Nữ Phụ Gả Thay Bị Sủng Hằng Ngày

Chương 6





"Làm tốt lắm, Âm Âm."Tư Đồ Yếm mở to mắt, từ từ thích ứng với cơ thể xa lạ này.

Hắn đứng dậy nhìn ngắm bốn phía, đánh giá căn phòng trống rỗng một phen.

Một chiếc bàn bằng gỗ dài liên miên bất tận cùng với vật tổ đang rừng rực chân hỏa nói cho hắn biết, hắn đã về đúng chỗ rồi.Cuối cùng, ánh mắt hắn rơi xuống tờ giấy trên mặt bàn, mực trên giấy còn chưa khô, chữ viết như rồng bay phượng múa, có thể nhìn ra được, người viết thư cho hắn sốt ruột cỡ nào."Ma Thần tại thượng, đệ tử Yến Quỳ tự nguyện hiến xá, thỉnh cầu..." Tư Đồ Yếm cầm bức thư lung lay một chút, sau đó hắn xuất ra một hỏa linh chú, bức thư còn chưa ráo mực trong tay hắn lập tức bị đốt thành tro bụi.Đoạt xá trùng sinh là thủ đoạn của người bên Ma Giáo mới có thể dùng, nhưng chuyện này không hiểu sao lại giáng xuống đầu hắn.Trăm năm trước, sau khi bị trọng thương trong trận chiến Thần Ma, Tư Đồ Yếm liền khóa cơ thể của hắn xuống chỗ sâu ở địa cung, mà linh thức của hắn lại vào trong thế giới thần hồn của Thanh Phong đạo nhân.Trong thế giới thần hồn, hắn đã tự chữa lành vết thương hơn một nửa.

Thế nhưng đúng lúc này hắn lại còn có thể gặp được loại chuyện ngẫu nhiên này, có người hiến xá cho hắn.Nói chung, phương thức trùng sinh của giới Tu Tiên chỉ có hai loại, hoặc là đoạt xá trùng sinh, hoặc là có người tự nguyện hiến xá.

Thế nhưng lựa chọn hàng đầu cũng những người tự nguyện hiến xá, từ trước tới giờ đều là Ma Tôn, Ma Quân, Ma Thần, dù gì cũng là ma tu có tội nghiệt đầy mình.Người chủ động hiến xá sẽ hiến thần hồn của mình cho ma tộc để cầu nguyện vọng được đền bù.Nhưng Tư Đồ Yếm không phải ma tộc, hắn là Cẩn Dương tiên quân trong sạch được chư thần làm chứng.Nhưng cho dù vậy, hắn vẫn nhiều lần được triệu hoán tới.


Không phải hắn muốn xen vào chuyện bao đồng nhiều, mà đám người hiến xá kia trong lúc lập huyết thệ sẽ lẩm bẩm trong miệng, tìm một người mà bọn họ kỳ vọng đến giúp bọn họ báo thù.

Rất không may, Tư Đồ Yếm lại phù hợp với nguyện vọng của bọn họ."Yến Quỳ, Tam trưởng lão gọi ngươi qua!" Ngoài cửa truyền đến tiếng hô hoán của những người còn lại.Bây giờ thân phận của hắn là "Yến Quỳ", đồ đệ của Tam trưởng lão.Tư Đồ Yếm nhíu nhíu mày, Tam trưởng lão? Tam trưởng lão của Côn Luân động phủ? Đây chẳng phải là vừa hay à."Tới đây." Hắn đứng dậy đi ra cửa, đi ngang qua trước gương làm hắn hơibừng tỉnh một chút, sau đó đi ra ngoài cửa theo sư huynh của mình đến gặpTam sư thúc của hắn, Yến Tu.***Thẩm Diệu Âm ôm người giấy chậm rãi trở lại thư phòng.Chỗ con mắt của người giấy đã bị hồi hồn châm đâm rách bươm, vị trí trái tim cũng bị đâm thành con nhím.

