Nữ Phụ Không Lẫn Vào

Chương 29: Nữ đầu bếp (28)



Phòng bếp của quán ăn nhỏ bị thiêu cháy từng mảnh nám đen, khá tốt là người không bị thương, coi như khá may mắn. Trải qua chuyện này, Tề thị hoàn toàn bị người nhà họ Nghiêm dọa sợ, lúc này bỗng lên cơn sốt cao. Lâm Đạm một mặt đi mời đại phu cho bà, một mặt muốn đi nha môn báo quan, cơ hồ cả đêm không làm sao chợp mắt.

Nhưng người phóng hỏa đã sớm chạy, Lâm Đạm là một dân chúng nhỏ bé không quyền không thế, nha môn tự nhiên không quản nhiều đến vậy.

Sau một đêm dày vò, Lâm Đạm đã mệt mỏi hết sức, vì trấn an Tề thị, không dám đến chỗ đường hẻm nữa, trời chưa sáng hẳn liền ra khỏi cửa thành, dọn đến căn nhà ở ngoại ô. Cô không sợ người nhà họ Nghiêm chút nào, nhưng cô không thể không cân nhắc tới cảm thụ của mẹ mình và đám tiểu nhị.

Vì vậy ngày thứ hai, người nam thành phát hiện quán ăn Món ngon quê nhà hoàn toàn đóng cửa trợn tròn con mắt. Ngày hôm qua khi người nhà họ Nghiêm tới gây chuyện, việc buôn bán của quán vẫn cực tốt, sau đó mọi người cũng thừa dịp đang loạn, cướp đi khá nhiều thức ăn. Bọn họ không chút kiêng kỵ nghị luận chuyện riêng của Lâm chưởng quầy, dùng ý tưởng ác độc nhất suy đoán cách làm người của cô, mà không hề sợ cô trở mặt chút nào. Bởi vì họ biết, Lâm chưởng quầy cần kiếm tiền nuôi gia đình, điều đó xác định cô sẽ không dám đắc tội thực khách.

Vậy mà giờ đây, quán ăn Món ngon quê nhà lại đóng cửa! Lâm chưởng quầy tiền cũng không thèm kiếm, cứ thế rời đi cực kỳ tiêu sái. Vậy những người nam thành bỏ nhà xa quê như họ nên ăn gì, uống gì bây giờ? Đã được thưởng thức món ăn quê hương chính tông nhất tại quán, giờ bảo họ quay về cuộc sống chẳng có mùi vị gì trước kia, ai nguyện ý?

"Lâm chưởng quầy ngươi còn ở đó không, dậy mở tiệm đi thôi!" Có người không rõ nội tình dùng sức vỗ cửa tiệm, nhưng không hề có tiếng đáp lại, nhất thời có chút gấp gáp. Bọn họ đều làm các loại công việc khổ nhất mệt mỏi nhất, mỗi sáng sớm bò dậy ăn một bát mì của Lâm chưởng quầy, tối về mua một túi thịt Lỗ nho nhỏ nhuận miệng, đã thành thói quen. Mỗi một bát mì, mỗi một miếng thịt, đều là chờ mong lớn nhất, an ủi lớn nhất của họ trong ngày, giờ mì không có, thịt Lỗ cũng mất, trong lòng nhất thời thấy sa sút, không ngừng nghĩ nếu sau này không được ăn đồ ăn của Lâm chưởng quầy nữa thì phải làm sao?

Càng nghĩ tim càng đập mạnh hơn, người càng dùng sức vỗ vào cửa tiệm.

Những người ngày hôm qua còn đứng ở đầu hẻm xem náo nhiệt thậm chí giành thức ăn, vào lúc này đều lộ ra thần sắc nóng nảy. Từ nay về sau, bọn họ chỉ còn có thể nhấm nháp món ăn quê hương trong mộng, mà không phải trong hiện thực. Đừng xem đây chỉ là chuyện nhỏ nhoi, thực ra nó có ảnh hưởng rất lớn tới lòng người.

"Chuyện gì xảy ra?" Thang Cửu đẩy đám người ra, nhăn mày hỏi. Hắn cũng như mọi người vậy, mỗi sáng sớm sét đánh không đổi, phải tới quán ăn một bát mì, nếu không cả ngày không có tinh thần.

