Nữ Phụ Không Vô Tâm

Chương 40



Chính từ miệng mình thốt ra mà nàng cũng tự cảm thấy bất ngờ. Ngay lập tức nàng muốn tát cho mình một cái, sau đó thu lại toàn bộ lời nói vừa thốt ra. Tại sao nàng có thể ăn nói hàm hồ như vậy ?


Hề Như Quỳnh dè dặt quan sát nét mặt của Khang vương .


Hắn lúc này đang chìm vào im lặng. Ánh mắt lóe lên vẻ không tin tưởng, hắn nghi ngờ phủ định


" Không thể nào."


Nàng đột nhiên tò mò


" Tại sao lại không thể?"


Hắn quả quyết lắc đầu, thành thật nói


" Ta không có khả năng lấy nữ nhân xấu như ngươi."


Nàng như bị tảng đá rơi vào đầu. Nàng nhìn đâu đến nỗi xấu đến mức ai cũng không thèm ? Máu nóng trên đầu bốc lên, hắn dám chê nàng xấu ! Đã thế, đã phi lao nàng càng phải lao theo lao! Nàng chính là con người cố chấp, hắn càng chê nàng, nàng càng phải làm cho hắn tin tưởng. Hề Như Quỳnh làm giọng quả quyết, nhưng ánh mắt lại lén lén liếc sang chỗ khác, tai lặng lẽ đỏ lên


" Ngươi không tin cũng phải tin ! Sự thật là ta với ngươi chính là phu thê !"


Nàng nghĩ trong bụng, về sau khi hắn nhớ lại, nàng chỉ cần giải thích là sợ thân phận của hắn bị bại lộ, vì sự an toàn của hắn nên mới bịa ra lời nói dối. Lời nói dối này cũng chẳng ảnh hưởng đến thanh danh của hắn, vì hắn mang tên giả là Điền Văn Tứ. Đúng ! phu quân của nàng tên là Điền Văn Tứ, chứ không phải là Khang  Kỳ, bất quá hắn thông minh như vậy, kiểu gì cũng không nặng nề trách móc nàng, cùng lắm nàng nhận mấy câu chỉ trích từ hắn. Lặng lẽ nhìn hắn, nàng thở phào. Thật may hắn không để ý đến sự bất thường từ nàng.


Khang vương thấy nàng khẳng định như vậy, hắn nghi hoặc


" Thật sự là vậy?"


Nàng chống nạnh, hùng hồn chỉ vào mấy thứ trên bàn


" Ngươi xem, nếu không là nương tử của ngươi thì ai tình nguyện nấu cháo cho ngươi ăn ? Ai tình nguyện đem nước cho ngươi uống? Ai tình nguyện thay băng, lau người giúp ngươi? Ai tận tình mời đại phu đến chuẩn bệnh cho ngươi ?"


Hắn thấy nàng quyết liệt như vậy, cũng không dám mở lời nói nghi ngờ thêm, liền cảm thấy nàng giống con cọp cái, đành bất lực hỏi


" Vậy hiện tại, thương thế của ta như thế nào?"


" Đại phu nói ngươi trúng độc."


" Ta trúng độc ?"


" Ừ."


Nàng ngẫm nghĩ một chút, tiếp lời


" Ngươi đi làm ăn, gặp phải kẻ thù rồi bị hắn hại thành ra như thế này. Thật may ngươi về được đến nhà. Cách giải độc chỉ cần ngày ngày vận nội lực để giải trừ. Lúc trước khi ngươi bất tỉnh, đại phu đã chỉ cho ngươi cách vận nội lực để bài độc, có còn nhớ không?" Nàng nói dối đến trôi chảy.


Hắn nhíu nhíu mày


" Còn nhớ."


Nàng gật đầu


" Vậy thì cứ theo như thế mà làm. Ngươi tại đây phải an ổn dưỡng thương."


Hắn tiếp tục hỏi


" Vậy kẻ thù của ta là ai?"


" Làm sao mà ta biết !"


"Ngươi...." hắn định hỏi câu tiếp theo thì có tiếng gõ cửa ngắt lời.


" Cốc, cốc "


Tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên, dò hỏi


" Tiểu Quỳnh, muội có ở trong đó chứ?"


Là Nguyệt Vân tỷ. Nàng ra dấu im lặng với Khang Kỳ, rồi bước ra mở cửa


" Muội đây, có chuyện gì vậy?"


Nguyệt Vân tỷ thân thiết kéo tay nàng


" Từ sáng đến giờ ta chưa thấy muội bước ra khỏi cửa nên có chút lo lắng. Sẵn đây tỷ mới bắt được hai con cá to quá, chia cho muội một con."


Nguyệt Vân tỷ có gì cũng nhớ đến nàng. Hề Như Quỳnh cảm kích, nhận lấy con cá


" Cảm ơn tỷ !"


