Ngày ấy, anh bế em, cõng em, đi trên con đường hạnh phúc.
Ngày ấy, anh nói em là người tô màu hồng lên tờ giấy trắng của anh, anh nói sẽ mãi yêu em, em sẽ trở thành vợ của anh.
Ngày ấy. em yêu anh lúc nào không hay, yêu đến chính bản thân em chẳng dứt ra được.
Ngày ấy, em đã nói rằng sẽ mãi mãi yêu anh... bên anh hết đời.
Còn...
Bây giờ, chúng ta gặp lại, đường xưa chốn cũ, chỗ anh nói Em là người tô màu hồng lên tờ giấy trắng của anh, anh nói sẽ mãi yêu em, em sẽ trở thành vợ của anh.
Bây giờ, anh không còn nhớ em, anh quên hết tất cả những kí ức có em, giờ anh thành trang giấy trắng mới rồi, em không thể chấp nhận được rằng anh đã bỏ quên trang giấy trắng mong manh em tô màu hồng lên.
Bây giờ, anh nắm tay cô gái khác, nói cô ấy và anh sắp lấy nhau... Em cố kìm nước mắt và hỏi anh: "Anh ơi... anh có nhớ em? Có nhớ tình yêu chúng ta từng có hay không?" Anh hờ hững đáp: "Tôi chỉ biết khi thấy cô thì hai chữ Tiểu Tình hiện trong đầu." Anh xa lạ, nhìn em bằng ánh mắt thờ ơ, em cười đến đau khổ.
Bây giờ, anh nói: "Dù tôi có nhớ đi nữa thì tôi cũng không trở về xây tình yêu trước với cô, chúng ta chia tay đi, kết thúc ở đây." Em nghe, em bật cười mà khóc nói: "Anh lấy gì chắc chắn anh sẽ không quay về bên em?" Anh cười như không cười ghé vào tai em nói khẽ: "Thời gian tôi bên cô ngắn ngủi lắm." Em nghe, em khóc, em buồn... con tim em rỉ máu, mỗi lời anh nói hóa thành dao sắc vô tình đâm mạnh vào tim em, anh ơi, anh giết chết con tim luôn yếu mềm khi nhớ anh rồi.
Em phải chấp nhận chúng ta chia tay, vì anh nói đúng, thời gian ta xa nhau còn nhiều hơn cả lúc ta bên nhau, quãng thời gian xa anh đã ở bên cô ấy. Em chấp nhận, buông tay... bỏ hi vọng, chốn tình yêu, xây lên phần mộ nhỏ cho con tim chết tình này của em. Cuối cùng em mong anh sẽ hạnh phúc bên người anh chọn.
...
Em là ai? Tại sao mỗi lần thấy em anh lại muốn bước tới chỗ em, ôm chặt lấy em đây? Tâm trí anh luôn đổ dồn về em... mà anh đi chọn cô gái cứu mạng anh, cô gái ba năm anh chăm sóc, cưng chiều.
Có phải anh sai lầm, lựa chọn không đúng? Anh nhẫn tâm làm em đau, giờ đây anh cũng đau lắm... Người khuyên anh nên suy nghĩ lại trái tim mình có ai, lí trí mình ghi bóng hình ai, lòng mình muốn gì, nghĩ xong hãy cất bước về hướng trái tim chỉ...
Nhưng muộn mất... em đã giúp anh rút ngắn con đường kết hôn với cô gái anh chọn, một bản hợp đồng được kí kết, nhiệm vụ anh cần làm hoàn thành trong phút chốc, hôn lễ chuẩn bị xong xuôi, giờ bước vào thánh đường mà thôi.
...
Tuần Vũ: "Tiểu Tình..."
Liệu Tuyết Tình: "Tuần Vũ, tôi đến để thay Lạc Quyên nói lời chúc phúc anh."
Tuần Vũ: "Tiểu Tình..."
Liệu Tuyết Tình: "Thật ra linh hồn yêu anh không phải là tôi, là Lạc Quyên. Anh phát hiện ra lâu rồi, không phải sao?"
Tuần Vũ: "Cô ấy đi đâu rồi?"
Liệu Tuyết Tình: "Tôi không rõ, khi mở mắt ra thì tôi đã về lại nơi đây... Lạc Quyên trước khi rời đi có để lại một bức thư, gửi anh. Tôi phải đi, tạm biệt."
Hôn lễ không thành, cô gái đưa thư rời đi, chú rể nhận lấy bức thư cũng rời đi, hôn lễ ấy vốn không có cô dâu, vì cô dâu đào hôn trước đó.
...
"Trang giấy trắng xóa của anh vì em tô mà đổi màu"
"Em lật từng trang giấy lên tô vẽ hồi lâu"
"Vẽ vẽ vẽ đến vui vẻ"
"Em đã vẽ rất nhiều thứ..."
"Trái tim của em"
"Hình dáng của em"
"Gương mặt của em"
"Và những câu nói ngọt ngào về đêm"
"Dường như em mệt mỏi rồi"
"Em đang muốn nghỉ ngơi?"
"Không phải..."
"Trang giấy em vẽ dần mất đi..."
"Là do ai? Là tại ai?"
"Hình như là anh thì phải."
Trước tiên Pi xin cảm ơn vì các bạn đã quan tâm và theo dõi, ủng hộ Pi trong suốt thời gian qua, lí do Pi không ra truyện trong thời gian qua là bận trông cháu và có cả suy nghĩ, Pi suy nghĩ mình có nên bỏ bộ này hay không, vì Pi không còn cảm hứng nào với bộ này, nhưng Pi lại không nỡ.
Sau khi suy nghĩ kĩ Pi đã lựa chọn bỏ bộ này, Pi chân thành xin lỗi Độc Giả các bạn! Pi đăng ngoại truyện thể hiện lời xin lỗi này.