Tần nhị nương đứng ở ngã rẽ, chống nạnh nói châm chọc: "Đừng gõ cửa nữa, bên trong không có người đâu. Chiều hôm qua có người tới chỗ Lâm chưởng quầy gây chuyện, đập tiệm của nàng, đám người này còn thừa dịp loạt cướp đồ ăn của nàng, buổi tối lại có tặc tử tới phóng hỏa, đốt phòng bếp. Lâm chưởng quầy không dám ở chỗ này nữa, cả đêm rời đi, ngày sau chỉ sợ sẽ chẳng bao giờ trở lại mở quán nữa. Tối hôm qua nàng còn tìm tới chỗ ta, nói muốn bán mặt tiền cửa hàng cho ta với giá mười lượng bạc. Các người bịa đặt tiếp đi! Khiến Lâm chưởng quầy mất hết ý chí rời khỏi Kinh thành, giờ hay nhỉ! Sau này không được ăn món ngon quê nhà Lâm chưởng quầy làm nữa, ta con mẹ nó không có cái đếch gì ăn đây! Lâm chưởng quầy bình thời đối đãi các ngươi thế nào, các ngươi quên bố hết rồi à? Các ngươi cũng không thèm mở to mắt chó ra mà nhìn, ở nam thành này, ai chịu tặng nước canh miễn phí cho các ngươi? Ai chịu ướp thức ăn cho các ngươi miễn phí? Ai chịu làm thịt thái trộn cùng thịt Lỗ, chỉ để các ngươi có một hớp canh vị thịt, các ngươi không tốt lại với nàng thì thôi, còn lợi dụng lúc người ta khó khăn cướp đồ, các ngươi con mẹ nó không phải người!"

"Có người tới phá tiệm, phóng hỏa?" Thang Cửu sắc mặt đen như đáy nồi truy hỏi, "Lâm Đạm có bị thương không, ngươi biết nàng ở chỗ nào không?"

"Ta không biết." Tần nhị nương không dám lỗ mãng trước mặt Thang Cửu, nhưng lửa giận khó nhịn, hừ lạnh một tiếng liền đi. Người bị ánh mắt của bà quét qua đều cúi đầu, đỏ mặt, trong lòng hối tiếc không thôi.

Tay nghề Lâm chưởng quầy quá tốt, đã sớm nuôi khẩu vị của mọi người thành kén ăn cực kỳ, hiện giờ cô không mở tiệm, mọi người từ nay về sau không được ăn món ăn quê nhà thơm ngon vậy nữa, nỗi buồn bã khốn khổ khi bỏ xứ xa quê lần nữa xộc tới. Thức ăn của Lâm chưởng quầy không chỉ ngon, còn hàm chứa tình quê hương, đủ làm ấm lòng những người con xa xứ. Nhưng bọn họ được đến chỗ tốt của cô, lại không giúp đỡ cô ở thời khắc quan trọng, còn hại ngược lại cô, đúng là không bằng súc sinh.

"Sớm biết Lâm chưởng quầy sẽ tức đến mức không mở quán, ngày hôm qua bảo gì ta cũng phải giúp nàng đuổi đám người kia đi!"

"Ngươi bây giờ nói còn có tác dụng quái gì, người ta đi rồi! Ta ngày hôm qua nếu ở trong quán, sớm cầm gậy gộc đánh chúng rồi!"

"Hôm nay ta phải dỡ hai thuyền hàng, chắc chắn sẽ rất mệt, còn nghĩ sáng nay ăn nhiều hơn một bát mì lấy sức làm việc. Ai giờ quán cơm Món ngon quê nhà đóng cửa, không có món ăn quê hương nữa, ta chẳng có tí tinh thần nào! Có ai biết Lâm chưởng quầy ở đâu không? Tìm nàng trở về đi, cầu nàng ngàn vạn lần đừng đóng cửa, tất cả mọi người dựa vào tay nghề của nàng mà sống đấy!"

Lời này không hề khoa trương tí nào, hỏi dò trăm họ lao khổ ở nam thành này, có ai mà sau khi dậy sớm không tới quán ăn của Lâm Đạm gọi một bát mì rồi mới đi làm? Cô bán mì rất ngon, giá cả tiện nghi, món không kèm với thịt thái vẫn có thể làm ra vị thịt nồng đậm, còn miễn phí tặng mọi người một bát nước xương. Ăn một bữa sáng thơm ngon nóng hổi ở chỗ cô, kế tiếp làm gì cũng tràn đầy năng lượng.

Thời điểm cô mở tiệm mọi người cảm thấy cũng chẳng có gì, không phải chỉ một bữa cơm thôi à? Không ăn cũng sẽ không chết. Đến lúc cô không mở tiệm nữa, mọi người lại thấy thiếu thiếu gì đó rất quan trọng, trong lòng vắng vẻ.

Thang Cửu mặt trầm như nước rời khỏi ngõ hẻm, trong lòng khó chịu hơn bất kỳ ai. Không cần đoán cũng biết, tới phá tiệm, đốt nhà, ngoài nhà họ Nghiêm thì chẳng còn ai, chỉ cần nghĩ tới thủ đoạn hèn hạ của họ, trong lòng hắn liền nổi lên cỗ chán ghét khó tả, mặt khác đối với việc Lâm Đạm im lặng rời đi cảm thấy hết sức thương tâm, thậm chí mơ hồ có chút tức giận.

