Ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa chiếu vào chiếc giường lớn hình tròn trong phòng, bên mép giường rải đầy cánh hoa hồng.
Giữa giường, bàn tay nhỏ trắng nõn của Đường Thiên Thiên từ dưới chăn vươn ra đặt trên mắt để che bớt ánh nắng, dù đã cố thay đổi vài hướng nhưng cô vẫn cảm thấy chói.
Cánh tay to chắc đang đặt dưới cổ đột nhiên siết chặt lấy vai cô rồi kéo cô vào trong, một bàn tay to lớn vươn ra trước mặt giúp che bớt ánh sáng để cô lại lần nữa chìm vào giấc ngủ bình yên.
Cuối cùng cũng ngủ đủ một giấc no nê, hàng mi thanh mảnh của Đường Thiên Thiên khẽ run, cô dần mở mắt tỉnh dậy.
Cảm giác rõ được có một bàn tay lớn quen thuộc vẫn luôn ôm lấy mình, ngước mắt lên nhìn, Diệp Thừa đã sớm tỉnh dậy.
Thấy cô nhìn qua, đôi mắt vốn đang say đắm nhìn cô lập tức tràn đầy ý cười.
Đường Thiên Thiên bắt lấy tay Diệp Thừa, dịu dàng hỏi:
“Để cho em nằm lên mãi, không đau sao?”
Diệp Thừa mím môi cười, ý vị thâm trường mà nói:
“Không đau bằng em.”
Đường Thiên Thiên: …
Cô vùi mặt, không muốn nhìn tên đầu sỏ gây tội này nữa.
Diệp Thừa cầm một lọn tóc của cô lên rồi chậm rãi quét qua quét lại trên mặt cô, thấy cô không kiên nhẫn mà lay tay mình, hắn cười khẽ ghé vào bên tai cô, giọng điệu đầy trêu chọc:
“Tiểu miên hoa, tối hôm qua ngủ ngon không?”
Đường Thiên Thiên để lộ mặt ra, hướng vào trong lòng ngực Diệp Thừa mà dụi dụi cảm thụ hơi ấm từ cơ thể hắn, không trả lời mà hỏi ngược lại:
“Hôm qua nếu em không kịp thời ngăn lại anh sẽ thật sự đi tiếp xuống biển sao? Anh không biết biển sâu rất nguy hiểm à?”
“Lúc ấy không ý thức được nguy hiểm, trong đầu cũng chỉ có một ý niệm duy nhất là đi cứu em.”
Diệp Thừa bình tĩnh trả lời như vậy khiến chóp mũi Đường Thiên Thiên chua xót.
“Đây là lần đầu tiên anh vì em mà mất kiểm soát…”
“Là lần thứ hai.” Lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang, Diệp Thừa vẫn thấp giọng như cũ, ngữ điệu nhàn nhạt.
“Vậy lần đầu tiên là khi nào?”
“Không nói, bí mật.”
Đường Thiên Thiên đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua sau khi uống say Diệp Thừa có nói vẫn còn một bí mật chưa tiết lộ cho cô biết. Nỗi niềm hiếu kỳ nổi lên khiến trong lòng không khỏi ngứa ngáy.
“Nói cho em biết đi mà ~” Cô bắt đầu làm nũng.
Người đàn ông ngạo kiều vươn ngón trỏ ra lắc lắc trước mắt cô, cô cũng học theo bộ dáng trêu chọc của hắn trước đó, cắn nhẹ rồi dùng đầu lưỡi liếm liếm.
Kết quả là cô lập tức bị Diệp Thừa đè dưới thân, cảm nhận được thân nhiệt nóng bừng của hắn.
“Tiểu miên hoa, em đang tự rước lấy họa đó. Có biết sáng sớm nay anh đã nhịn bao nhiêu lần rồi không mà em còn trêu chọc anh như vậy?”
Cả người Đường Thiên Thiên đang đau nhức, cô không muốn mới buổi sáng đã bị lăn lộn nên lập tức xin tha, ủy ủy khuất khuất mà nói:
“Em không hỏi nữa.”
Diệp Thừa nhìn cô chằm chằm một lúc lâu rồi cúi xuống hôn, trằn trọc mút hút như muốn đem hết dục vọng dồn vào nụ hôn này.
Môi răng dần tách ra, hắn nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, chậm rãi nói:
“Lần đầu tiên là khi còn nhỏ. Ngày em rời đi, anh đã tự nhốt mình trong phòng rồi tuyệt thực ba ngày.”
Đường Thiên Thiên bỗng dưng mở to mắt, bên trong chậm rãi nổi lên một tầng sương.
Cô cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Thừa như vậy, nước trong mắt càng tích càng nhiều rồi nhanh chóng chảy ra, không thể ngăn được.