Thẩm Diệu Âm đã rút châm ra, nhưng những lỗ kim do châm để lại thì không biến mất.Nàng dùng tay sờ lần lỗ thủng trên người giấy, sau đó nàng lấy ra một quyển sách trên giá, vừa mới chuẩn bị xé trang sách xuống, nét chữ tinh xảo trong cuốn sách lại khiến cho nàng phải dừng tay lại.Tư Đồ Yếm là một người rất quý trọng sách vở, hắn cũng không hi vọng nhìn thấy sách của mình bị xá rách tung tóe.Thẩm Diệu Âm muốn dùng trang sách mới để vá lỗ thủng trên người người giấy, nhưng nàng nghĩ lại, nếu như nàng cũng xé toang những cổ tịch này đi dán cho người giấy, vậy nàng và Quỳ Kiều có gì khác nhau chứ?Nàng chậm rãi thả cổ tịch trong tay xuống, chống cằm nhìn chăm chú vào "Tư Đồ Yếm" với trăm nghìn lỗ thủng.Trong nguyên tác chỉ miêu tả sơ qua sáu vị trưởng lão, nhưng từ câu chữ đều lộ ra phẩm hạnh của sáu người này không tốt, cuối cùng sáu vị trưởng lão này bị Ma Tôn giết chết, cũng suy tàn đến không có kết cục tốt đẹp gì.Thẩm Diệu Âm khoác tay lên đầu người giấy, nhưng không biết có phải nàng dùng sức quá không, mà trong nháy mắt nàng đụng phải, vậy mà những trang sách tạo thành người giấy rơi lả tả! Vốn người giấy còn đang đứng vững, bất chợt rời ra thành từng trang sách rơi đầy đất.Những trang sách này bay khắp phòng, căn phòng vốn gọn gàng sạch sẽ cũng bị làm cho bừa bộn.Thẩm Diệu Âm hoảng hốt, sau đó nàng ngồi xổm xuống, chậm rãi nhặt những trang sách dưới đất lên.

Những trang sách bị quấn nát này sớm không nhìn ra hình dạng ban đầu, thế nhưng những lời chú thích bên trên vẫn hoàn toàn tinh tế đẹp mắt như cũ.Chữ viết của hắn đẹp như vậy, chắc hẳn con người cũng ngay thẳng chính trực như nét chữ.Trong lòng Thẩm Diệu Âm có chút buồn buồn.Cái vị phu quân này của nàng vẫn thật đáng thương, sống dở chết dở thì thôi, không ngờ hắn còn bị các trưởng lão độc ác này giở trò tiểu nhân hèn hạ mà nguyền rủa.Hắn cũng quá thảm rồi, vốn tưởng rằng ta chính lẽ một kẻ thảm nhất trong nguyên tác, không ngờ kẻ mạnh còn có kẻ mạnh hơn, đường đường là một Tiên Quân, thế mà bị người ta âm thầm mưu hại như vậy? Chẳng tráchtrong nguyên tác không có nhắc tới kết cục của hắn, đoán chừng hắn đã sớm bị giày vò đến chết rồi.Những chiếc ngân châm này mỗi chiếc dài chừng một ngón tay, từng chiếc đâm vào tim, trăm năm chưa từng nhổ ra, đổi lại là người khác cũng sống không bằng chết.Nàng nhặt lại những trang sách bị rơi lên, sắp xếp chúng cẩn thận rồi vuốt thẳng mép giấy, đợi đến khi những trang sách bị xé xuống được nàng đặt lại lên giá sách, trong đầu nàng đột nhiên hơi ngưng lại, sau đó chính là linh quang hiển hiện, nàng nhìn thấy trong thức hải của mình xuất hiện một chiếc lá vàng sáng lấp lánh.Thức Hải là tấm gương của tính cách tu sĩ, dáng vẻ của thức hải chính là khắc họa tâm địa tốt xấu của tu sĩ.

Có tu sĩ bề ngoài quang minh chính đại, thế nhưng thức hải lại hôi không chịu nổi, khắp nơi tràn ngập mùi vị mục nát.

Có tu sĩ bề ngoài nhìn lôi tha lôi thôi, thế nhưng trong thức hải lại có một cây bồ đề, tâm sáng như Phật.Dáng vẻ của thức hải chính là dáng vẻ nội tâm của tu sĩ.