Hắn đã nói với cô vô số lần, gặp phiền toái có thể tới tìm mình, nhưng cô vẫn giống hệt mười năm trước, vô luận bị ủy khuất cỡ nào đi nữa cũng chịu đựng một mình. Cô tựa như chẳng cần bất kỳ người nào, chỉ cô đơn mà quật cường như vậy sống trên đời.

Thang Cửu đè xuống đau đớn và thương tiếc trong lòng, sải bước tới nha môn nam thành. Quan phủ không quản? Tốt lắm, hắn tự mình tới quản, ai đập tiệm, đốt nhà, con mẹ nó giao hết tay ra đây!

Thang Cửu đi rồi, Uy Viễn Hầu cũng tới, hỏi rõ tình huống xong, gương mặt sáng sủa hồng hào hơn trước nhiều nổi lên tia cười gằn, "Có người tới đốt quán của Lâm chưởng quầy, ép nàng đóng cửa? Được, được lắm, rất được!" Dứt lời phất tay áo đi. Lại qua chốc lát, Điền Kiềm Quận vương cũng tới, bất đắc dĩ thở dài nói: "Ta còn bảo muội muội rằng mình sẽ bỏ tiền túi mua mấy món điểm tâm đặc biệt cho muội ấy, lần này phải nuốt lời rồi. Lầm chưởng quầy bị ép tới mức không dám mở quán ư? Đây là chuyện tốt ai làm!"

Mấy chiếc xe ngựa đắt tiền lẳng lặng tới lẳng lặng đi, sau khi trở về đều phái người đi tìm tung tích Lâm chưởng quầy, thuận tiện tra chuyện cũ của cô, nhanh chóng tra được lên đầu người nhà họ Nghiêm.

Truyện được đăng duy nhất trên Truyện YY - https://truyenyy.com/truyen/nu-phu-khong-tron-vao/ và Wattpad - https://www.wattpad.com/story/166345307-edit-n%E1%BB%AF-ph%E1%BB%A5-kh%C3%B4ng-d%C3%A2y-v%C3%A0o

Nghiêm Thủ Nghiệp không hề thương xót kẻ hèn mọn không nơi nương tựa năm đó là Lâm Đạm chút nào, phất tay một cái liền có thể đánh cho cô đầu rơi máu chảy, trong lòng tất nhiên vô cùng đắc ý. Ngươi giúp tiệm ăn Kiều Viên giành việc làm ăn với chúng ta thì thế nào? Tài nấu nướng của ngươi xưa không bằng nay thì thế nào? Ta liền đoạt món ăn bảng hiệu của ngươi, sau đó nhổ cỏ tận gốc, cho ngươi xuống hoàng tuyền mà làm bạn với Lâm Bảo Điền!

Mặc dù trận hỏa hoạn không đốt chết được Lâm Đạm, phá hủy tâm tình tốt đẹp một ngày của Nghiêm Thủ Nghiệp, nhưng biết được hai mẹ con kia sợ vỡ mật, cả đêm rời Kinh, ông ta cũng không keo kiệt cho mấy tên côn đồ cắc ké kia phí cực khổ.

"Sau khi trở về cứ nhìn chằm chằm ngõ hẻm đấy cho ta, nếu một nhà các nàng trở lại, các ngươi tiếp tục đốt, đốt chết ta chịu trách nhiệm. Chỗ nha môn các ngươi không cần lo lắng, ta cho người đánh tiếng với họ rồi, họ không quản đâu." Nghiêm Thủ Nghiệp ném ra vài thỏi bạc, mấy tên côn đồ ở nam thành vội vàng tiếp lấy, thiên ân vạn tạ đi.

"Hôm nay việc buôn bán thế nào?" Ông ta quay đầu sang hỏi Lâm lão Nhị.

"Uy Viễn Hầu mang theo mấy chục thân binh tới tiệm uống rượu, ngồi hết chỗ ngồi toàn lầu một. Lầu hai cũng đầy bảy tám phần mười, làm ăn rất thịnh vượng." Lâm lão Nhị dương dương đắc ý nói.

"Uy Viễn Hầu tới? Mau mau lấy rượu tốt nhất trong tiệm ra!" Nghiêm Thủ Nghiệp nghĩ ngợi trong chốc lát, sửa lời nói, "Không được, ta tự mình tiếp đón khách quý, đưa rượu cho ta." Dứt lời ôm vò rượu đi về phía trước, hết mực cung kính lo sợ đứng bên cạnh Uy Viễn Hầu, nịnh nọt nói: "Hầu gia, đây là rượu hoa lê do tiểu nữ (1) tự tay cất, ngày xuân uống là ngon miệng nhất, ngài nếm thử chút nhé?"