Nhưng thấy bộ dáng Diệp Thừa luống cuống tay chân lấy khăn giấy lau nước mắt giúp mình, Đường Thiên Thiên cũng không khỏi bật cười.
May mắn, chúng ta không bỏ lỡ nhau.
Bộ phim truyền hình mà Hạ Siêu Viêm đóng chính tối hôm qua đã chiếu đến tập cuối, Đường Thiên Thiên dùng thời gian ăn trưa để xem phát lại, xem xong thì cặp mắt đỏ hoe.
Diệp Thừa âm thầm thở dài nhìn những ánh mắt khác thường từ xung quanh đang đổ dồn về đây, nhỏ giọng nói với cô:
“Nếu em thật sự luyến tiếc nam chính, vậy thì để anh lập tức gọi điện cho công ty quản lý của cậu ấy, chúng ta mời cậu ấy ăn một bữa cơm.”
Đường Thiên Thiên lắc lắc đầu, rầu rĩ không vui mà xua xua tay. Mỗi lần xem xong một bộ phim truyền hình cô đều phải có một ngày buồn bã.
“Một lát nữa em sẽ ổn lại thôi, anh đừng lo cho em.”
Cô lại đeo tai nghe lên lần nữa để nghe ca khúc chủ đề do Hạ Siêu Viêm trình bày, vẫn mãi đắm chìm trong cốt truyện, Diệp Thừa có nói thêm vài câu nhưng đều bị cô xem nhẹ.
Ca khúc dần kết thúc, Đường Thiên Thiên cảm thấy tâm tình mất mát vừa nãy cũng đã tiêu tan đi ít nhiều. Cô tháo tai nghe xuống nhưng lại có cảm giác khúc nhạc dạo vẫn còn quanh quẩn bên tai, cô còn tưởng rằng vì bản thân quá đắm chìm nên sinh ra ảo giác.
Ngẩng đầu lên thì không thấy người đi cùng với mình đâu nữa, nhìn quanh một vòng lại thấy hắn đang ở giữa sân khấu nhỏ của nhà hàng.
Diệp Thừa đang ngồi trên chiếc ghế cao, một chân đặt trên thanh ngang của ghế, chân còn lại tự nhiên giẫm trên mặt đất.
Đường Thiên Thiên ngây ngốc.
Diệp Thừa đây là đang định ca hát?
Ban ngày ở nhà hàng không có ca sĩ đến biểu diễn nhưng vẫn cho phép khách hàng trả tiền để được lên hát.
Chẳng qua có rất ít khách chịu lên sân khấu, nhưng hôm nay ông chủ nhà hàng đã bị sốc trước người đàn ông trả tiền để được lên hát này.
Người lớn lên đẹp trai như vậy, nhất định là minh tinh. Nếu tuyên truyền ra ngoài thì rất nhanh thôi nhà hàng của ông sẽ trở nên nổi tiếng.
Vì vậy, với cái nhìn sâu sắc của một doanh nhân, ông chủ nhà hàng kiên quyết không thu tiền của Diệp Thừa, thậm chí còn lén kiểm tra thân phận của hắn trên mạng, ngay cả nội dung bài viết quảng cáo đính kèm với video ca hát cũng đã nghĩ xong rồi.
Những vị khách khác trong nhà hàng cũng đều rất chờ mong màn biểu diễn xuất sắc của soái ca trên sân khấu, thậm chí có người còn ngừng ăn, lấy điện thoại ra quay lại toàn bộ quá trình.
Chỉ có Đường Thiên Thiên biết rõ trình độ ca hát thực sự của Diệp Thừa là sợ tới mức nhanh chóng chạy đến lôi kéo hắn xuống sân khấu.
“Anh làm gì vậy?”
Diệp Thừa oán giận nhìn cô một cái, nói thẳng vào micro đang bật sẵn:
“Cuối cùng cũng chịu để ý đến anh rồi à?”
“Để ý đến anh, để ý đến anh, mau xuống dưới đi.”
“Mỹ nữ, cô đang cản tầm nhìn của bọn tôi đó, mau về chỗ ngồi nghe hát đi!”
Nhóm khách dưới sân khấu không biết rõ chân tướng nên sôi nổi kháng nghị bảo Đường Thiên Thiên tránh sang chỗ khác, đừng chậm trễ bọn họ thưởng thức giọng hát của soái ca.
Đường Thiên Thiên một miệng khó địch lại mọi người nên đành bất đắc dĩ mà trở về chỗ ngồi.
Đợi lát nữa những vị khách ngây thơ này sẽ biết, cô chỉ đang muốn cứu vớt lỗ tai của bọn họ mà thôi.
