"Chuyện này vẫn là nên bàn bạc kĩ hơn, chỉ ba người chúng ta thảo luận thật khó khăn." Phương Vân đã có chút mệt mỏi.
"Phương Chưởng môn, thái độ Côn Luân cung có chuyển biến gì không?" Tiêu Quy Ứng hỏi,
"Cái lão cốt đầu kia ngang ngược cực kỳ, không có thể khuyên nỗi ." Phương Vân lắc đầu mà nói.
"Ai, làm phiền Phương Chưởng môn phí tâm." Tiêu Quy Ứng than thở.
"Tiêu Các chủ, ta đã sai đệ tử chuẩn bị sương phòng cho ngươi, nếu không chê hãy ở Linh Vũ phái lại mấy ngày, ta nghĩ Tình nhi nhất định có nhiều chuyện muốn cùng ngươi thảo luận." Phương Vân ân cần nói.
Nghe đến tên mình, Tiết Tình lại đột nhiên nâng lên tinh thần, sư tỷ thân ái a, nàng và Tiêu Quy Ứng không có gì để thảo luận, phải nói hai người bọn họ căn bản không còn gì để nói a.
"Sư tỷ, đừng làm khó Tiêu Các chủ, hắn nhất định có nhiều công chuyện cần trở về Đông Kỳ các xử lý." Tiết Tình"khéo hiểu lòng người" nói.
"Không sao, ta đành ở Linh Vũ phái quấy rầy một ngày."
"Hoan nghênh hoan nghênh, Tôn Phóng ngươi mang Tiêu Các chủ đi xem sương phòng một chút, thiếu cái gì thì nói với Tôn Phóng."
"Dạ, Tiêu Các chủ, mời đi theo ta." Tôn Phóng mở cửa, hướng Tiêu Quy Ứng mời.
"Sư tỷ, ta về phòng thay y phục đây." Hội nghị kết thúc, Tiết Tình cũng nên cáo từ.
Trở về phòng, bọc quần áo đã bị giấu đến trong hốc tối, Lưu Huỳnh cũng không ở đây, không phải tính cách của hắn trong nguyên tác trung thành giống như chó một dạng chủ gọi thì đến chủ đuổi thì đi sao. Sai đệ tử đem y phục đưa đến phòng giặt quần áo, Tiết Tình tìm bộ mới để thay, khó có lúc được vỏ bọc mỹ nhân, không thể lãng phí, nên trang điểm ta sẽ phải trang điểm. Thay xong y phục, Tiết Tình hỏi liên tiếp hơn vài người, rốt cuộc hỏi ra được Lưu Huỳnh đi phương hướng nào, theo phương hướng đó, đi tới một đình vắng lặng, Lưu Huỳnh đang luyện kiếm trên đất trống ngoài đình.
Tiết Tình lần đầu tiên thấy Lưu Huỳnh sử dụng kiếm, lần này mặc dù đi ra ngoài một tháng, Lưu Huỳnh mặc chế phục Linh Vũ phái, trong Trung Nguyên ai cũng cho Linh Vũ phái chút thể diện, không ai chọc họ, Lưu Huỳnh cũng không có cơ hội ra tay. Kiếm pháp Lưu Huỳnh rất ôn hòa, phải nói ở trong mắt Tiết Tình có chút chậm, cái này cũng là do Lưu Huỳnh kế thừa chiêu thức của người dạy, sư phụ của Lưu Huỳnh không phải là Phương Vân, mà là Nhị Sư Huynh của Tiết Tình, võ công của người kia rất khác loại trong Linh Vũ phái, hắn không giỏi kiếm pháp, mà giỏi bồi dưỡng kiếm khí, nhẹ nhàng một kiếm là có thể động kiếm khí bẻ gãy nghiền nát, Lưu Huỳnh chính là kế thừa con đường của hắn.
Tiết Tình đứng ở trong đình lẳng lặng nhìn Lưu Huỳnh luyện kiếm, trên cây thường xuyên có lá cây rụng rơi, Lưu Huỳnh lấy kiếm khi tinh chuẩn nâng lá cây, buông ra, lại nâng, đem lá cây đùa giỡn ở trong kiếm chiêu. Trong phim truyền hình thấy nhiều cao thủ võ công cao thâm, nhưng chính mắt thấy được lại một loại rung động khác, nhất là người cầm kiếm là một mỹ nhân sáng long lanh như ngọc, động tác ôn hòa so với kiếm pháp càng giống như kiếm vũ một dạng.
Mấy chiêu kết thúc, lá rơi, thu kiếm.