Ông ta tự tin mười phần về tay nghề của Nghiêm Lãng Tình, đoán chắc Uy Viễn Hầu sẽ hài lòng. Quá khứ ông ta không phải chưa từng tới Hầu phủ tặng rượu, nhưng ngay cả cửa cũng không vào được, vất vả lắm mới có cơ hội chạm mặt Uy Viễn Hầu, làm sao có thể không bu vào nịnh hót? Chỉ cần uống một vò rượu, quán cơm nhà họ sẽ có thêm một núi dựa lớn.

"Nữ nhi của ngươi là Nghiêm Lãng Tình?" Uy Viễn Hầu xác nhận một câu.

"Không sai, tiểu nữ chính là Nghiêm Lãng Tình, hiện đang làm ngự trù trong cung." Nghiêm Thủ Nghiệp không khỏi kiêu ngạo nói.

Uy Viễn Hầu chỉ chén rượu không của mình, cười như không cười nói: "Vậy rót đầy đi."

Nghiêm Thủ Nghiệp vội vàng rót rượu cho đối phương, sau đó mắt mở to chờ được khen tặng, lại không đoán được Uy Viễn Hầu đột nhiên giơ chén rượu lên, hung hăng đập vào đầu ông ta, cao giọng lăng nhục: "Đm ngươi, lại dám đổi nước giả làm rượu tới lừa gạt bổn hầu! Chúng bay đâu, đập tan cái hắc điếm này cho ta!"

"Dạ!" Đám thân binh vốn rục rịch muốn động lập tức rút ra bội đao bên hông, đem bàn ghế, cửa sổ, quầy... ở tầng một chém nát bấy hết cả. Khách lầu hai hoang mang bất an, nhưng lại không dám đi xuống, chỉ có thể đứng bên lan can mà nhìn. Qua chừng hai khắc đồng hồ, mặt tiền cửa hàng vốn xa hoa nay thành một mảnh hỗn độn, cả người Nghiêm Thủ Nghiệp toàn máu ngã nằm trên đất, nhưng không ai dám đi cứu giúp.

Uy Viễn Hầu còn cảm thấy chưa đủ hả giận, hung hăng đạp ông ta mấy cước, cười lạnh nói: "Bổn hầu đời này hận nhất là người bán rượu giả, hôm nay không trực tiếp làm thịt ngươi coi như ngươi mạng khỏe, mau cút trở về thắp hương bái phật đi!" Hắn vừa đi, khách trên lầu cũng lục tục đi theo, ngoài cửa có rất nhiều người vây quanh, rướn cổ lên muốn xem náo nhiệt.

Lâm lão Nhị lúc này mới chạy tới đỡ Nghiêm Thủ Nghiệp, nhìn thấy đống bừa bãi đầy đắt lại nghĩ tới tổn thất ngày hôm nay, trong lòng đau như đao cứa.

Nhưng vẫn chưa hết, không đợi đại phu tới tiệm giúp Nghiêm Thủ Nghiệp băng bó vết thương, quản gia của Điền Kiềm Quận vương lại tới, trong ngực ôm một con chó chết, nói là ăn canh nấm do quán cơm Nghiêm gia bán mới chết, nhất định phải kéo bọn hắn đi gặp quan. Ngươi suy nghĩ chút xem, canh nấm vốn mua cho tiểu thư nhà họ ăn, tiểu thư không đói nên mới đút cho chó. Nếu thật sự để tiểu thư ăn, lúc này kẻ chết là ai? Tiểu thư nhà bọn họ còn phải vào cung làm nương nương, chuyện lớn như vậy, có thể không báo quan à?

Quản gia kia cũng không thèm nhìn tiền đường đổ nát, chỉ để mấy tùy tùng thân thể cường tráng khiêng Nghiêm Thủ Nghiệp đi, thật sự đến cửa nha môn gõ trống kêu oan. Sáng sớm nay hết rượu giả lại đến canh độc, còn huyên náo lớn như vậy, thanh danh của quán cơm Nghiêm gia coi như xong. Dù Nghiêm Lãng Tình được sủng ái cỡ nào, thì liệu Hoàng thượng có thể vì một ngự trù nho nhỏ như nàng ta mà xích mích với Uy Viễn Hầu và Điền Kiềm Quận vương sao? Còn hướng toàn dân trăm họ nơi Kinh thành thanh minh lời đồn đãi? Không thể nào!

Lâm lão Nhị ôm đầu ngồi chồm hỗm ở cửa tiệm, khóc không ra nước mắt.


(1) tiểu nữ: cách gọi con gái trong nhà một cách khiêm tốn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.