Nữ Phụ Hào Môn Muốn Từ Hôn

Chương 28: 28: Cầu Buông Tha 12




Lê Thiên Thiên ôm chiếc balo nhỏ nặng trĩu, không nói nên lời trước hành động trẻ con này của Diệp Thừa.
“Nặng như vậy em xách về không tiện.”
“Để anh chở em về.”
“Không cần, em cũng đang định mua xe, chút nữa tan làm sẽ đi xem xe.” Lê Thiên Thiên xua tay uyển chuyển từ chối.
“Em định mua của hãng nào?”
Diệp Thừa chặn lối đi của cô, vươn tay chỉ về phía dàn xe của mình, nói:
“Vừa lúc anh cũng muốn bán xe.

Em có nhìn trúng chiếc nào không, anh sẽ bán lại cho em với giá chiết khấu.”
Lê Thiên Thiên nhìn qua dàn siêu xe của Diệp Thừa, cười mỉa nói:
“Chút tiền của em chỉ đủ mua một cái bánh xe.”
“Anh nói là sẽ bán lại với giá chiết khấu.”
Diệp Thừa chỉ vào chiếc Ferrari màu đỏ, tiếp tục nói:
“Anh không thích màu sắc của chiếc kia, nhưng nó lại hợp với em.”
Khóe miệng Lê Thiên Thiên giật giật, cô cảm thấy Diệp Thừa đang nói đùa.
“Chiếc kia dù có bán lại nửa giá thì cũng phải hơn 200 vạn.

Em chỉ định mua một chiếc khoảng 20 vạn thôi.”
“20 vạn cũng được, anh bán nó cho em.

Hoặc là em thích chiếc nào khác thì cứ chọn, tất cả đều 20 vạn.”
Lê Thiên Thiên: …
Đang mở cửa hàng đồng giá đấy à? Tùy tiện chọn, chiếc nào cũng 20 vạn?
Lê Thiên Thiên im lặng nhìn Diệp Thừa rồi chậm rãi nhíu mày, dường như muốn thông qua con ngươi sâu thẳm của hắn để nhìn ra được điều gì đó.
Hành động của Diệp Thừa thật sự không giống với một người đang có ý định trả thù, lại kết hợp thêm đủ loại biểu hiện dị thường gần đây, hắn sẽ không thật sự muốn theo đuổi cô chứ?
Nhưng…
“Em có người mình thích rồi.”
Hô hấp của Diệp Thừa cứng lại, tim như bị bóp chặt nhưng một lúc sau lại nhớ ra người mà cô nói thích là chính bản thân hắn nên cũng dần điều chỉnh hô hấp, gật đầu nói:
“Anh không ngại.”
Lê Thiên Thiên: …
-
Tiếng gầm rú lớn từ xa truyền đến, một chiếc Ferrari màu đỏ chói mắt dần tiến vào khuôn viên đại học D khiến người qua đường đều phải quay lại nhìn.

Chiếc xe dừng lại tại bãi đậu xe dưới lầu ký túc xá nữ, một cô gái xinh đẹp với mái tóc thẳng dài bước xuống từ vị trí ghế lái.

Rõ ràng vóc dáng cô gái này không hề thấp nhưng dưới lớp áo khoác lông vũ màu trắng phồng to, trông cô mềm mụp giống hệt một cục bông.
Lê Thiên Thiên nhớ lại đủ loại ‘không bình thường’ gần đây của Diệp Thừa, nếu như cuối cùng không có một câu “Không ngại” kia thì cô gần như đã tin là hắn thật sự thích cô.
Trong lòng thầm nghĩ dù sao cũng phải bị Diệp Thừa ‘chơi đùa ’, vậy thì cô cũng nên tranh thủ chiếm chút tiện nghi.

Một xu cô cũng chưa đưa cho hắn nhưng đã trực tiếp lấy xe về đây.
Lên đến phòng ngủ, trông thấy Tần Hâm đang đứng đắp mặt nạ, Lê Thiên Thiên không khỏi kích động nhào đến ôm chặt lấy cô bạn.
“Hâm Hâm, cuối cùng cậu cũng trở lại, tối hôm qua ngủ một mình suýt chút nữa tớ đã bị hù chết!”
Mặt nạ của Tần Hâm suýt rớt, cô ấy chỉnh lại, có chút lo lắng mà hỏi:
“Cuối tháng này tớ dọn đi rồi, cậu phải làm sao đây?”
“Tớ cũng nên nhanh chóng tìm phòng thôi.

À đúng rồi, có socola cho cậu này.”
Lê Thiên Thiên mở balo, bỏ những thứ Diệp Thừa cố nhét vào ra ngoài, lấy được hai hộp socola ở bên dưới đưa cho Tần Hâm.
Nhưng lực chú ý của Tần Hâm lại dừng trên mấy món đồ mà Lê Thiên Thiên vừa bỏ ra.