Khúc nhạc dạo đầu cuối cùng cũng kết thúc, người đàn ông trên sân khấu với khí chất trầm ổn, giá trị nhan sắc xuất chúng vẫn luôn nhìn về phía cô gái vừa mới ngăn cản mình ca hát, tình cảm chân thành hiện ra một cách trọn vẹn.
Nhưng khi giọng hát vừa cất lên, khán giả bên dưới suýt chút nữa đã phun nước.
Vị soái ca này là đang nghiêm túc thật à, hay vẫn là đang cố ý tỏ ra hài hước?
Quả nhiên là trời cao rất công bằng, ban cho người này khuôn mặt hại nước hại dân nhưng lại không hề ban cho giọng ca hoàn chỉnh.
Nhưng khác với biểu hiện trước khen sau chê của mọi người, Đường Thiên Thiên lại có chút kinh ngạc.
Bởi cô biết rõ trình độ ca hát trước kia của Diệp Thừa kém hơn so với hiện tại gấp mười lần, vậy nên hắn là thật sự dụng tâm học xong bài hát này, cũng thật sự dụng tâm mà hát cho cô nghe.
Diệp Thừa không có thiên phú âm nhạc, học hát cũng không nhanh, dựa trên tính toán này, hẳn là hắn đã bắt đầu học bài hát này ngay sau khi cô đề cập đến nó.
Tiểu ngạo kiều này, tuy ngoài miệng nói tức giận nhưng lại đem những gì cô yêu thích ghi tạc trong lòng, cũng không quan tâm mặt mũi mà chọc cho cô vui vẻ.
Giữa những tiếng cười nhạo, Đường Thiên Thiên đứng lên, đưa hai tay lên đỉnh đầu làm hình trái tim rồi lớn tiếng song ca cùng Diệp Thừa.
Trong tình yêu, cả hai bọn họ đều dốc hết sức, không chừa lại một khoảng trống nào.
Trở về sau chuyến du lịch, hai người còn chưa kịp thích ứng lại với cái lạnh khắc nghiệt của Bắc Thành thì đã nhận được thiệp mời kết hôn của anh trai Lưu An Kỳ - Lưu Lập.
Hải vương hồi tâm kết hôn, với tư cách là bạn tốt, Diệp Thừa trực tiếp chuyển tiền mừng vào tài khoản của Lưu Lập.
Đường Thiên Thiên nhìn một chuỗi số 0 mà Diệp Thừa vừa chuyển đi, nuốt nước miếng ghen tị mà nói:
“Làm bạn bè của anh thật tốt.”
Diệp Thừa chuyển tiền mừng xong cũng không để ý những lời này của cô, ném điện thoại xuống bàn rồi đi vào phòng bếp để cắt một ít trái cây.
Trên TV đang phát lại bộ phim truyền hình mà Hạ Siêu Viêm đóng chính nhưng Đường Thiên Thiên lại xem không vào, cô vẫn đang đắm chìm trong khoản tiền mừng kếch xù của Diệp Thừa, cầm lòng không đậu nên lên tiếng thăm dò:
“Diệp Thừa, nếu hiện tại chúng ta chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, khi em kết hôn anh cũng sẽ gửi số tiền mừng lớn như vậy à?”
Âm thanh cắt trái cây trong phòng bếp chợt ngừng lại, giọng nói lạnh lẽo của Diệp Thừa truyền ra:
“Lặp lại lần nữa?”
Đường Thiên Thiên cho rằng Diệp Thừa nghe không rõ nên liền lặp lại:
“Nếu hiện tại chúng ta chỉ là quan hệ bạn bè bình thường…”
“Chúng ta không có khả năng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, giả thiết này không thể thiết lập.” Cô vừa nói được một nửa đã bị Diệp Thừa lạnh lùng cắt ngang.
Đường Thiên Thiên: …
Kỳ thật cô chỉ muốn biết, nếu chỉ dựa vào giao tình khi còn nhỏ thì liệu cô có thể sánh ngang được với địa vị của Khương Hành và Lưu Lập trong lòng Diệp Thừa hay không?
“Em là đang nói giả thiết, khi em kết hôn, anh sẽ mừng tiền nhiều hay ít?”
“Hôn lễ của bản thân mà anh vẫn phải mừng tiền?”
Đường Thiên Thiên cảm thấy bất lực, sao chỉ hỏi một vấn đề nhỏ mà phải lao lực như vậy chứ.
“Ý của em là, em cùng người khác kết hôn…”
“Anh sẽ đến cướp cô dâu!”
1
Diệp Thừa bước ra từ trong phòng bếp, tạp dề đeo trên người vẫn còn chưa tháo, một đĩa trái cây được đặt thật mạnh lên bàn tạo ra tiếng động lớn.