Tác dụng của thức hải rất nhiều, nhưng bản chất của nó là một chiếc kính chiếu yêu.Chính vì bản chất nó có thể phản chiếu nội tâm của một người, cho nên nó bị các tu sĩ coi là nơi tư mật nhất.

Trước kia Thẩm Diệu Âm chỉ nghe nói thức hải là một thứ đồ vừa sâu xa vừa khó hiểu, nhưng mà nàng cũng chưa từng thấy qua vật này.

Tu sĩ phổ thông sau khi nhập kỳ Luyện khí, sẽ biết thức hải của mình có dáng vẻ thế nào, nhưng Thẩm Diệu Âm không biết, trong đầu nàng chẳng nhìn thấy cái gì cả.Trước kia Thẩm Nhu còn đỏ mặt thẹn thùng nói với nàng: "Cảnh giới tốicao nhất của song tu chính là thức hải tương dung, hòa quyện vào nhau",nhưng lúc ấy Thẩm Diệu Âm không thể hiểu được, vì nàng không có thứchải, thức hải tương giao tương dung hay bài xích nhau gì đó đều không liênquan đến nàng.Mà giờ thì khác rồi.Nang nhìn chiếc lá vàng lấp lánh trong thức hải của mình, cả người tim đập rộn lên, huyết mạch sôi trào.Sau một lúc lâu, dấu hiệu dòng máu sôi trào trong người nàng cũng không dừng lại.

Lúc này Thẩm Diệu Âm mới ý thức được trong cơ thể cảm nhận được điểm bất thường không phải đến từ tâm tình kích động của nàng, mà vì linh khí trong cơ thể nàng đang lưu chuyển.Giống như là cổ mộ phủ bụi ngàn năm được mở ra, linh khí của nàng chật vật, chậm rãi khó khăn tuần hoàn trong cơ thể nàng.Linh khí của nàng đã quá lâu không được điều động, đến mức chúng như một vũng nước đọng bị nàng dằn xuống đáy lòng.Mà bây giờ vũng nước đọng này bắt đầu có chút gợn sóng, bắt đầu dung hợp với linh khí của thiên địa, bắt đầu trở thành một nguồn nước chân chính.Lúc Thẩm Diệu Âm còn chưa có thức tỉnh, nàng đều là một bé ngoan luôn cố gắng tu luyện.

Bởi vì nàng muốn lấy được sự yêu thích của chưởng môn và sư huynh, cho nên nàng muốn trở thành một người lợi hại như Thẩm Nhu.


Từ nhỏ nàng đã biết, chưởng môn cực kỳ yêu thích a tỷ, nàng liền nghĩ có phải do mình quá vô dụng, cho nên chưởng môn mới không thích nàng không? Cho nên khi còn bé, Thẩm Diệu Âm đã mạnh mẽ hạ quyết tâm, nàng muốn trở lên lợi hại như a tỷ.Thẩm Nhu luyện tập ba ngày, nàng sẽ phải luyện tập chăm chỉ năm ngày.

Thẩm Nhu luyện kiếm bảy ngày, nàng sẽ phải luyện tập mười ngày.

Thế nhưng nàng đuổi thế nào cũng không kịp, mới đầu Thẩm Phụng Thiên còn mỗi tháng sẽ tới kiểm tra tiến độ của nàng một lần, thấy nàng không có tiến bộ, Thẩm Phụng Thiên liền nói "Không biết tiến lên!" "Tầm thường không có chí tiến thủ!" "Vô dụng!"Thế nhưng lời đó là không đúng, Thẩm Diệu Âm thực sự rất cố gắng, nàng đã làm tất cả những gì nàng có thể làm rồi, nhưng nàng vẫn không có cách nào, linh khí trong cơ thể nàng cứ như cái giếng cổ khô cằn, nửa điểm linh uẩn nàng cũng không điều động ra được.Tiểu cô nương sẽ khó tránh khỏi để tâm đến những chuyện vụn vặt.Ngay khi nàng dựa theo kịch bản, "tràn đầy lòng ghen ghét" với Thẩm Nhu, nàng lại đột nhiên thức tỉnh.Thì ra nàng là một nữ phụ không có tố chất.