Nguyệt Vân tỷ nghé vào nhà, bất ngờ thấy một nam nhân có tướng mạo vô cùng tuấn tú có dáng vẻ lười biếng đang nhắm mắt dưỡng thần trên giường, nàng ghé vào tai Hề Như Quỳnh, hỏi nhỏ


" Kia, nam nhân kia là thế nào?"


Hề Như Quỳnh làm ra vẻ ngượng ngùng


" Cái kia... tỷ vào nhà rồi hẵng nói."


Nguyệt Vân tỷ thấy nàng ngượng ngùng cũng lờ mờ đoán ra chút gì đó. Nàng quan sát nam nhân kia, rồi đến ngồi bên chiếc bàn nhỏ giữa gian phòng hỏi


" Được rồi, là thế nào?"


Hề Như Quỳnh gãi gãi đầu


" Đó là trượng phu của muội..."


" Cái gì?"


Nguyệt Vân nghĩ người đó chỉ là ý trung nhân của Hề Như Quỳnh. Khi mới tới đây Hề Như Quỳnh đơn thân một mình, không nghĩ tới Hề Như Quỳnh đã có trượng phu ! Thật không đoán trước được điều gì.


" Rõ ràng muội đến đây một mình... Vậy khi đó trượng phu của muội ở đâu?"


Hề Như Quỳnh tiếp tục nói dối


" Hắn có công chuyện nên đến sau..."


Nguyệt Vân tỷ gật đầu. Không hỏi thêm gì nữa. Hề Như Quỳnh đột nhiên nhớ ra hắn không có y phục để thay, Nguyệt Vân từng có trượng phu đã mất, chắc hẳn là còn y phục đi ? Hôm khác nàng lên trấn đặt cho hắn một bộ đồ mới. Hề Như Quỳnh đành hỏi Nguyệt Vân


" Nguyệt Vân tỷ. Thật ngượng ngùng quá... Trượng phu của ta đến đây giữa đường gặp phải kẻ thù. Đồ đạc bị mất hết..."


Nguyệt Vân tỷ lập tức hiểu ra


" À... Bên chỗ tỷ còn mấy bộ y phục của trượng phu khi còn sống, nếu muội không ngại thì..."


" Muội không ngại !"


Nàng theo Nguyệt Vân tỷ lấy một bộ y phục còn mới đem về. Nàng đun nước,  khi tỉnh dậy hắn cần phải lau người. Hề Như Quỳnh từ trước đến nay có một tật xấu, nàng thích sạch sẽ đã đành, nhưng người ở bên cạnh nàng cũng phải sạch sẽ.


******************************


" Nguyệt Vân, tỷ rảnh không? Lên trấn cùng muội mua chút đồ..."


Hiện tại bạc trong tay nàng còn không nhiều, phải nghĩ ra cách kiếm tiền . Khang vương khi đến đây trong người không đem theo bạc, chỉ đem theo một mảnh lệnh bài bằng vàng, bên trên khắc hình hổ, nàng đoán được là Hổ phù. Danh tiếng tài giỏi kiệt xuất của hắn không phải là hữu danh vô thực, còn trẻ như vậy đã lãnh quyền điều binh khiển tướng. Nàng đã cẩn thận cất nó đi. Khi nào hắn hồi phục thì trả lại hắn. Mảnh Hổ phù rất quan trọng, không thể đánh mất.


Nguyệt Vân tỷ cắt đứt suy nghĩ của nàng


" Tỷ cũng đang định đi lên trấn bán chút túi thơm, chờ tỷ chuẩn bị một chút rồi chúng ta cùng đi nhé."


"Vâng !"


Trong lúc chờ đợi Vân tỷ, nàng đi về nấu cháo khoai lang cùng với nộm dương xỉ, làm điểm tâm buổi sáng cho Khang Vương. Chốc nữa hắn tỉnh dậy còn có cái để ăn. Nàng đến đây được Vân tỷ chỉ bảo mới biết, trộn dương xỉ với muối, chút đường phèn, cùng đậu phộng, ăn rất là ngon. Nhưng dù có ngon, vẫn cần đổi bữa.


Vậy nên nàng phải kiếm tiền, tiền gần hết, sẽ không có thịt để ăn. Nhà nàng hiện đang có một nam nhân cần được bổ sung chất dinh dưỡng gấp. Nửa tháng nay thương thế bên ngoài của hắn đã  phục hồi không ít, nhưng mỗi lần vận nội lực, hắn lại nôn ra rất nhiều máu khiến cơ thế suy nhược đi rất nhiều.


Đặt thức ăn lên bàn, đậy kỹ càng rồi nàng mới cùng Nguyệt Vân tỷ đi lên trấn.