Cô ấy cầm chai nước hoa của nam lên xịt thử một chút, hương tuyết tùng dễ ngửi tỏa ra xung quanh.
“Mấy thứ đồ của đàn ông này cậu lấy từ đâu ra? Sao lại còn có cả chìa khóa của Ferrari?”
Lê Thiên Thiên gạt mấy món đồ qua một bên nhường chỗ cho socola, bình thản đáp lại:
“Diệp Thừa.”
“Hả? Hai ngươi, ở bên nhau rồi?” Tần Hâm trực tiếp lột mặt nạ xuống, bắt đầu nhiều chuyện.
“Không, hôm nay không biết anh ấy trúng phải cơn gió nào, nói cái gì mà không muốn balo của tớ chứa đồ của người khác nên đã nhét đầy đồ của mình vào, lại còn nhất định bán cho tớ chiếc Ferrari với giá 20 vạn.

Còn nữa, buổi sáng tớ đến trễ nên bị phạt dọn vệ sinh, anh ấy đến làm giúp tớ.

Chưa kể trước đó anh ấy còn tỏ tình với tớ nữa.”
Lê Thiên Thiên vỗ bàn một cái, híp mắt lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, tiếp tục nói:
“Cậu nói thử xem, dựa theo mạch não của người bình thường, đây có phải là anh ấy thích tớ, muốn theo đuổi tớ hay không?”
“Đúng đúng đúng.” Tần Hâm gật đầu liên tục như giã tỏi.
“Nhưng tớ đã nói với anh ấy là tớ có người mình thích rồi, cũng cho anh ấy xem cả tin nhắn tớ thổ lộ với Quả cam, thế nhưng anh ấy lại nói không ngại!”
“Không ngại?”

Tần Hâm kinh ngạc, sau một lúc lâu suy nghĩ mới lên tiếng phân tích:
“Có thể là do Diệp Thừa quá mức tự tin, cảm thấy cho dù cậu đã có người mình thích nhưng anh ta nhất định sẽ theo đuổi được cậu.”
“Không không, không phải cái loại tự tin này, biểu tình của anh ấy lúc đó chính là kiểu thật sự không để bụng.”
“Anh ta không để bụng chuyện cậu thích người khác, nói cách khác chính là anh ta không thích cậu? Vậy sao còn đối xử với cậu tốt như vậy?”
“Vậy nên những suy đoán trước đó của tớ đều đúng, Diệp Thừa đang muốn tớ phải ỷ lại vào anh ấy, chơi lạt mềm buộc chặt một thời gian rồi lại đá tớ, báo thù việc tớ đổi anh ấy lấy 500 vạn.”
“Thật đúng là tra nam!”
Tần Hâm bị những phân tích của cô bạn làm cho chấn động, cũng không khỏi cảm thán quả nhiên giữa nam thần và tra nam chỉ cách nhau một bước.
“Vậy tiếp theo cậu định làm gì? Muốn vạch trần anh ta à?”
“Đương nhiên là phải vạch trần, tớ không dư thời gian để đùa giỡn cùng anh ấy.”
-
Tối nay máy sưởi hoạt động không tốt nên trong phòng rét căm, Lê Thiên Thiên và Tần Hâm rửa mặt xong liền ôm lấy túi sưởi chui vào ổ chăn nhỏ của mỗi người.
Lê Thiên Thiên bàn việc mở phòng tập yoga cùng với Hoàng Tiêu.
Thật ra cô vẫn luôn nghiên cứu thị trường, cũng đã chọn được ba địa điểm khá tốt.

Chờ cùng hẹn với Hoàng Tiêu đi xem và chọn xong cô cũng sẽ thuê luôn một căn phòng ở gần đó.

Và chắc chắn sẽ tìm người thuê chung vì cô không dám ở một mình.
Đang trò chuyện cùng với Hoàng Tiêu thì lại nhận được tin nhắn từ Phương Ngạn Nghiễn.
【Nghiễn: Tôi muốn từ bỏ.】
【Nghiễn: Trà sữa nhỏ nói chuyện quá đả thương người, cậu ấy bảo tôi là biến thái.】
【Nghiễn: Cô cũng cho rằng tôi là biến thái sao? Cảm thấy tôi rất ghê tởm đúng không?】
Lê Thiên Thiên nhất thời không biết nên an ủi thế nào, thật ra Tân Trạch Vũ nói như vậy một phần cũng là do lúc đó quá tức giận nên không biết lựa lời.