Sau này Thẩm Diệu Âm liền nghĩ thoáng rồi, nàng vẫn tu luyện như cũ, mặc kệ tu vi có tiến bộ hay không đều từng bước luyện tập, không nóng không vội.Không ganh đua so sánh, không vọng tưởng, trung thực ngây ngô, không gây chuyện chơi đùa lung tung, Thẩm Diệu Âm dần chấp nhận sự thật mình mà một nữ phụ không có tư chất này.Thế nhưng mà nàng thật không cam tâm, nàng cũng từng cố gắng tu luyện, thế nhưng tất cả cố gắng của nàng đều không đánh lại câu "tư chất cực kém".Lòng người sợ chấp niệm, còn nàng càng sợ chết hơn.

Thế là Thẩm Diệu Âm thu lại chấp niệm tu tiên của mình lại, thân là nhân vật nhỏ trong nguyên tác, dường như nàng không thể yêu cầu xa vời gì khác, có thể sống sót là không tệ rồi.Thế nhưng mà, nàng thật sự thật sự rất muốn biết linh khí chảy tràn cả người rốt cuộc là loại cảm giác gì.Bây giờ nàng biết rồi, cảm giác này thật sự quá thoải mái!Cả người nàng cứ như bị ném vào linh mạch sơn trì linh, được gột rửa cả thể xác và tinh thần, linh khí hùng hậu tuần hoàn trong cơ thể nàng.

Từ đầu đến chân đến cánh tay đến bả vai, một cảm giác tê dại chậm rãi lướt toàn thân.Linh khí từ từ thẩm thấu vào gân cốt của nàng, sự thoải mái này bay thẳng lên đỉnh đầu.Luyện khí tầng thứ nhất, luyện khí tầng thứ hai, luyện khí tầng thứ ba...!Nàng khống chế không nổi cũng không muốn khống chế linh khí trong cơ thể nữa.Mà linh khí bị áp chế nhiều năm trong cơ thể nàng giống như cuối cùng cũng tìm được cửa đột phát, bọn chúng tranh nhau chen lấn lưu chuyển trong gân cốt nàng.Linh căn hệ Mộc của nàng vốn là thuần túy, linh lực ứ đọng nhiều năm lại càng nồng đậm đến không hề tầm thường.Cảm giác này, chính là cường giả của thế giới sao?Thẩm Diệu Âm sảng khoái xong thì bắt đầu từ từ dẫn dắt linh khí hệ Mộc của mình lưu động, sau hai canh giờ, nàng lại mở mắt ra, đột nhiên phát hiện bản thân từ kỳ Luyện khí đã thăng lên kỳ Trúc cơ! Thanh điểm kinh nghiệm tăng vọt, Thẩm Diệu Âm rõ ràng cảm nhận được sự sảng khoái, bây giờ tinh lực dư dả, nàng cảm thấy mình có thể một chọi được mười rồi.Tu sĩ tu luyện tới kỳ Trúc Cơ mới tính là chân chính bước vào tiên đồ, bởi vì sau kỳ Trúc cơ, dung nhan sẽ mãi không thay đổi.

Thanh Xuân được bảo toàn vĩnh viễn, tuổi thọ thêm dài! Thẩm Diệu Âm lấy gương đồng trong túi càn khôn ra, nhìn chằm chằm vào mặt mình một chút.

Đẹp, đẹp quá, đẹp thực sự!Mỗi bước tu vi vào cảnh giới khác, dung mạo của tu sĩ cũng sẽ có chút biến hóa nho nhỏ.

Đại khái chính là nam càng đẹp trai, nữ càng xinh gái.Cho nên các đại lão tầng cao nhất của giới Tu Tiên trên cơ bản đều đẹp, Thẩm Diệu Âm cũng không lên tới cảnh giới cao nhất, nhưng nàng từ kỳ Luyện khí mà bước vào kỳ Trúc cơ, cũng coi như là tinh tiến vào một giai đoạn lớn.Dung mạo của nàng vốn là nằm trong mười vị trí đầu của "Mỹ nhân bảng", có điều qua hôm nay, nàng cảm thấy mình sẽ đứng trong năm vị trí đầu.Mộng cũ lặp lại, Thẩm Diệu Âm nhìn chằm chằm gương mặt trong gương kia thật lâu không nói gì.

