Nữ Phụ, Hôm Nay Phải Rời Đi

Chương 8



Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Hương

Tôi không chịu đựng được trước sự truy hỏi của Lâm Nguyệt Bạch, cuối cùng vẫn nói ra.

Sau đó, tôi thu hoạch cái tên Cố Trình Tiềm thích nói lảm nhảm, anh tự tay bóp méo những thiết lập mà tác giả xây dựng cho anh, ngoại trừ thi thoảng có hơi độc mồm độc miệng.

Tôi: "...."

Tôi đã động lòng.

Anh đã theo đuổi tôi tầm khoảng nửa năm, cuối cùng tôi với anh ở bên nhau.

Ngày hôm đó, sau khi tôi ăn cơm xong, đột nhiên bụng đau thắt lại, tôi định gọi điện thoại cho Lâm Nguyệt Bạch, nhưng cuối cùng người xuất hiện chính là Cố Trình Tiềm.

Lâm Bạch Nguyệt quyết tâm đem quân của cô ấy giao cho tôi.

Cố Trình Tiềm đưa tôi đến bệnh viện, tôi bị viêm ruột thừa cấp tính.

Bởi vì bố mẹ tôi ở một thành phố cách nơi đây rất xa, cuối cùng chỉ có anh ở lại chăm sóc tôi.

Sau khi trải qua cuộc phẫu thuật, tôi yếu ớt nằm trên giường bệnh. Nửa đêm, tôi giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy anh nằm phờ phạc bên giường bệnh, trong lòng tôi có dòng nước ấm chảy qua.

Tôi khẽ xoay người, khiến anh giật mình, anh mở mắt ra, lo lắng nói: "Tớ đã hỏi bác sĩ qua, phẫu thuật viêm ruột thừa sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của cậu, đừng lo lắng."

Tôi đột nhiên muốn bật khóc.

Trong đêm yên tĩnh này, chỉ vì câu nói của anh.

Tôi "ông nói gà, bà nói vịt" hỏi anh: "Cậu thích tớ ở điểm gì?"

Anh có vẻ hơi bất ngờ, sau đó liền giải thích.

Nói rằng vào ngày hôm đó nhìn thấy tôi cho con mèo hoang ăn ở cổng trường, đang cho nó ăn tôi đột nhiên bật khóc. Bình thường tôi là cô gái vui vẻ hòa động, hành động lấy tay áo lau nước mắt của tôi, khiến cho anh cảm thấy đau lòng.

Sau đó, liền để ý đến tôi nhiều hơn.

Để ý và để ý, dần dần thì chìm đắm và lúc nào không hay.

Chuyện này tôi vẫn còn cũng nhớ rõ, chuyện này xảy ra khi tôi vừa mới xuyên sách.

Ngày hôm đó, tôi gọi một phần thịt nướng ở bên ngoài đang định quay về trường ăn, khi đi ngang qua cổng trường, tình cờ nhìn thấy chú mèo hoang, tôi cũng đang nuôi một chú mèo đen, lòng thương cảm trào dâng.

Tôi nhớ rằng đống đồ nướng vừa hay cũng có cá nướng.

Liền chia cá cho con mèo hoang.

Vừa mở ra, tôi quyết định ăn một mình. Nào giờ, thịt nướng cay quá, tôi bật khóc vì quá cay! Vì tôi không đem theo khăn giấy nên đành phải dùng tay áo lau.3

Không ngờ, đây chính là nguyên nhân khiến Cố Trình Tiềm thích tôi.

Tôi: "...."

Tôi: "...."

Tôi: "Nếu tớ nói ngày hôm đó tớ khóc vì ăn đồ quá cay, cậu có từ bỏ tớ không?"

Cố Trình Tiềm: "..."

Anh có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn kiên định nói: "Cho dù là hiểu lầm, cũng chỉ là hiểu lầm đáng yêu, tớ đã thích cậu."

Tôi: "...."

Anh tiện tay vén áo lên: "Tớ có cơ bụng."

Tôi: "...."

Cậu đã phạm quy!