Con dao gọt trái cây trong tay hắn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo kết hợp với giọng điệu u ám kia, thật sự khiến người ta không rét mà run.
Diệp Thừa dùng dao ghim một miếng táo lên đặt bên miệng, đầu lưỡi đỏ thắm tựa như đang liếm mũi dao, ngậm miếng táo trên miệng.
Khuôn mặt tinh xảo thực hiện động tác dã tính như vậy, quả thực quá mị hoặc.
Hắn buông dao rồi dùng hai tay giam giữ cô ở sô pha, nghiêng đầu đút miếng táo vào miệng cô rồi thuận thế hôn xuống, miếng táo giòn ngọt bị hai người một phân thành hai.
Diệp Thừa rời khỏi môi cô, nuốt miếng táo xuống, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm rồi trịnh trọng đưa ra lời cảnh cáo:
“Không cho phép lại đưa ra giả thiết về vấn đề em kết hôn cùng người khác. Nếu để anh nghe được lần nữa thì phương thức trừng phạt sẽ không còn là như thế này đâu.”
Đường Thiên Thiên bị hôn đến thất điên bát đảo, lúc này bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình vang lên nên cô lựa chọn đầu hàng để nhận điện thoại.
Không ngờ người gọi đến lại là học tỷ mà lúc trước cô định thuê nhà chung - Chu Nhiễm.
“Alo. Thiên Thiên à, chị phải đi rồi nên muốn cùng em nói lời tạm biệt.”
“Đi đâu ạ? Chị không ở lại Bắc Thành nữa sao?” Đường Thiên Thiên có chút kinh ngạc.
“Chị chia tay với bạn trai rồi. Em nói rất đúng, anh ta đối xử tốt với chị thật sự không phải là ưu điểm của anh ta mà là do chị ưu tú. Không có anh ta tiêu hao tinh lực của chị, chị đang tận lực chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh của đại học L, sang năm phải đi báo danh rồi.” Chu Nhiễm cười nói.
“Thật tốt quá, chúc mừng học tỷ.”
“Thiên Thiên, em nhất định cũng phải nhận ra giá trị của chính mình, cẩn thận đừng để tình yêu làm cho choáng váng đầu óc.”
“Học tỷ, chị thật dốc lòng, nói đến mức nhiệt huyết trong em bỗng dâng trào, em cũng muốn đi thi nghiên cứu sinh.”
Sau khi cúp điện thoại, Đường Thiên Thiên phát hiện có một ánh mắt thâm thúy vẫn đang nhìn cô chằm chằm.
Quay đầu nhìn lại, Diệp Thừa đang trầm mặt, không chớp mắt mà nhìn cô, âm u lên tiếng:
“Ngày mai lập tức kết hôn đi, sau khi kết hôn em thích làm gì thì làm, anh sẽ không ngăn cản bước chân nhiệt huyết sôi trào của em.”
Thấy Diệp Thừa thật sự có chút tức giận, cô ôm lấy hắn, dùng chóp mũi cọ cọ mặt hắn, thân mật mà nói:
“Lúc nãy chỉ là em bị lây nhiễm cảm xúc nên có hơi cao hứng mà thôi, thật sự chính là thuận miệng mà nói, sao anh lại không có cảm giác an toàn như vậy chứ?”
“Em một hồi hỏi anh tham gia hôn lễ của em cùng người khác, một hồi lại muốn nhiệt huyết thi lên nghiên cứu sinh, giống như anh căn bản không hề xuất hiện trong kế hoạch cuộc đời của em, anh có thể có cảm giác an toàn được sao?”
Phim truyền hình trên TV như trở thành âm thanh nền, nữ chính đang cãi nhau với nam chính rồi bỗng lớn tiếng gọi chồng.
Lúc Đường Thiên Thiên phản bác lại Diệp Thừa, không hiểu sao lại nói:
“Sao lại không nằm trong kế hoạch cuộc đời của em được? Anh là một phần quan trọng tạo thành cuộc đời em, đừng nóng giận nha chồng…”
Vừa dứt lời, bản thân Đường Thiên Thiên cũng ngây người.
Sao cái từ "chồng" này cũng gây truyền nhiễm vậy?
Càng ngây ngốc hơn chính là người được gọi - Diệp Thừa.
Cả người hắn sững sờ ngồi đó, nếu không phải hàng mi khẽ rung thì dù có nói là ảnh tĩnh cũng sẽ có người tin.
Yết hầu không ngừng lên xuống, hắn nặng nề hỏi một câu:
“Vừa nãy em gọi anh là gì?”
“Không gọi là gì cả.”
Đường Thiên Thiên muốn nhân lúc hỗn loạn để chạy trốn nhưng lại bị hắn tóm chặt đè lên sô pha.