Nguyệt Vân tỷ bày những chiếc túi hương ra bán. Nàng thấy túi hương vô cùng đẹp mắt nhưng có chút gì đó không ổn. Mọi người đi qua đều không thèm liếc mắt lấy một cái. Phải rồi, cần có mánh khóe bán hàng.


Nàng chọn những chiếc túi hương tinh xảo, đẹp mắt nhất lên.


Nguyệt Vân tỷ tò mò


" Muội làm gì vậy ?"


Nàng tỏ ra bí ẩn


" Chờ muội một chút. Muội giúp tỷ bán hàng."


Nàng đặt những chiếc túi hương bắt mắt nhất lên trên đầu, đặt những chiếc túi hương đơn giản hơn ở phía dưới. Hô to


" Các tiểu cô nương mau qua đây nhìn một chút, túi hương vô cùng tinh xảo, không phải lúc nào cũng có bán. Số lượng có hạn, còn có, mua một túi hương được tặng thêm một túi hương nữa, cơ hội không có nhiều đâu..."


Nguyệt Vân tỷ kéo tay nàng, nói nhỏ


" Muội làm gì vậy? Gì mà mua một tặng một ?"


" Tỷ cứ tin muội. Muội sẽ đẩy giá lên, sẽ không thiệt thòi !"


Nghe nói được tặng thêm, mọi cô nương đều bu đến xem. Có những tiểu cô nương xem túi hương liền yêu thích không thôi. Một cô nương hỏi


" Có thật là mua một chiếc tặng một chiếc  không?"


" Đúng vậy a, mau chóng mua, tiểu thư nhìn này, túi hương tinh xảo thế này không phải ở đâu cũng bán, hai nữa còn tặng thêm. Ưu đãi này chỉ có trong ngày hôm nay thôi !"


" Vậy giá cả thế nào..."


" Sáu mươi văn tiền một túi hương."


Vân Nguyệt tỷ há hốc miệng, một túi hương nàng bán có hai mươi văn tiền thôi ! Thế nào mà đẩy lên sáu mươi văn tiền !


Mấy cô nương nghe giá


" Gì mà đắt vậy..."


" Tiểu thư xem, từng đường thêu trên túi đều không chê vào đâu được, mất  công làm rất lâu..."


" Ừm..."


Mọi cô nương dần tản ra. Vân tỷ lo đến xót ruột


" Liệu có bị đắt quá không? Hay là giảm giá xuống đi..."


Nàng trấn an


" Không đắt. Còn sớm mà, tỷ đừng nóng vội."


Dần dần, một lúc sau các tiểu cô nương lần lượt kéo lại mua túi hương. Các cô nương chắc mẩm trong bụng, túi hương tinh xảo như vậy đúng là không phải lúc nào cũng bán, lại còn được tặng thêm, nếu không mua bây giờ thì không biết đến bao giờ mới có cơ hội để mua. Đành bấm bụng móc tiền riêng, chạy lại chỗ Vân Nguyệt tỷ để mua túi hương. Một loáng đã bán hết sạch !


Nguyệt Vân tỷ há hốc miệng về thành quả, tiền trong túi đã đầy hơn rất nhiều so với dự định ban đầu. Đếm tất cả có ba lượng bạc, Nguyệt Vân tỷ đổ tiền ra, đưa cho nàng một nửa


" Muội thật lợi hại... Chỗ này là của muội. Muội cầm đi."


" Không cần đâu, tỷ cứ giữ lấy, tỷ đã giúp và cho muội rất nhiều đồ ăn . Chỉ là chút mánh khóe thôi."


Nguyệt Vân tỷ không chịu.


" Không thể như vậy được ! Nếu không có muội, chắc ta chỉ bán số tiền chẳng bằng một nửa chỗ này. Muội không nhận thì tỷ sẽ cảm thấy khó chịu đến chết mất !"


Vân Nguyệt sống chết nhét bằng được tiền vào tay nàng. Nàng đành thở dài, cầm lấy một phần, rồi đưa lại cho Nguyệt Vân tỷ.


" Muội chỉ cầm nhiêu đây. Nếu tỷ không chịu thì muội sẽ không cầm một đồng nào cả. Giờ muội cần đi mua chút đồ, chúng ta đi thôi !"


Nguyệt Vân vẫn muốn đưa thêm cho Hề Như Quỳnh. Nhưng thấy Hề Như Quỳnh kiên quyết. Đành không nói thêm tiếng nào nữa.


Hề Như Quỳnh dạo chợ một vòng. Nàng mua một chiếc nồi hấp cỡ lớn, dao, đũa, đủ thứ gia dụng. Nàng còn mua rất nhiều thịt, bột mì, cùng cải bắp. Vì nàng mua rất nhiều, nên bán hàng phải chở giúp nàng về nhà. Nguyệt Vân tỷ suýt xoa


" Một loáng mà muội đã tiêu hết nhiều như vậy... Mà muội mua nhiều đồ ăn như thế..."