Hơn nửa nguyên nhân nàng vui mừng không phải vì dung nhan được bảo tồn, mà vì nàng có thể mở ra thức hải, tiến vào kỳ Trúc cơ.Trong nguyên tác, sau khi nàng đến Côn Luân động phủ chưa được bao lâu thì lại chạy về.

Nhưng mà bây giờ nàng không rời Côn Luân động phủ, lại ở trong Thanh Ly cung.


Thẩm Diệu Âm không khỏi nghĩ tới, rời xa nam nữ chính còn có thể thu được cơ duyên thế này, vậy thì nàng cần nam chính làm gì? Sống lâu trăm tuổi, trở thành Tiên quân không phải tuyệt hơn sao?Nàng bỏ đi thật lớn công phu mới bình phục lại tâm thần, cảm giác thoải mái trong gân cốt cũng chầm chậm rút đi, chỉ để lại chiếc lá vàng lấp lánh trong thức hải của nàng.Thẩm Diệu Âm khôi phục lý trí, không khỏi nhớ tới kịch bản nguyên tác.Trong nguyên tác, nàng đúng là từng có thời kỳ tăng vọt thang điểm kinh nghiệm, nhưng lúc đó đều là kịch bản hậu kỳ, trong phần sau, nàng chìm đắm trong trụy lạc, trở thành Ma hậu, song tu với nam nhân của ma tộc, cuối cùng tu vi mới có thể phát triển cực nhanh.

Trong phần hậu kỳ của nguyên tác có miêu tả nàng là:"Thẩm Diệu Âm bị Hứa Thừa Phong từ chối, nàng liền vì yêu sinh hận.

Thế là trong lúc tức giận nàng tìm tới ma tộc nương tựa, tự sa đọa trở thành một nữ nhân lẳng lơ phóng túng.Ngày ngày nàng đắm chìm trong hoan ái, dần dần, nàng lại có thể khai quật được căn cốt tình dục ngàn năm khó gặp của mình.

Chỉ cần dựa vào songtu, nàng liền không cần tốn nhiều công sức nâng cấp tu vi, thì ra, nàng sớm không phải là củi mục mãi ở kỳ Luyện khí trước kia.

Tu vi đột biến làm cho nàng vui vẻ không thôi, dường như nàng cực kỳ có chấp niệm với linh lực của mình.Thẩm Diệu Âm tu luyện đến cảnh Đại thừa, nàng cũng bắt đầu muốn quay về tìm Hứa Thừa Phong hòa hợp lại.

Bây giờ nàng là tu sĩ cấp cao, vậy thì nàng hẳn đã xứng đôi với Hứa Thừa Phong rồi đi.Chỉ tiếc là Thẩm Diệu Âm ở ma tộc quá lâu, nàng đã sớm không cách nào khống chế được dục vọng của mình.

Huống hồ, căn cốt tình dục một khi bị nam nhân nhúng chàm, nàng liền biết ăn tủy trong xương mới biết nó ngon, trong đó có đủ loại, làm cho dục tiên dục tử của nàng muốn ngừng mà không ngừng được."Bây giờ Thẩm Diệu Âm nghĩ đến mình còn có căn cốt thế này, vẫn thấy cực kỳ đau đầu.

Một nữ phụ lại có căn cốt tính dục, đây cũng quá tra tấn người rồi.Câu chữ trong nguyên tác cũng không tra ra được manh mối gì, nàng không biết trong nguyên tác mình có kích phát thức hải không.Nhưng mà không quan trọng, mặc kệ là thời cơ gì để cho nàng có được lávàng, chí ít hiện tại, nàng cũng có chút bản lĩnh để tự vệ trong giới Tu tiênnày.***Thẩm Diệu Âm: Muốn nam nhân gì chứ, tu thành thần không phải tốt hơn sao!Tư Đồ Yếm: ???------oOo------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.