Nhưng cô cũng không nghĩ sẽ giúp Tân Trạch Vũ vớt vát lại ấn tượng vì dù sao cậu ấy cũng không muốn có chút liên quan gì đến Phương Ngạn Nghiễn nữa.
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Đương nhiên anh không phải biến thái, không cần phải để tâm đến lời của cậu ấy.】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Ghê tởm chưa bao giờ là tính hướng, đó là nhân phẩm.】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Việc anh đồng ý giúp tôi chuyện của Tiết Tấn Ninh đã đủ để chứng minh nhân phẩm của anh.】
【Nghiễn: Cảm ơn cô, chị em tốt.】
【Nghiễn: Tôi ủy khuất cả một ngày, đọc được những lời này của cô thì tâm tình cũng khá hơn nhiều rồi.】
【Nghiễn: Tôi cũng không thể cưỡng ép bẻ cong người khác, tôi chỉ muốn làm bạn với trà sữa nhỏ thôi nhưng không ngờ cậu ấy lại nói tôi như vậy.】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Anh đừng buồn, cậu ấy cũng không hoàn toàn nhắm vào anh đâu.

Chủ yếu là do tôi còn chưa kịp nói rõ mọi chuyện với cậu ấy mà hai người đã gặp mặt nhau, cậu ấy giận chó đánh mèo nên mới như vậy.】
【Nghiễn: Không có việc gì, tôi hiểu mà.

Tôi cũng đã xoá bạn trên WeChat, về sau sẽ không làm phiền cậu ấy nữa.】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Thật ra con người anh rất không tồi, chỉ là tương đối cảm tính.

Có phải có một số việc anh biết rõ là không nên làm nhưng lại không khống chế được mình có đúng không?】
【Nghiễn: Cô hiểu tôi thật đó chị em tốt à.】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Tuy nói việc vụng trộm tương đối k1ch thích nhưng thật ra trong tình yêu vẫn là nên quang minh chính đại thì mới gọi là tốt đẹp.】
【Nghiễn: Chị em à, những lời này của cô là có ý gì vậy? Tôi cảm thấy có ẩn ý gì đó.】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Thật ra tôi vốn không nên nói nhưng sau khi tiếp xúc tôi cảm thấy anh là người không tệ nên vẫn là muốn tâm sự cùng anh một chút.】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Tuy rằng khi tình yêu ập đến khó có thể cản được nhưng anh cũng không nên phá hỏng gia đình của người khác.】
【Nghiễn:?】
【Nghiễn: Tôi phá hỏng gia đình người khác lúc nào? Sao tôi có thể làm loại chuyện xấu xa như vậy được chứ? Cô, vậy mà lại phỏng đoán về tôi như thế!】
【Nghiễn: Uổng cho vừa nãy tôi còn xem cô là chị em tốt!】
Lê Thiên Thiên phát hiện cô không gửi tin nhắn cho Phương Ngạn Nghiễn được nữa.

Một lời không hợp liền xóa bạn WeChat à?
Nhưng Phương Ngạn Nghiễn phản ứng kịch liệt như vậy, liệu có phải trong chuyện này có hiểu lầm gì đó rồi hay không? Hẳn là cô nên tìm thời gian đến tâm sự với dì Diệp một chút.
-
Lê Thiên Thiên cho rằng có xe là có thể rời giường trễ nửa tiếng, kết quả là sáng sớm cô đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
“Đến chung cư đón anh đi tiểu miên hoa.” Mơ mơ màng màng nhận điện thoại thì nghe thấy giọng của Diệp Thừa truyền đến.
“Vì sao chứ?” Lê Thiên Thiên trở mình, mắt vẫn không mở, lẩm bẩm hỏi.
“Em tạm thời đảm nhận phần việc của trợ lý Hàn, quên rồi à?”
Cô lập tức mở mắt tiếp nhận hiện thực, hiểu ra mục đích của Diệp Thừa khi cho cô chiếc Ferrari, quả nhiên là không dễ gì chiếm được tiện nghi từ hắn.
“Cho em nửa tiếng được không?”
Lê Thiên Thiên mới vừa tỉnh ngủ nên giọng nói càng thêm mềm nhẹ khiến cho Diệp Thừa ở đầu bên kia cũng bất giác nhẹ giọng xuống.
“Được, không vội, trên đường nhớ phải cẩn thận.”
Cô không có thói quen để người khác phải đợi lâu nên sau khi cúp máy liền nhanh chóng rời giường rửa mặt sửa soạn, cố gắng lái xe đến chung cư của Diệp Thừa trong thời gian ngắn nhất.

Đến nơi cô gửi tin nhắn WeChat bảo Diệp Thừa xuống lầu.