Nguyệt Vân tỷ đột nhiên nghĩ ra thứ gì đó, nghi hoặc


" Không lẽ... muội định bán đồ ăn ?"


Nàng cười cười


" Tỷ đúng là biết nhìn xa trông rộng !"


Về đến nhà, Khang Kỳ đã tỉnh, thức ăn trên bàn đã hết. Nàng chăm chú ngắm nhìn hắn. Con người này dù làm gì cũng thật mê hoặc... Hắn đang yên tĩnh vận nội công. Nàng bước vào trong. Nghe thấy tiếng động, hắn mở mắt


" Về rồi à?"


" Ừm... Ta có quấy rầy ngươi không? Cảm thấy thế nào rồi? Đã nhớ ra chút gì chưa ?"


Hắn ôn hòa nói


" Không có. Ta Chưa nhớ ra chút nào."


Nữ nhân này chung sống với hắn cũng không tệ. Ngày nào cũng rất tỷ mỉ đối đãi với hắn. Chắc hẳn, nàng đúng là thê tử của hắn đi...


" Vậy ngươi tiếp tục đi. Ta vào bếp chuẩn bị bữa trưa."


" Ừm. "


Nàng đem một phần thịt cùng chút rau vào bếp. Nấu bữa trưa đã, còn để chiều làm món ăn. Một phần thịt nàng đem băm nhỏ, trộn với trứng rồi chưng lên, phần còn lại nàng áp chảo. Rau bắp cải nàng thái nhỏ rồi xào với cà chua, sau đó đổ nước vào thành canh bắp cải.


Xong xuôi, nàng bê thức ăn ra ra ngoài bàn ăn. Nàng thấy Khang Kỳ đang ôm đầu thống khổ, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, người hắn co lại, môi cắn chặt không thốt ra một tiếng. Nàng hoảng hốt vội đặt thức ăn qua một bên, chạy đến cạnh hắn, đỡ lấy hắn, thấy hắn chịu đựng như vậy, đột nhiên nàng cảm thấy xót xa


" Đau lắm sao? Đau thì kêu lên đi, đừng cố chịu đựng..."


Khang Kỳ lắc đầu, tiếp tục nhíu chặt mày kiếm lại. Dạo gần đây mỗi khi hắn vận nội công, đều có hiện tượng đau đầu. Nàng lần nữa mời đại phu, Lương đại phu nói không có việc gì đáng ngại, kê mấu liều giảm đau cho hắn. Nàng chửi thầm, không đáng ngại cái con khỉ ! Khang Kỳ đang đau đớn đến mức như thế này... Còn bảo không có việc gì !


Nàng vội vàng đi sắc thuốc. Nâng hắn lên dựa vào người nàng, nàng kề vào miệng hắn, hắn khó khăn mở miệng, nuốt từng ngụm thuốc. Trong lúc chờ thuốc phát huy tác dụng.


Nàng lo lắng


" Hay là để ta giúp ngươi xoa đầu..."


Kiếp trước, nàng hay xoa đầu giúp Liêu nãi nãi bên ở bên cạnh nhà. Liêu nãi nãi nói xoa đầu có thể giúp giảm đau...


Hắn đã mệt không còn hơi sức. Ừ một tiếng, mặc nàng làm gì thì làm. Hề Như Quỳnh đặt đầu hắn nằm trên đùi của mình. Nhẹ nhàng xoa bóp giúp hắn. Cơn đau không biết do tác dụng của thuốc hay do nhịp tay của nàng  dần thối lui, hắn đã dễ chịu hơn một chút, thở hắt ra một tiếng. Mở đôi mắt đẹp sâu hun hút nhìn người nữ nhân đang dịu dàng xoa thái dương của hắn. Nàng có đôi mắt to tròn, hàng mi cong cong, chiếc mũi nhỏ nhắn, khuôn mặt tròn bầu bĩnh, đôi môi đầy đặn... Hàng lông mày của nàng đang nhíu nhíu lại, chắc hẳn nàng đang lo lắng vì hắn. Hề Như Quỳnh tuy không xinh đẹp, nhưng cũng không đến nỗi tệ.


Hắn đột nhiên muốn đưa tay lên mi tâm của nàng vuốt ve, hắn muốn muốn giúp nàng xua đi phiền muộn. Hắn bất giác đưa tay lên chạm đến mi tâm của nàng.


Hành động đột ngột của Khang Vương  khiến Hề Như Quỳnh sững lại, nàng mở to mắt đối diện với hắn. Bất giác nàng như bị hút vào đôi mắt ấy, dường như ánh mắt ấy có thể khiến nàng trầm luân,  tìm không ra lối thoát...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.