"Sư thúc, người đã đến rồi." Lưu Huỳnh xoay người nói.
"Ngươi tiếp tục luyện, không cần phải để ý đến ta, ta tùy tiện đi một chút." Tiết Tình phất tay một cái nói, kỳ quái, nàng là tùy tiện đi một chút, tại sao lại không tự chủ mà hỏi vị trí của Lưu Huỳnh.
"Không luyện, sư phụ nói võ công nhờ tịnh tâm lĩnh ngộ, mỗi ngày lúc để tâm vào chuyện vụn vặt mà vẫn khổ luyện là cách làm của kẻ ngu xuẩn." Lưu Huỳnh trả lời.
Sư phụ hắn thật là. . . . . . Có bao nhiêu Lão sư đem câu "Cần cù bù thông minh, sức yếu phải lo làm trước" giắt khóe miệng phải ói ra khi nghe hắn nói câu đó a.
"Nếu sư thúc muốn tản bộ, không bằng để ta bồi cùng." Lưu Huỳnh chạy tới trước mặt Tiết Tình.
"Éc. . . . . . Tốt."
Hai người vai kề vai, cách mấy gang tay đi đường mòn trong rừng. Cảnh sắc Linh Vũ sơn đối với Tiết Tình mà nói là thật đẹp, nhưng Lưu Huỳnh là chính mình từ nhỏ đến lớn sống tại đây đi tản bộ sẽ không rất quái lạ sao? Tốt, xem ra vẻ mặt của hắn rất cao hứng, Lão Sư nói qua nam nhân có chỉ số hạnh phúc khá thấp đều dễ nuôi ╮(╯_╰)╭.
Sư tổ Linh Vũ phái thật rất biết lựa địa phương, phía sau núi Linh Vũ phái đều là cây bạch quả đầy khắp núi, phi thường cao lớn, những thứ cây này mà ở hiện đại đem bán nhất định là tiền nhiều bạc tỷ. Tiết Tình vươn tay sờ một gốc cây bạch quả dầy cộm, đều là hơi thở lịch sử, dĩ nhiên, xúc cảm tựa như khi sờ nhân dân tệ(1).
Đi tới đi lui, Lưu Huỳnh đột nhiên giống như tự lẩm bẩm một dạng nói: "Sư thúc, người thay đổi thật nhiều."
"Trước kia người tuyệt sẽ không đi chậm như vậy để thưởng thức cảnh sắc Linh Vũ phái, người ghét nơi này, nơi này trói buộc người, để cho người không thể đi tìm hắn." Lưu Huỳnh nhàn nhạt ngưng mắt nhìn Tiết Tình.
"Hắn"đó là chỉ Diêm Minh, nàng đầu rút gân mới có thể đi tìm Diêm Minh, biết gián đoạn tính cuồng giết người là tai họa cỡ nào còn không trốn xa một chút, lại cố ý va vào trên họng súng, ngươi nói vậy có phải đáng đời hay không, có phải đáng đời hay không.
"Hắn có mới nới cũ, ngươi nhìn đi , đi tìm hắn cũng là tự tìm mất mặt."
"Sư thúc, người trước kia có nói qua, hắn là tất cả của người, người nói có thể vì hắn mà sống, vì hắn mà chết, cũng có thể làm nữ nhân bên cạnh hắn chết hết."
Thật là khí phách, thật là ái dục cùng độc chiếm dục quá cường đạo, nói cách khác so sánh mệnh với Diêm Minh, mệnh Diêm Minh quan trọng hơn, so sánh mệnh với nữ nhân bên cạnh Diêm Minh, mệnh nữ nhân bên cạnh Diêm Minh còn quan trọng hơn, nếu như Tiết Tình không phải xuyên qua, nếu như thân thể Tiết Tình xuyên qua đây, Tiết Tình nhất định phải tìm được cái Tiết Tình trong nguyên tác kia đập nàng ta mấy phát. Trên có sư phụ trên trời linh thiêng, dưới có Tiểu Lưu Huỳnh gào khóc đòi ăn(lầm), làm sao nàng ta có thể nhẫn tâm chà đạp chính mình như vậy, mà trở thành đồ chơi của cái nam nhân vô tâm vô phế, ác độc dã man như vậy chứ.