“Gọi lại một lần nữa.” Giọng nói khàn khàn của Diệp Thừa như đang mê hoặc.
“Em muốn đi vệ sinh, rất gấp, buông em ra đi!”
Đường Thiên Thiên không ngờ Diệp Thừa lại mẫn cảm với cái xưng hô này như vậy, cô nghĩ ra đủ loại cớ để chạy thoát.
“Gọi lại một lần nữa rồi anh sẽ buông em ra.”
Cô dùng thanh âm cực nhỏ, yếu ớt mà gọi một tiếng: “… chồng.”
Khóe miệng Diệp Thừa nhếch lên quét sạch tất cả khói mù vừa nãy, hắn cười khẽ một tiếng rồi vô cùng nghiêm túc mà đáp lại:
“Ơi.”
Đường Thiên Thiên: …
[Lễ Tình Nhân]
Hôm nay, Đường Thiên Thiên đã cảm nhận được nỗi sợ hãi khi bị trưởng bối chi phối.
Bốn vị trưởng bối Đường An Tường - Chu Nãi Hinh cùng Diệp Đào - Dương Chức đã tự lên kế hoạch cho toàn bộ quá trình đính hôn.
Buổi lễ bắt đầu lúc sáu giờ tối nhưng công tác chuẩn bị đã bắt đầu từ giữa trưa. Đường Thiên Thiên và Diệp Thừa vẫn luôn bị sắp xếp đến không cách nào thoát được.
Trang điểm, thử quần áo, nghe giảng giải quá trình… Mọi quy định của tiệc đính hôn long trọng không kém so với hôn lễ nên thành ra Đường Thiên Thiên có chút sợ hãi với việc kết hôn.
Đầu óc cô hoàn toàn choáng váng, người chủ trì cứ liên tục nói về quá trình làm lễ nhưng một câu cô cũng nghe không vào.
Ngồi hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng trang điểm xong, giữa trưa cái gì cũng chưa ăn, cũng không kịp tìm để ăn thì Đường Thiên Thiên đã bị sắp xếp lên xe cùng với Diệp Thừa để đi đến nơi tổ chức tiệc.
Ngồi trên xe, Đường Thiên Thiên chỉ biết nuốt nước miếng mà nhìn hàng quán dần lướt qua hai bên đường.
Đói thật sự, bây giờ cô chỉ cần ăn một thanh sô cô la cho đỡ đói cũng được.
“Em ăn sô cô la không?”
Diệp Thừa đột nhiên ghé sát bên tai cô hỏi một câu, sau đó trong tay cô liền nhiều thêm một viên sô cô la được bọc giấy vàng.
Đường Thiên Thiên kinh ngạc đưa mắt nhìn rồi nhanh chóng hôn lên miệng Diệp Thừa một cái, sau đó cô bóc giấy gói đem sô cô la nhét vào trong miệng, giơ ngón tay cái về phía hắn.
Diệp Thừa lại "biến" ra một cái bánh ngọt nhỏ, một túi bánh quy nhỏ, một chai nước khoáng nhỏ, tất cả đều đưa cho cô.
“Anh đoán em hẳn là chưa được ăn gì nên cố ý lấy trộm cho em, mau ăn đi, một lát nữa là đến nơi tổ chức tiệc rồi.”
Diệp Thừa thật đúng là con giun sống trong bụng cô mà.
Hắn giúp cô mở túi bánh, cười khanh khách mà nhìn cô nhét đồ vào miệng đến mức hai bên má phình lên, vươn ngón trỏ ra chọc chọc, không khỏi trêu đùa:
“Hamster nhỏ.”
“Mới đính hôn đã phiền phức như vậy, kết hôn không phải là còn mệt hơn sao?” Đường Thiên Thiên không khỏi cảm thán.
“Em muốn kiểu hôn lễ như thế nào?”
Đường Thiên Thiên nhét vào miệng một miếng bánh quy rồi đáp:
“Không cần nghi lễ trang trọng gì đâu, làm đơn giản thôi là được. Người thân bạn bè ngồi ăn cùng nhau, tốt nhất là tổ chức trong một nhà kính trồng hoa tràn đầy sương mù lượn lờ. Trước kia em từng xem qua ảnh chụp hôn lễ như vậy trên mạng rồi, thật sự rất ấm áp.”
Lời này khiến Diệp Thừa suy nghĩ sâu xa.
“Nhưng kết hôn đại biểu cho hứa hẹn, nếu không long trọng một chút thì sẽ có lời ra tiếng vào không tốt từ bên ngoài.”
“Ôi, em cũng chỉ nói vậy mà thôi, anh đường đường là Thái Tử gia của Diệp thị, sao lễ kết hôn có thể không long trọng được chứ. Huống chi em còn trông mong thu được một khoản tiền mừng kếch xù nữa mà.”
