt, đồng thời nắm tay gã dạo phố.

Liên Y chủ động chứng minh mình là hoa đã có chủ để Tư Đồ Di không phải lo lắng.Chẳng qua trước đây gã không hề biết Liên Y khổ công thôi.Trải qua nhiều đau đớn như vậy, Tư Đồ Di lại gặp được nàng.Gã không kìm nổi niềm vui sướng như điên, đồng thời cũng hoảng hốt lo sợ.Gã muốn đến gần nàng nhưng lo lắng mình sẽ dọa nàng chạy lần nữa.Sau nhiều lần rối rắm, cuối cùng Tư Đồ Di "vô tình gặp được" Liên Y Tiên tử trong một đêm trăng tròn hoa thắm.Gã đã sớm nghe nói khuya nào Liên Y cũng luyện kiếm, đoán chắc nàng sẽ đi đường này về.

Sau hai canh giờ đợi chờ đau khổ, cuối cùng gã nhìn thấy Liên Y khoan thai bước đến từ hướng đối diện.


Chính là nàng.Đúng là nàng rồi!Dù là cử chỉ hay thần thái, nàng đều giống y như bóng hình trong đầu gã cả trăm cả ngàn lần.Tư Đồ Di lấy ra toàn bộ linh thạch mình có, gã cản đường nàng rồi nói thẳng: "Tặng nàng này."Bây giờ gã là một nam nhân khỏe mạnh tràn trề, hơn nữa còn cao hơn Liên Y một cái đầu.Nhưng cao hơn cũng không có tác dụng, ở Tông môn này, nàng có vai vế rất cao.Nàng là Đại sư tỷ của các đệ tử trong Tông môn, đồng thời là đồ đệ thân truyền của Chưởng môn và tất cả Tông chủ, đồng thời là tiểu sư muội của vị Tiên Quân nào đó đã phi thăng, có thể nói cả Tông môn này cưng chiều mỗi Liên Y.Tất nhiên Tư Đồ Di biết số linh thạch gã tặng không lọt nổi vào mắt nàng.Nàng được cưng chiều như vậy, ngày thường Chưởng môn và các sư huynh có gì quý giá đều tặng cho nàng, làm sao Liên Y có thể nhìn tới mấy cục đá nhỏ mà gã tặng chứ?Đừng nói vật nhỏ như vậy, cho dù là núi đá ngọc Bắc Hải hay rìu phỉ thúy Nam Sơn, chỉ cần Liên Y muốn, các sư huynh sẽ lập tức đưa đồ đến trước mặt nàng.Nhưng càng như thế...Tư Đồ Di càng không cam lòng.Liên Y vốn thuộc về gã, vốn dĩ chỉ cần một mình gã đối xử tốt với nàng, sao bây giờ lại đến lượt cả đám người cưng chiều nàng hả? Tư Đồ Di hơi sầu não.Nhưng cho dù phiền muộn, bây giờ gã cũng không dám làm càn trước mặt Liên Y."Ngươi là...?" Ánh mắt lành lạnh của Liên Y vẫn không hề thay đổi.

Tư Đồ Di hơi ngẩn ra, thầm nghĩ quả nhiên nàng không còn nhớ gã nữa.

Cũng đúng, Liên Y chuyển kiếp rồi, đương nhiên không cần nhớ về chuyện cũ.Hồi ức thống khổ là một sự tra tấn với nàng, không nhớ được cũng tốt.

Gã không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình, chỉ cảm thấy ngày càng phiền chán.Liên Y thấy gã không nói chuyện, nàng cũng không hỏi tên nữa.

Dù sao chuyện này thường hay xảy ra, nàng sẽ không vì một túi linh thạch cấp thấp mà nhớ tên một sư đệ."Liên Y Tiên tử, ta có thể trở thành..." Tư Đồ Di chưa kịp nói xong đã bị nàng ngắt lời."Không cần, ngươi cầm về đi." Liên Y ném lại túi linh thạch cho gã, ánh mắt nàng không sầu cũng chẳng vui, cho dù nhìn ai cũng vậy, thấy Tư Đồ Di cũng thế, không có ngoại lệ.

Cũng phải thôi, vì sao phải nhìn gã bằng ánh mắt khác? Dăm ngày ba bữa các sư đệ lại tặng quà cho nàng, có người vừa tặng đã bỏ chạy, có người còn đứng ở đây nói vài câu với nàng.

Giống như bây giờ vậy.Liên Y không bị bất kỳ kẻ nào làm cho động lòng.Ngay từ đầu nàng đã cảm thấy mình hơi khác thường.Vì sao nàng không thể cảm nhận được "cảm giác động lòng" mà sư tỷ nói...!Về sau nàng hỏi sư phụ, sư phụ nói rằng rễ tình của nàng đã đứt, không thể cảm nhận được tình cảm nam nữ chốn phàm trần.Lúc đầu biết được chuyện này, Liên Y còn u sầu một hồi.Nhưng thời gian dần trôi, nàng nhìn thấy các sư ca sư tỷ mình hợp lại rồi chia tay, bỗng dưng cảm thấy cắt đứt tình duyên cũng không có gì không tốt, ít nhất không cần bị tổn thương."Liên Y Tiên tử, nàng nhận đi mà!" Tư Đồ Di nói: "Coi như ta bồi thườngcho nàng, hiện giờ ta chỉ có bấy nhiêu, đợi sau này có thứ gì hay, ta tuyệtđối đều tặng cho nàng!"Liên Y hơi nghi ngờ.Nàng không biết vì sao đệ tử Tam Linh Căn này lại ảo tưởng đến vậy.Tam Linh Căn chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn, hơn nữa cả đời tuyệt đối không thể phi thăng.

Liên Y không phải người chỉ dựa theo linh căn Tam Lục Cửu, nhưng nàng cũng không muốn đến gần vị sư đệ nhiệt tình quá lố này."Liên Y Tiên tử, những gì ta nói đều là..." Tư Đồ Di còn muốn đến gần, Liên Y đã rút trường kiếm ra và đặt trên cổ gã.

Mũi kiếm sáng loáng, lạnh lẽo thấu xương.Làm sao Tư Đồ Di không nhận ra kiếm khí được...Đương nhiên gã biết chứ, kiếm khí kiểu này chứng tỏ nàng thật sự nổi giận."Không cần, cắt đứt sự nhớ nhung của ngươi." Liên Y lạnh lùng nói: "Ta tu đạo Vô Tình, sau này ngươi hãy cút càng xa càng tốt, còn dám lại gần, ta sẽ thật sự ra tay!"------oOo------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.