"Lưu Huỳnh, " Tiết Tình nắm chặt lấy bả vai Lưu Huỳnh nặng nề nói: "Sư thúc nói cho ngươi biết một câu nói, hãy nhớ, người thương ta, ta thương người, người không thương ta, ta không thương người, nếu người yêu ta, ta nhất định yêu người, nhưng nếu người không yêu ta, ta càng không thương người"
(Singer: cái đoạn chết tiệt >.< đọc xong muốn lủng não, đại khái câu này ám chỉ: ai yêu nàng nàng sẽ thương lại nhưng không chắc là yêu lại, nhưng nếu ai ko yêu nàng nàng sẽ ko yêu lại)
Lưu Huỳnh trầm mặc hồi lâu, nói: ". . . . . . Sư thúc, một câu nói của người thật dài."
Là rất dài, có chín dấu phẩy! Tiết Tình xấu hổ, Lưu Huỳnh cười một cái nói: "Mặc dù rất không hiểu, chẳng qua ta sẽ nhớ kỹ, sư thúc."
"Ngoan, sau này ngươi sẽ biết sư thúc dạy theo mốt tân tiến cỡ nào." ( Tiết Tình )
"Sư thúc, ta có cái vấn đề." ( Lưu Huỳnh )
"Giơ tay hỏi lên, hài tử ngoan." ( Tiết Tình )
"Cái gì gọi là tân tiến? Cái gì gọi là mốt?" ( Lưu Huỳnh )
"Tân tiến chính là. . . . . . Tất cả quan điểm của sư thúc ta đều là tân tiến , mốt thì là. . . . . . Tất cả đồng phục phối hợp của sư thúc ta đều là mốt ." ( Tiết Tình )
"Sư thúc, ta phát hiện người và phương trượng Thiện Không của Thiếu Lâm càng lúc càng giống nhau." ( Lưu Huỳnh )
"Vậy sao, ta siêu phàm thoát tục đến như vậy sao." Tiết Tình xoay xoay lọn tóc rất không có ý tứ tốt.
"Các ngươi nói chuyện cũng thường làm cho người ta nghe không hiểu." ( Lưu Huỳnh )
"Tất cả những gì ngươi nghe không hiểu liền kêu là triết học." ( Tiết Tình )
"Người làm ở trạm dịch nói tiếng địa phương quá nặng ta cũng nghe không hiểu, cho nên lời của hắn cũng là triết học sao?" ( Lưu Huỳnh )
"Không phải. . . . . . Có phải ngươi mới xuyên qua tới trêu chọc ta à?" ( Tiết Tình )
"Sư thúc, ta lại nghe không hiểu, cái gì gọi là xuyên qua?" ( Lưu Huỳnh )
"Không được hỏi!" ( Tiết Tình )
". . . . . ." ( Lưu Huỳnh )
Tiết Tình có một loại cảm giác vô lực tột cùng, cùng đều là đùa giỡn cổ nhân nhưng với người này lại thất bại bi thảm, cũng may Lưu Huỳnh rất nghe lời, kêu hắn câm miệng hắn liền không nói lời nào, nhìn cái bộ dáng có thắc mắc muốn hỏi lại không thể hỏi khiến cho nàng có cảm giác khi dễ vật nhỏ.
Đang thời điểm nội tâm Tiết Tình đau khổ, chợt từ xa truyền đến âm thanh huýt sáo nhẹ nhàng êm ái. Còn tưởng rằng đệ tử Linh Vũ phái đều chỉ biết vũ đao lộng thương, còn có người có nhã hứng như thế ở trong rừng thổi sáo?
"Lưu Huỳnh, chúng ta len lén đi qua nhìn một chút, đừng quấy rầy hắn." Tiết Tình giống như kẻ trộm một dạng, nhỏ giọng nói với Lưu Huỳnh.
Lưu Huỳnh gật đầu, hai người lén lén lút lút tìm nơi phát ra âm thanh, đến một cái hồ nhỏ có thác nước, một nam nhân cao lớn ngồi trên tảng đá lớn ở bên hồ, trong miệng thổi một vật không phải còi cũng không phải là tiêu, mà là một phiến lá cây.
Ánh mắt của Tiết Tình lập tức biến thành mắt tam giác, Tiêu Quy Ứng ngươi ở đây cùng nam chủ học chơi trò chơi "đoán xem ta ở đâu" a, này cũng được, nhưng cái bộ dạng Tiêu Quy Ứng lúc này tựa như thiếu nữ tương tư khiến Tiết Tình nhớ ra cái gì đó, đúng rồi, trong nguyên tác có đoạn miêu tả này, Tiêu Quy Ứng ngồi ở trên tảng đá lớn thâm tình khẩn thiết thổi lá cây, trên mặt cười một lát, khóc một lát, dịu dàng một lát, phiền muộn một lát, bởi vì hắn đang nhớ đến nữ chủ, mảnh lá cây này là nữ chủ đưa cho hắn! ! !