“Sau lễ đính hôn hôm nay anh sẽ đem toàn bộ thu nhập của mình nộp lên cho em, em sẽ liền chướng mắt chút tiền mừng này thôi.”
“Đừng đừng, em căn bản sẽ không quản tiền, anh vẫn là tự mình giữ lấy đi.” Đường Thiên Thiên không muốn đem tinh lực dùng trên việc này.
“Số tiền lớn có nhà hoạch định tài chính chuyên nghiệp quản lý, em chỉ cần giữ tiền tiêu vặt của anh là được.”
Đây vẫn là lần đầu Đường Thiên Thiên nghe thấy chuyện chủ động từ bỏ quyền chi phối tài sản kếch xù, chỉ cần một chút tiền tiêu vặt, thế giới của người có tiền thật khó hiểu.
“Vợ nhà người khác đều giữ tiền tiêu vặt của chồng.” Diệp Thừa lại bổ sung thêm một câu.
Đường Thiên Thiên: …
Loại chuyện này mà cũng muốn sánh ngang với người khác, thật đúng là không kết hôn thì không biết được giá trị của cuộc sống độc thân.
Đường Thiên Thiên dần tăng tốc độ nhai lên, cuối cùng trước khi đến bữa tiệc cô cũng kịp ăn sạch tất cả, một giọt nước cũng không chừa lại.
Vào đến phòng thay đồ, nhân viên thấy môi cô phai màu, biết cô và vị hôn phu ngồi cùng một xe đến đây nên ý vị thâm trường cong môi cười nói:
“Vợ chồng son… đều gấp không chờ nổi.”
Đường Thiên Thiên: …
Được rồi, hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, cô không giải thích nữa, quá mệt mỏi.
Vừa nãy vì một lòng muốn che giấu chuyện mình ăn vụng nên cô không quá để ý xung quanh, lúc này vào đến sảnh tiệc mới biết, đây chẳng phải là nơi cô giải trừ hôn ước với Diệp Thừa hay sao?
Giữa sân khấu đã từng là nơi Lý Trác Mỹ thông báo nhận lại đứa con gái ruột của mình.
Việc kinh doanh công ty của bà ta đã sớm xảy ra vấn đề, thật ra không phải chỉ cần có tài chính là có thể giải quyết, nghe nói bà ta cũng đã làm mất sạch toàn bộ tiền đầu tư của con rể.
Lần này, có khả năng Lý Trác Mỹ lại phải đối mặt với vấn đề phá sản lần nữa, mà trong tay bà ta lại chẳng còn đứa con gái nào để đổi lấy tiền.
Thu lại những suy nghĩ linh tinh, cô nghe thấy người chủ trì buổi lễ bảo hai người trao nhẫn đính hôn cho nhau.
Đường Thiên Thiên và Diệp Thừa thân mật nhìn nhau, lần lượt đeo nhẫn vào ngón giữa cho đối phương, cũng thông báo với mọi người hôn lễ sẽ được cử hành vào ngày sáu tháng sáu.
Vẫn là ngày tháng cũ, địa điểm cũ, con người cũ, chỉ là muộn hơn một chút. Mọi thứ lại trở về khởi điểm ban đầu.
Phòng tập yoga của Đường Thiên Thiên và Hoàng Tiêu đã trang hoàng xong mọi thứ nhưng vì suy xét đến vấn đề sức khoẻ nên cả hai người quyết định sẽ khai trương sau ba tháng nữa, khi các hoá chất độc hại đã bay hơi đi hết.
Lần này kéo dài đến đầu tháng sáu.
Hôn lễ của cô và Diệp Thừa cũng đang đến gần, cô bận rộn cả hai đầu nên không khỏi cảm thấy bản thân mình sắp trở thành con quay.
Đường Thiên Thiên dạy xong một lớp yoga, vừa tiễn học viên ra về liền nhận được tin nhắn từ cửa hàng váy cưới nhắc cô đến thử đồ nên cô lại tất bật mà chạy đến đó.
Hôm nay Diệp Thừa có buổi lễ ký kết mua bán sáp nhập công ty quan trọng nên phải trễ một chút mới có thể đến cửa hàng váy cưới.
Đường Thiên Thiên cũng chỉ có thể mặc thử váy rồi nhờ nhân viên cửa hàng chụp ảnh lại giúp cô, sau đó đợi Diệp Thừa đến rồi hai người cùng nhau chọn.
Trên thực tế, mấy bộ cô mặc thử đều là Diệp Thừa đặt làm riêng cho cô.
Tổng cộng có sáu bộ váy cưới, ba bộ váy dạ hội và ba bộ váy dự tiệc.