Vì tôi nhìn thấy hành động phạm quy của anh, nên tôi đồng ý trở thành bạn gái của anh.

Lâm Nguyệt Bạch sau khi biết tin thì cười như một tên ngốc, hoàn toàn không biết chồng tương lai mình đã bị người khác cướp đi mất, còn vui vẻ kéo tôi đi đến lừa Cố Trình Tiềm chiêu đãi một bữa tiệc.

Cô ấy uống quá chén, hùng hổ nói: "Kiều Kiều, nếu sau này A Trình không đối xử với cậu, cậu cứ quay về tìm tớ, tớ sẽ bao dưỡng cậu."

Tôi: "...."

Sau đó, không biết từ lúc nào cô ấy bắt đầu hẹn hò với Trần Ý.

Sau này, cô ấy không những không bao nuôi tôi, mà còn lợi dụng tôi.

Đó là khi chúng tôi sắp tốt nghiệp, cô ấy lôi tôi đi uống rượu, lải nhải: "Bố của tớ hy vọng sau khi tốt nghiệp tớ sẽ gia nhập công ty của ông ấy, bắt đầu học cách tiếp quản công ty, nhưng tớ muốn đi ra nước ngoài du học, Trần Ý cũng hy vọng tớ ở lại trong nước. Nhưng tớ thật sự rất muốn đi nước Y du học."

Tôi: "...."

Tại sao lại để một người nghèo như tôi nghe cô ấy khoe khoang sự giàu có?

Tôi đã làm gì sai?

Tôi trả Cố Trình Tiềm cho cô ấy có được không?

Cô ấy vẫn còn đang lải nhải: "Kiều Kiều, cậu nghĩ tôi nên nghe theo ai?"

Tôi tức giận vỗ vai cô ấy: "Là con gái không cần phải nghe người khác khuyên, chuyện của mình thì mình phải tự làm chủ."

Sau đó, cô ấy thực sự tự mình làm chủ quyết định đi ra nước ngoài du học.

Kết quả là gặp phải sự phản đối của cha cô ấy, cha cô ấy nói rằng có thể học cao học ở Trung Quốc, cũng không hề thua kém nước ngoài. Lần này con gái đi ra nước ngoài, không có ông ấy ở bên cạnh nhỡ bị ai bắt nạt phải làm sao bây giờ?

Vì vậy, cô gái này đúng là không có đạo đức, vì để thuyết phục cha cô ấy, đã kéo tôi đến trước mặt ông ấy và nói thích tôi!

Tôi: "...."

Tôi: "...."

Tôi: "..."

Cuối cùng cô ấy cũng như ý.

Nhưng tôi lỡ đắc tội hai người là ba cô ấy cùng Trần Ý.

Ba cô ấy cảm thấy chính tôi đã mê hoặc con gái của ông ấy, còn Trần Ý nghĩ rằng tôi xúi dục cô ấy ra nước ngoài.

Tôi muốn kêu oan!

À, vì chuyện này cô ấy suýt chút nữa bị Trần Ý kéo vào danh sách đen.

Còn tôi vẫn đi theo cốt truyện, sau khi ông nội Cố qua đời, tôi theo Cố Trình Tiềm tiến vào công ty của anh làm việc. Đồng hành cùng anh trong suốt năm tháng tâm xuân, bây giờ anh đang sở hữu một trung tâm thương mại.

Mặc dù mẹ Cố tỏ thái độ không thích tôi ra mặt, bà ấy cảm thấy Lâm Nguyệt Bạch cùng Cố Trình Tiềm mới môn đăng hộ đối.

Nhưng vào ngày bình yên, Cố Trình Tiêm chở tôi đi chơi khắp thành phố, đến gặp nhóm nhạc mà tôi yêu thích, định cầu hôn tại nhà hàng tôi thích.

Kết quả là, một vụ tai nạn xảy ra.

Trên đường đi, xe của chúng tôi đâm vào xe người khác. Không quá nghiêm trọng, nhưng tôi đã bị mất trí nhớ, tôi quên mất ký ức sau khi xuyên sách.

Một lòng một dạ muốn chia tay Cố Trình Tiềm. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.