Diệp Thừa lập tức trả lời.
【Cuồng tự luyến: Em lên đây đi.】
Lại còn muốn cô lên tận nơi mời xuống à? Có muốn cô thuê thêm người và kiệu đến để nâng xuống luôn hay không?
Lê Thiên Thiên vừa chửi thầm vừa bước vào trong sảnh, thang máy ‘đinh’ một tiếng rồi chậm rãi mở ra, Diệp Thừa đang đứng bên trong.

Hắn mặc sơ mi trắng, hai tay đút trong túi quần, đứng nghiêng người dựa vào thang máy, hơi cúi đầu.
Khoảnh khắc cửa mở Diệp Thừa cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lê Thiên Thiên thì khóe miệng tự giác cong lên.
“Vào đi.”
Lê Thiên Thiên nghi hoặc bước vào thang máy theo Diệp Thừa lên nhà, vừa đến cửa đã ngửi được mùi cháo thơm nức mũi.
Cô vẫn chưa ăn gì nên không khỏi nuốt nước miếng rồi thăm dò nhìn về phía phòng bếp, trên bàn ăn đang bày đầy các món ăn sáng.
“Vào rửa tay rồi đi múc cháo đi.”
Lê Thiên Thiên nghe thấy vậy thì vui vẻ đổi giày bước vào trong, thú thật là cô có chút hoài niệm tay nghề của Diệp Thừa.
Cô múc hai chén cháo thịt nạc nấu với trứng bắc thảo mang ra, vô cùng tự nhiên mà ngồi vào bàn, gắp một cái bánh bao nhỏ nhét vào trong miệng, ăn một muỗng cháo, cả người đều trở nên ấm áp dễ chịu.
Một quả trứng được bóc sạch sẽ được bỏ vào trong chén của cô.
Lê Thiên Thiên nâng mắt nhìn Diệp Thừa lại đang tỏ ra ân cần quá mức, nhớ tới những phân tích của cô và Tần Hâm vào tối qua, cắn một miếng trứng rồi mơ hồ nói tiếng cảm ơn.
Trong lúc đang cân nhắc nên vạch trần chuyện này như thế nào thì lại thấy Diệp Thừa gắp rau thơm trong đĩa ra bỏ vào khăn giấy chuẩn bị vứt đi, cô vội lên tiếng ngăn cản:
“Đừng vứt, để em ăn cho.”
Không ăn thì là, không ăn bông cải xanh, cũng không ăn rau thơm, quả thật là kén ăn.
Lê Thiên Thiên lựa sạch rau thơm ra rồi lại đẩy đĩa về trước mặt Diệp Thừa.
Lúc này tiếng chuông báo WeChat bỗng vang lên, cô nuốt xuống một miệng đầy rau thơm rồi mở điện thoại ra xem, là tin nhắn từ nhóm fan nhỏ của Diệp Thừa, có người tag cô vào tin nhắn thoại.
Lê Thiên Thiên bấm vào, giọng nói của cô gái người Đông Bắc truyền ra:
“Cuối tuần cô có đến câu lạc bộ đấu kiếm xem Diệp Thừa không?”
Cô nhìn Diệp Thừa một lát rồi hỏi:
“Cuối tuần này anh có đến câu lạc bộ không?”
Đuôi lông mày Diệp Thừa nhướng lên, hững hờ hỏi lại:
“Em hy vọng anh đến à?”
Lê Thiên Thiên ra sức gật đầu, trong mắt đều là mong đợi.
Khóe miệng Diệp Thừa hơi cong lên, trước sau như một ngạo kiều thanh lãnh, tựa như có chút miễn cưỡng mà đáp lại:
“Vậy thì đi.”
Diệp Thừa thấy cục bông ngồi ở đối diện nhắn tin xong thì lại tiếp tục tập trung ăn sáng nên suy đoán hẳn là cô đã hẹn với hội chị em cuối tuần đến câu lạc bộ xem hắn.
Nhưng không quá một phút sau hắn lại nhận được tin nhắn WeChat từ Dương Chức.
【Mẹ: Cuối tuần Thiên Thiên muốn đến nhà chơi, con có về không?】
Diệp Thừa:?
Nét cười nhạt trên mặt đông cứng lại, hắn giương mắt nhìn về phía Lê Thiên Thiên đang ra sức ăn.
“Cuối tuần này em không đến câu lạc bộ?”
“Không đến, em muốn đến chỗ dì Diệp làm mát xa.”
Diệp Thừa: …
Cho nên, vừa nãy là cô xác định hắn không trở về nhà rồi mới hẹn đến nhà hắn chơi?
Trong lòng Diệp Thừa như có một ngọn lửa đang nhanh chóng bùng lên nấu chín lục phủ ngũ tạng của hắn.
Lê Thiên Thiên đúng là gia hỏa không tim không phổi!
-.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.