Bây giờ cô phải mặc thử rồi chọn ra năm bộ trong số mười hai bộ để bên phía lên kế hoạch cho lễ cưới xác định lại chính xác trình tự xuất hiện ở buổi lễ của mỗi bộ.
Sau khi Đường Thiên Thiên thử vào bộ váy cưới truyền thống màu đỏ với mũ phượng và cầu vai, những bộ khác liền không lọt vào mắt cô. Bộ này quá mức tinh xảo, sau khi mặc vào liền có chút phong phạm của bậc mẫu nghi thiên hạ.
Vốn dĩ muốn chờ Diệp Thừa đến xem ảnh rồi chọn nhưng bây giờ cô lại nóng lòng muốn chia sẻ cho hắn xem nên liền trực tiếp gửi ảnh qua WeChat.
Lễ ký kết của Diệp Thừa đã kết thúc, hắn đang ngồi lại cùng với ban giám đốc của công ty mới sáp nhập để bàn luận một chút về quy tắc chi tiết sau sáp nhập.
Khi một vị cấp cao của công ty bị thu mua đang báo cáo công việc, vì muốn biểu đạt sự thân thiện gần gũi nên anh ta vẫn luôn vừa cười vừa nói.
Bởi vì hội nghị lần này làm chậm trễ việc cùng vợ đi thử váy cưới nên tâm tình Diệp Thừa vốn dĩ đã không vui, lúc này thấy đối phương liên tục cười nên hắn càng thêm bực bội.
Đối phương sững sờ trước câu hỏi này nhưng may mắn là phản ứng mau lẹ nên liền đáp lại:
“… Có thể cùng hợp tác với tiểu Diệp tổng, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh vui vẻ.”
“Muốn cười thì đi ra ngoài cười đi, khi nào cười đủ rồi thì quay vào báo cáo tiếp. Được rồi, người tiếp theo lên đi.”
Đối phương xấu hổ không biết có phải thật sự đi ra ngoài hay không nên đứng tại chỗ chần chừ một lúc, mãi tới khi chiếc điện thoại đang im lặng của Diệp Thừa chợt sáng lên.
Diệp Thừa đưa mắt nhìn qua, thấy rõ người gửi tin nhắn WeChat đến là ai nên lập tức bấm xem.
Là ảnh chụp tiểu miên hoa mặc một thân váy đỏ đội mũ phượng, khí chất vốn dĩ mềm mại nhưng dưới sự phụ trợ của lễ phục bỗng trở nên khí thế hơn, vô cùng mê người.
Mọi người trong phòng hội nghị đều nhìn thấy tiểu Diệp tổng vừa mới không cho người khác cười lại đang chậm rãi cong môi.
Sắc mặt cũng không còn quạnh quẽ như cũ, đối với vị quản lý cấp cao suýt chút nữa bị đuổi ra ngoài cũng khoan dung mà nói:
“Người vừa nãy còn cười đến rất vui vẻ, tiếp tục báo cáo đi.”
Quản lý cấp cao và những người khác: …
Tâm tình của ông chủ thật sự rất khó nắm được.
Theo quy tắc của thế hệ trước, trước hôn lễ một ngày cô dâu và chú rể không thể gặp mặt nhau.
Nhưng Đường Thiên Thiên không ngờ mình lại nghe được quy tắc này từ trong miệng Diệp Thừa chứ không phải từ bốn vị trưởng bối.
Khi cô bỗng nhiên được nghe đến quy tắc này thì Diệp Thừa đã thu dọn xong mọi thứ và chuẩn bị ra cửa.
Dù cho Đường Thiên Thiên có hỏi qua vài người bạn thì bọn họ đều nói dường như ngày nay có rất ít người trẻ tuổi tuân theo loại quy tắc cũ này, nhưng cô cũng không quá nghi ngờ gì về quyết định của Diệp Thừa, chuẩn bị tìm Tần Hâm hoặc Hoàng Tiêu đến ngủ cùng mình một đêm.
Tần Hâm và Hoàng Tiêu lại cực kỳ nghĩa khí, cả hai cùng đến để trải qua đêm độc thân cuối cùng trước tân hôn với Đường Thiên Thiên.
Mà thật ra Đường Thiên Thiên cũng cảm thấy rất kỳ quái, dựa theo tác phong trước đây của Diệp Thừa, hắn tuyệt đối sẽ không vì cái gọi là quy tắc cũ mà để cô ở lại chung cư một mình.
Tán gẫu với Tần Hâm và Hoàng Tiêu một lúc cũng sắp đến mười hai giờ, cô buồn ngủ ngáp một cái, chuẩn bị ngủ.
Lúc này thật không ngờ rằng lại bị hai người chị em tốt cưỡng ép bắt tỉnh lại, lôi kéo dắt cô xuống lầu, đẩy lên một chiếc xe đã sớm được chuẩn bị.
Đường Thiên Thiên ngơ ngác trước loạt hành động này của hai người, nếu bọn họ không phải là chị em tốt của cô thì cô thật sự muốn báo cảnh sát.
Hỏi một đường cũng không nhận được đáp án, vào thời điểm cô định dò hỏi một lần cuối cùng thì xe bỗng dừng lại trước một con hẻm bình thường.
Cô nắm chặt tay hai người bên cạnh đi qua hẻm nhỏ tối tăm.
Nơi phía cuối có ánh sáng phát ra, lúc ra khỏi hẻm nhỏ liền thấy trên nóc một căn nhà cũ ba tầng ở bên tay phải có một nhà kính trồng hoa đang sáng lên ánh đèn vàng ấm áp.
Nhìn từ xa đã thấy các loại hoa tươi được trang trí bên trong, còn có cả sương bốc lên không khác gì chốn bồng lai tiên cảnh.
Đường Thiên Thiên đi theo hai người chị em tốt lên tầng ba, nhà kính trồng hoa không lớn, chỉ có thể kê một cái bàn cho khoảng mười người ngồi.
Một nửa số người đã ngồi vào bàn.
Khương Hành, Lưu Lập, cùng bốn vị trưởng bối cười đứng lên, cha bước đến nắm lấy tay cô.
Khương Hành đảm đương nhiệm vụ chủ trì cũng lên tiếng:
“Xin mời chú rể lên sân khấu.”
Đường Thiên Thiên ngẩng đầu lên nhìn, Diệp Thừa đang đeo tạp dề, tay phải cầm đĩa rau xào đứng ở cửa nhà kính.
Khúc nhạc dạo thường được dùng trong hôn lễ vang lên, Diệp Thừa chậm rãi bước về phía Đường Thiên Thiên, tiếp nhận tay cô từ trong tay Đường An Tường, tay trái nắm tay cô, tay phải bưng đĩa rau xào, trang nghiêm bước theo tiếng nhạc đi đến sân khấu phía trước.
Mặc dù một người đang mặc một cái áo thun to rộng, một người vẫn còn đeo tạp dề nhưng cả hai vẫn thực hiện không ít nghi thức như nói lời hứa hẹn, trao nhẫn và hôn nhau. Trong qua loa lại có chút trịnh trọng.
Ở thời điểm bọn họ sửa miệng cho nhau gọi cha mẹ, dù biết đây không phải là buổi lễ kết hôn chính thức nhưng hốc mắt bốn vị phụ huynh đều đã ươn ướt. Càng nhiều hơn chính là niềm vui mừng.
Tất cả khách đều đã ngồi vào chỗ, Diệp Thừa hắng giọng, đặt tay lên eo Đường Thiên Thiên, cùng cô cúi chào mọi người rồi nói:
“Bởi vì tiểu miên hoa nhà tôi đặc biệt thích kiểu hôn lễ giản dị tự nhiên như thế này nhưng dưới tình huống thực tế là không thể chân chính tổ chức buổi lễ như vậy nên chỉ có thể chọn tại thời điểm bắt đầu ngày mới này, dùng phương thức này để thỏa mãn nguyện vọng của em ấy. Cảm tạ các vị thân thích bạn bè đã thức đến giờ này để tham dự buổi lễ cùng chúng tôi. Những món ăn ở đây đều là do tôi làm, chúc mọi người ăn uống ngon miệng.”
Giờ phút này cảm xúc của Đường Thiên Thiên rất hỗn loạn, cô lặng lẽ thì thầm vào bên tai Diệp Thừa:
“Lúc đó em chỉ là thuận miệng nói mà thôi, hơn nữa ý tứ biểu đạt chính là muốn bớt chút quá trình phức tạp, cũng không phải là muốn tổ chức nhiều thêm một lần hôn lễ.”
Diệp Thừa nghiêm túc nhìn cô mà đáp lại:
“Mặc kệ có phải em thuận miệng nói hay không, chỉ cần là em muốn, anh đều sẽ vì em mà thực hiện.”
Đường Thiên Thiên nhìn sâu vào đôi mắt như chứa cả ngân hà kia, nơi đó còn có cả quý trọng mà Diệp Thừa dành cho cô.
Đổi trái tim của em lấy trái tim của anh mới biết được tình cảm đậm sâu đến mức nào.
Hương thơm tỏa ra khắp bốn phía nhà kính, thanh âm nâng ly cạn chén, nói cười chúc phúc như sưởi ấm toàn bộ bầu trời đêm.
Camera được đặt bên ngoài nhà kính lưu giữ lại toàn bộ khoảnh khắc ấm áp này.